Ngô Lượng đang đứng gác, lời oán hận trong lòng sớm đã tụ thành
Trường Giang Hoàng Hà, thao thao bất tuyệt, thuận tiện trong lòng thầm
nguyền rủa tên Lăng Phong độc ác không gì sánh được. Gã âm thầm thề, chỉ cần có một ngày nào đó mình lại đi lên, nhất định sẽ không bỏ qua tên
Lăng Phong này!
Ngô Lệ cầm một lon Coca mới lấy từ trong tủ lạnh ra, rất quan tâm đưa tới!
- Sao em lai đến đây?
Ngô Lượng nhận lon Coca, rất cảnh giác nhìn bốn phía, xác định không ai chú ý mới yên lòng.
- Anh Ngô, anh chịu ủy khuất rồi!
Ngô lệ rất đau lòng lau mồ hôi cho Ngô Lượng.
- Nhớ kỹ, bây giờ em chỉ có thể gọi anh, không thể gọi anh Ngô như vậy! Nếu như bị xưởng trưởng phát hiện , chúng ta sẽ chết chắc.
Ngô Lượng sợ tới mức hồn gần như bay mất.
- Sợ cái gì, giờ đâu có ai nghe thấy!
Ngô Lệ rất bất mãn nói.
- Không được, giờ đã cách thành công không xa nữa rồi. Nhiều nhất cũng
chỉ có hai tháng thôi. Chỉ cần đứa trẻ được sinh ra, đến lúc đó em danh
chính ngôn thuận trở thành phu nhân xưởng trưởng. Khi đó chúng ta mới
thực sự thành công! Tiểu Lệ, cố gắng kiên trì. Chỉ còn hai tháng nữa
thôi. Đến lúc đó tất cả sẽ là của chúng ta! Cho nên, bây giờ chúng ta
nhất định phải cẩn thận gấp bội, không thể đi sai một bước, kẻo những
vất vả phía trước đều bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Ngô Lượng khẽ nói.
- Bết rồi, yên tâm đi. Anh Ngô, à không, anh! Anh không cần chịu ủy
khuất lâu nữa đâu. Mấy ngày nay, cho dù em phải lấy cái chết ra ép, cũng phải khiến xưởng trưởng dùng nghìn đao chém chết tên Lăng Phong này!
Ánh mắt Ngô Lệ lộ ra vẻ ác độc, nói.
- Được rồi, bây giờ cái gì xưởng trưởng cũng nghe lời em! Anh tin rằng
em có thể làm được. Tuy nhiên nhớ kỹ, không nên ép quá, dây đàn mà kéo
căng quá sẽ dễ dàng bị đứt đấy!
Ngô Lượng cẩn thận nói.
Ngay khi bọn họ đang hạ giọng nói với nhau, xe của anh Báo cũng vừa
tới, dừng ở cửa lớn. Là một nhân viên bảo vệ trị an, đương nhiên Ngô
Lượng phải đi đến hỏi một chút.
Tuy nhiên không chờ gã nói chuyện, một tên côn đồ ở bên trong đã vươn đầu quát,
- Mẹ mày, không biết đây là xe của anh Báo à? Mau mở cửa!
- Anh Báo?
Trong lòng Ngô Lượng đầy kinh ngạc. Gã lăn lộn ở đây cũng đã lâu vậy rồi, đương nhiên biết anh Báo nổi danh vùng này.
Vì thế gã vội vàng cười, cúi đầu khom lưng tiến lên.
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi, không biết anh Báo đại giá quang lâm, tôi sẽ đi mở cửa ngay!
Anh Báo rất thưởng thức loại người biết nghe lời này, như vậy mới có
thể biểu hiện rõ sức ảnh hưởng của mình. Anh ta rất hài lòng nói.
- Chỗ mấy người có người nào tên là Lăng Phong không?
- Lăng Phong? Có, có, có!
Ngô Lượng trả lời rất thành thật.
- Tốt lắm, gọi hắn tới gặp tôi! Chỗ bẩn thỉu như thế này, anh Báo tôi không muốn đi vào!
Ngô Lượng không dám trái lời, cho dù hai xe của anh Báo kia chặn cứng ở cửa lớn, gã vẫn không dám phản kháng. Nhân vật như vậy thật sự còn
khủng khiếp hơn so với Hùng Trọc. Gã không dám trêu chọc vào. Cho dù là
xưởng trưởng Lý chắc cũng không dám. Tuy nhiên gã vẫn có chút hưng phấn. Nhìn tư thế của anh Báo, đến tìm Lăng Phong khẳng định không phải là
chuyện tốt gì!
Tất cả những chuyện bất lợi cho Lăng Phong, đối với Ngô Lượng gã mà nói, đều là chuyện tốt bằng trời!
Ngô Lượng rất ân cần một đường chạy thẳng tới văn phòng Lăng Phong, nhẹ nhàng gõ cửa!
- Quản lí Lăng, anh Báo muốn gặp anh!
Tuy rằng miệng gã gọi quản lí Lăng, nhưng lại chẳng có chút ý tôn trọng nào. Ngược lại còn có bộ dáng vô cùng vui sướng khi người gặp họa.
- Anh Báo? Anh Báo nào cơ?
Lăng Phong nhướng mày.
- Anh Báo nào à? Vùng này còn có mấy anh Báo chứ? Đương nhiên là anh Báo, ông chủ của trung tâm giải trí Nhân Hòa!
Ngô Lượng thấy dáng vẻ khẩn trương của Lăng Phong, tự nhiên thấy hưng phấn.
- Làm sao đây? Lăng Phong? Y tìm đến tận cửa rồi?
Dương Hùng cũng ý thức được có chuyện không hay.
- Thật sự là ngoài dự kiến của tôi. Không ngờ Báo Tử lại tìm tới cửa! Xem ra người này thực sự dai như đỉa!
Lăng Phong không hề sợ hãi. Qua hành động trên, hắn đã phán đoán được
anh Báo căn bản không phải là một người có thể làm việc lớn. Có lẽ y có
dã tâm lớn hơn so với Hùng Trọc, nhưng Hùng trọc tuyệt đối thông minh
hơn y.
- Không sai, Báo Tử hoàn toàn chỉ ỷ vào thế lực của
đại ca y mà thôi. Bản thân y căn bản không có gì đáng sợ! Đám lưu manh
sợ y, kỳ thật cũng chỉ vì sợ đại ca y mà thôi!
- Người khác sợ, Lăng Phong tôi chưa chắc đã sợ!
Những lời này của Lăng Phong kỳ thật chỉ nói đúng phân nửa. Bản thân
hắn thì không sợ, nhưng xét về thế lực thì hắn còn vô cùng kiêng kỵ.
Mình có trâu bò thế nào, chung quy cũng không thể đơn thương độc mã chọi với trên dưới một trăm người của bọn họ được? Giang sơn không phải thứ
mà một người có thể giành lấy được.
- Được rồi, Lăng Phong, tôi với cậu cùng đi. Nhớ kỹ, đừng có kích động!
Dương Hùng vội vàng đi theo.
Ngô Lượng rất vui sướng khi người gặp họa, dẫn theo Lăng Phong Dương
Hùng tới cửa lớn. Đoàn người của anh Báo đã hùng hùng hổ hổ xuống xe.
Một gã đàn em mở dù che nắng cho anh Báo. Anh Báo thì đang rất nhàn nhã
hút thuốc dưới bóng mát!
- Anh Báo, đây là Lăng Phong!
Ngô Lượng nịnh bợ tiến lên nói.
- Lắm lời. Chẳng lẽ anh Báo không biết sao? Cần gì mày phải chõ mõm vào?
Gã đàn em đang che dù cho anh Báo nổi giận nói.
Tuy rằng Ngô Lượng có chút tức giận nhưng gã vẫn rất thức thời, lựa
chọn câm miệng. Có đôi khi yếu thế không nhất định là yếu đuối!
- Anh Báo, giữa trưa trời nắng còn làm phiền anh đến thăm tôi, thật sự là cảm động!
Lăng Phong ngậm một điếu thuốc, lại đưa cho Dương Hùng một điếu, không hề có ý muốn mời thuốc anh Báo.
- Không phải đâu. Anh Phong, hai người chúng ta bây giờ đã là hàng xóm rồi. Đương nhiên phải thân cận nhiều hơn nữa chứ?
Vẻ mặt Báo Tử sáng lạn tươi cười nói.
- Thật như vậy sao? Có điều, anh Báo, bây giờ chúng tôi còn chưa tới
giờ tan tầm. Anh cứ ngồi chơi ở đây một lát, chờ sau khi tôi tan tầm rồi sẽ mời anh đi ăn một bữa!
Lăng Phong cũng tỏ vẻ ngây thơ tươi cười.
Điều này khiến Báo Tử tức giận đến thiếu chút nữa xông lên đi đánh nhau với hắn.
- Lăng Phong, cho mày chút mặt mũi, mày thật sự tưởng mình là đại ca
sao? Nói cho mày biết, hôm nay tao tính dẫn theo người đến xem rốt cuộc
Lăng Phong mày giỏi đến mức nào!
Rốt cục Báo Tử trở mặt .
- Anh Báo, làm sao vậy hả? Bắt chước che ô giống đàn bà con gái thì
được. Sao còn học thêm cả nói trở mặt liền trở mặt nữa vậy! Đừng tức
giận mà. Hay thế này đi, tôi tam tầm trước ba phút vậy. Đến lúc đó tôi
tự phạt ba chén!
Lăng Phong vẫn là vẻ mặt tươi cười nói.
- Hải Đông, Trầm Nam, ra đi. Chúng ta “gặp mặt” anh Phong của chúng ta một chút!
Báo Tử không có thời gian nói chuyện tào lao với hắn, trực tiếp quát lớn.
- Đừng mà. Vừa rồi không phải anh Báo nói hai chugns ta là hàng xóm
sao? Hàng xóm có kiểu thân cận này sao? Hơn nữa, nếu đả thương thủ hạ
của anh, anh cũng ngại đòi tôi tiền thuốc men, không phải sao?
Từ đầu đến cuối vẻ mặt Lăng Phong đều không nghiêm túc.
- Lên!
Anh Báo vung tay một cái, mười mấy tên côn đồ tay cầm khảm đao vội vàng tiến lên vây quanh Lăng Phong và Dương Hùng.
- Nói cho mày biết, Lăng Phong, hôm nay không đến lượt mày quyết định. Đánh thì đánh mà không đánh cũng phải đánh!
Báo Tử nhe răng cười nói.
Lúc này, Hải Đông và Trầm Nam vẫn ở phía sau thùng xe tải đã đi xuống!
Khi bọn họ thấy người thanh niên đứng ở trước mặt, người mà Báo Tử sai
bọn họ thu thập, lập tức sắc mặt lộ vẻ sửng sốt. Đây chẳng phải là người thanh niên ở trong quán bar hay sao?
- Trầm Nam, Hải Đông, hai người đi qua “ ra mắt” anh Phong đi!
Báo Tử mệnh lệnh nói.
- Anh Báo, rất xin lỗi. Tôi không phải là đối thủ của người này!
Hải Đông trực tiếp nói. Anh ta vẫn không quên được ngày đó. Bát Cực
Quyền mình đắc ý nhất, ở trước mặt Lăng Phong này đã bị thất bại thảm
hại. Cuối cùng không ngờ đối phương cũng dùng chiêu thức Bát Cực Quyền,
khiến anh ta thua tâm phục khẩu phục.
- Thế nào? Hải Đông, anh đang làm cao với tôi hả? Học được cách chống đối rồi sao?
Báo Tử tưởng rằng, nhất định Hải Đông đã ghi hận ngày đó mình sỉ nhục
hai người bọn họ, cho nên cố ý đùa giỡn, không xuất chiến, khiến mình
khó xử mà thôi.
- Anh Báo, người thanh niên này, chính là người đêm đó đã đánh bại anh Đông ở trong quán bar!
Trầm Nam tiến lên nói.
- Người đó chính là Lăng Phong?
Con mắt Báo Tử nheo lại.
- Lúc ấy vì sao các anh lại không báo cáo?
- Anh Báo, hình như anh cũng không hỏi chúng tôi đối phương là ai, đã vội vàng sỉ nhục chúng tôi rồi!
Trầm Nam có chút kích động nói.
- Tốt lắm, Trầm Nam. chờ sau khi trở về, xem tôi trừng trị anh thế nào! Bây giờ, Hải Đông, Trầm Nam, hai người các anh cùng tiến lên đi!
Anh Báo gật đầu, uy hiếp nói.
- Không tốt lắm đâu! Hai đánh một, việc này đối với thanh danh anh Báo sợ là không tốt lắm!
Lăng Phong vẫn bộ dạng cà lơ phất phơ.
- Ha hả, anh Phong, anh là đại ca. Bọn họ chỉ là hai đàn em mà thôi.
Hai đàn em đấu với một đại ca, có lẽ không được tính là khi dễ người
đâu!
Anh Báo ngụy biện rất sắc bén.
- Thì ra là
thế! Bây giờ tôi bắt đầu nghi ngờ lời người khác nói rồi. Bọn họ đều
nói, anh Báo có thể lăn lộn đến mức này, hoàn toàn chính là dựa vào đại
ca anh. Nếu không có đại ca anh, thì anh chỉ là một phế vật thôi. Nhưng
ngay vừa rồi, tôi cảm thấy những lời này thật không chính xác. Đó không
phải rõ ràng là khinh thường anh Báo sao? Tài ăn nói của anh Báo cũng
đâu tệ đâu!
Lăng Phong châm chọc nói.
- Mày...
Báo Tử tức giận đến mức nói không ra lời.
- Hai người chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau xông lên đi!
- Khoan đã!
Đúng lúc này, Dương Hùng vẫn đứng trầm mặc ở bên cạnh Lăng Phong lại lên tiếng.
- Mày là ai?
Anh Báo rất bất mãn nói.
- Ha ha, Báo Tử nói cho cùng cũng chỉ là một tên súc sinh mà thôi. Miệng vĩnh viễn cũng không nhổ ra được tiếng người!
Lăng Phong làm sao có thể cho phép Báo Tử sỉ nhục Dương Hùng.
- Anh ta là...
Lăng Phong vừa định nói là đại ca tôi, nhưng Dương Hùng lập tức ngắt lời nói.
- Tôi là đàn em của anh Phong!
- Tôi thấy, thủ hạ của anh Báo muốn khiêu chiến anh Phong của chúng
tôi, khẳng định là không đủ cấp bậc. Trừ phi Báo Tử anh tự mình lên đài. Đàn em nên đấu với đàn em. Dương Hùng tôi đứng ở đây, nếu các cậu là
đàn em ra tay, vậy thì tất cả do Dương Hùng tôi gánh chịu!
- Anh Dương, đừng kích động!
Lăng Phong nhỏ giọng nói.
- Không sao, anh Dương của chú không phải cục bùn để cho người ta dễ dàng nhào nặn đâu!
Dương Hùng cũng nhỏ giọng trả lời.
- Tốt, thật sự không nhận ra được! Không ngờ lại có kẻ thích ăn đòn như vậy!
Báo Tử rất nghiền ngẫm vỗ tay.
- Trầm Nam, mày đi lên “làm quen” với ông chú này đi. Xuống tay nhẹ một chút, phải săn sóc người già chứ!
Ở trong mắt Báo Tử, dùng Trầm Nam thu thập ông chú Dương Hùng này cũng đã đủ rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT