~~~~~Editor: Quy Lãng~~~~~

Thượng Quan Vân Lễ vừa trông thấy, lập tức liền bật cười: "Ha ha, Diệp Tiện, cái khăn tay này thực phù hợp với khí chất của cậu đó."

Diệp Tiện: "Khí chất gì?"

"Đồng tính nam."

Diệp Tiện: "..."

Dâu tây nhỏ thì làm sao vậy? Thử hỏi có thẳng nam nào không thích dâu tây nhỏ hồng phấn không?

Thượng Quan Vân Lễ vốn tưởng rằng Bạc Đình Thâm sẽ ném đi, không nghĩ tới, hắn chỉ là dừng một chút, sau đó lại tiếp tục lau từng ngón tay của mình.

Sách, quả nhiên không ai có thể đỡ được những lời nịnh nọt của em trai nhỏ.

"Đông đông đông!"

Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Diệp Tiện lấy ra, thấy là Chu Lộ gọi cho mình: "Tôi qua kia nghe điện thoại một lát."

"Diệp ca!"

Điện thoại vừa mới liên kết, âm thanh đầy hoảng sợ của Chu Lộ lập tức truyền đến: "Vừa rồi tôi thấy Chương Hạo chảy máu đầy đất lên xe bảo mẫu, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra? Anh có sao không?"

"Không có việc gì, đừng lo lắng, lúc chơi bóng mắt anh ta bị mù nên đâm đầu vào cột thôi."

"Hóa ra là vậy, thiếu chút nữa làm tôi sợ muốn chết."

Trái tim thấp thỏm của Chu Lộ rốt cuộc cũng ổn định.



"Đến phiên tôi thử vai chưa?"

"Vẫn chưa, máy móc quay chụp có vấn đề, hiện tại đang dừng lại để bảo hành sửa chữa, bất quá anh vẫn nên

Về sớm một chút đi, có lẽ mộ lát là sửa xong rồi."

"Được."

Diệp Tiện nói, ánh mắt lại liếc nhìn Bạc Đình Thâm ở bên kia, nam nhân sớm đã lau xong tay, đang đi về phía phòng quan sát của sân vận động.

Khăn tay dâu tây nhỏ đâu?

"Một lát nửa tôi sẽ qua."

Chu Lộ: "Tôi đang ở.."

"Đi đâu vậy?"

Thượng Quan Vân Lễ từ phía sau vỗ vai cô một cái: "Gọi điện thoại với ai mà lén lén lút lút như vậy?"

"Không có ai, là trợ lý của tôi."

"Trong phòng quan sát có bàn trà, đi lên uống hai chén đi!"

"Nhưng mà tôi phải nhanh đi thử vai.."

"Trà bầu vàng."

Diệp Tiện: "Đi!"



Trà bầu vàng là một loại trà cao quý đến từ tỉnh Vân Nam, trong đó vua trà cẩm tú 'Hương Trúc Tinh' từng đạt danh hiệu là loại trà quý và đắt nhất trong lịch sử của trà Phổ Nhị với mức giá 35 vạn NDT cho 100gr.

Một số người thậm chí không thể uống được một ngụm trong cả cuộc đời, Thượng Quan Vân Lễ vậy mà lại tùy tiện bày một bàn trong phòng quan sát trên vận động như vậy, vẫn là làm bất động sản thì nhiều tiền mà!

Diệp Tiện: "Tại sao anh cùng tổng giám đốc lại ở đây uống trà?"

"Hôm nay cuộc thi cầu lông cấp tỉnh được tổ chức ở đây, vừa mới kết thúc. Nhãn hiệu dưới trướng Đình Thâm là nhà tài trợ cho hoạt động này, nên thi đấu thuận tiện mời hắn tới, vừa lúc tôi từ nước ngoài trở về nghỉ ngơi, thuận đường sang đây xem bóng."

"À!" Diệp Tiện nhớ lại vừa nãy cô đã thấy rất nhiều người mặc đồng phục của đội trật tự rời khỏi sân.

Thượng Quan Vân Lễ đùa giỡn: "Bất quá bọn họ đánh cũng không xuất sắc bằng vừa nãy cậu đánh đâu, nếu cậu không xuất hiện, hôm nay tôi đến xem là vô ích rồi."

"Ha ha!"

Diệp Tiện khiêm tốn mà sờ sờ đầu, nếu hôm nay tổng giám đốc không đến, chưa chắc gì cô đã có thể đánh thắng được tên khốn Chương Hạo kia đâu.

Nói tóm lại, tổng giám đốc chính là quý nhân mà cô nhìn trúng! Đáng giá để cô ôm đùi thật chặt!

Diệp Tiện vốn cảm thán bất động sản có thể kiếm được thật nhiều tiền, nhưng khi cô đến phòng quan sát, trông thấy cái bàn trà kia, lại thay đổi cách nghĩ.

Bất động sản không phải kiếm tiền, là cướp sạch!

Chính giữa phòng quan sát, một bộ đồ uống trà màu trắng được đặt trên trên bàn đá hình bầu dục, ấm trà được hơ trên máy pha trà với các hoa văn được chạm khắc tinh xảo, đặt ở ngoài cùng bên phải, cái nắp thỉnh thoảng lật qua lật lại, cùng với hơi nước phát ra âm thanh 'líu lo'.

Diệp Tiện đi qua, cầm lấy một chén trà trong đó, cẩn thận quan sát nó dưới ánh nắng mặt trời, thành chén trắng trong như pha lê, giữ ẩm hoàn hảo, ẩn ẩn hiện ra ánh sáng vàng nhạt nhu hòa, tinh tế nõn nà.

"Tổng giám đốc, chén trà này được làm bằng bạch ngọc tốt nhất trong số bạch ngọc bích của Hoa Điền đúng không?"

Bạc Đình Thâm có chút kinh ngạc ngẩng đầu: "Nhận ra?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play