*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Meounonna
Beta: Ys
Triệu Chấn Hoài vô cùng nhiệt tình mời họ đi ăn trưa, Lâm Tập Tập tưởng sẽ đến nhà hàng nổi tiếng nào đó gần đây ăn mấy món trứ danh quý giá, tuyệt đối không ngờ tới tổng thống đại nhân tương lai lại dẫn họ đi vòng quanh một hồi bước vào một con hẻm, hẻm lát đá xanh, giày da giẫm lên sẽ vang ra tiếng “cộp cộp cộp”.
Lòng Lâm Tập Tập tràn đầy nghi ngờ, một con hẻm sơ sài như thế này sẽ ẩn chứa một nhà hàng nổi danh cao quý nào đó hay sao?
Mãi đến khi một cửa hàng cũng sơ sài như con hẻm xuất hiện ngay trước mắt họ, Triệu Chấn Hoài mới cười giới thiệu với họ bảo: “Cửa hàng này nổi tiếng gần xa, miến huyết vịt của cửa tiệm này tuyệt đối chính cống, ngon nhất toàn Kim Lăng đấy, hơn nữa phần ăn cũng nhiều lắm.”
Cho nên họ đi xa như thế, chính là để ăn một bát miến huyết vịt, thật đúng là tuyệt vời mà.
Có điều cẩn thận ngẫm lại thì bữa cơm Triệu Chấn Hoài mời này cũng được xem như độc đáo khác người, chí ít cũng để lại cho Lâm Tập Tập ấn tượng sâu sắc, ở đây ngoài Triệu Chấn Hoài ra, gia cảnh ba người còn lại đều không phải quyền thế thì cũng giàu sang, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, đồ ăn tinh xảo quý giá nào mà chưa từng ăn qua, cho nên Triệu Chấn Hoài mời họ ăn mấy món đặc biệt, ngược lại cũng được xem là vừa khéo.
Lâm Tập Tập ngầm cảm khái, tại sao sau khi cô đến thế giới này, người cô quen biết không phải là bụng dạ đen tối thì cũng là đầu óc khôn khéo nhanh nhạy vậy? Qua lại với mấy người này đúng là hao phí tinh thần hao tổn sức lực quá đi.
Y như lời Triệu Chấn Hoài nói, một phần miến huyết vịt của cửa hàng này thật sự kinh người, đầy ắp cả một tô lớn, một mình Lâm Tập Tập ăn không hết nổi.
Lúc tô miến đầu tiên được bưng lên Tần Mộng đã nhấc đũa ăn ngấu nghiến, nhìn dáng vẻ vừa thoả mãn vừa hưởng thụ của nàng, người bên cạnh nhìn thôi cũng cảm thấy khẩu vị tốt lên.
Ăn xong miến huyết vịt, bốn người lần theo đường cũ trở về, lúc đi ra hẻm, tài xế đã dừng xe bên đường đợi họ, lúc Lâm Tập Tập lên xe, hỏi tài xế đã ăn cơm trưa chưa, tài xế gật đầu bảo ông ta mới vừa ăn xong.
Để thoả mãn nguyện vọng chèo thuyền của Tần Mộng, Lâm Tập Tập bảo tài xế trực tiếp lái xe đến công viên hồ Huyền Vũ, hồ Huyền Vũ vốn là một lâm viên của hoàng gia, trải qua một vài biến động lịch sử, cuối cùng trở thành một trong những cảnh đẹp mà du khách mặc tử thích nhất.
Cảnh sắc tuy đẹp, nhưng thời tiết lại quá lạnh lẽo, gió bên hồ rất lớn, Lâm Tập Tập vừa xuống xe, mái tóc dài đã bị thổi thành một đống cỏ dại trong nháy mắt.
Tần Mộng trái lại rất hồ hởi, chuyện đầu tiên sau khi xuống xe là tìm một người qua đường hỏi thăm chỗ nào có thuyền để chèo, sau khi được người ta chỉ đường, nàng vội vàng kéo Lâm Tập Tập đi lên phía trước.
Nắm tay của Lâm Tập Tập, phát hiện bàn tay của cô lạnh băng, Tần Mộng nói: “Cô đi lại vận động thì sẽ không lạnh nữa đâu, ngây ngốc đứng ở đây bị gió thổi mới lạnh đó.”
Lâm Tập Tập bất đắc dĩ nói: “Tôi đây là mặc ít quần áo đấy, cái váy này không cản gió được.”
Hai người đàn ông đi phía sau các cô, sau khi nghe đoạn đối thoại này xong, Quý Du Hồng nhíu mày, hôm nay anh mặc trường quái, không có áo khoác cũng không có áo choàng, ngay cả cơ hội thể hiện phong độ quý ông cũng không có, từ phía sau quan sát, Lâm Tập Tập ăn mặc thật sự có hơi phong phanh.
Lại đi lên trước một đoạn, Quý Du Hồng đột nhiên mở miệng nói: “Chèo thuyền vẫn nên để hôm khác rồi hẵng đi, hôm nay gió lớn quá, không thích hợp chèo thuyền.”
Tần Mộng còn chưa kịp bày tỏ thái độ, Lâm Tập Tập đã nói: “Đã đến đây rồi, không đi chơi thì tiếc lắm, hiếm khi Tần Mộng được ra ngoài một hôm, lần sau chẳng biết là đến khi nào nữa.”
Vẻ mặt của Tần Mộng kiểu: Người hiểu ta, đúng là chỉ có Lâm Vãn Nhi.
Triệu Chấn Hoài vẫn luôn không nói tiếng nào lúc này đột nhiên lên tiếng: “Hay là nhóm người chúng ta chia làm hai đường đi, tôi đưa Tần tiểu thư đi chèo thuyền, Hoài An cậu đưa Lâm tiểu thư đến quán trà gần đây uống trà đi, có thể ngắm cảnh cũng có thể giữ ấm.”
Tần Mộng hớn hở nói: “Sắp xếp thế này rất hay, Quý Hoài An anh mau đưa Vãn Nhi đi tìm quán trà đi, cô ấy đã run đến như vậy rồi kìa.”
Đối với sự sắp xếp này, Quý Du Hồng cũng không có ý kiến gì, ngay sau đó bốn người chia nhau đi hai đường, Triệu Chấn Hoài tiếp tục dẫn Tần Mộng đi đến nơi chèo thuyền, Quý Du Hồng và Lâm Tập Tập thì quay đầu đi về, ở chỗ dừng xe lúc nãy có một quán trà.
Mãi đến khi bước vào quán trà, Lâm Tập Tập mới cảm thấy ấm lên, hôm nay trước khi ra cửa cô đã lựa rất lâu mới chọn trúng một cái váy liền áo, mặc vào có thể lộ ra eo thon của cô, vốn cho rằng cả ngày hôm nay có thể xinh đẹp tuyệt vời, ai ngờ đến chiều đột nhiên nổi gió, đi tới bên hồ bị đông lạnh thành chó luôn.
Trong ngoài quán trà mang phong vị cổ xưa, ở giữa sảnh còn có một cô gái ăn mặc giản dị đang gảy đàn tranh, tiếng đàn trầm thấp sầu muộn, thanh âm rung động lòng người. Vì là thời gian nghỉ trưa sau bữa ăn nên có không ít người đến quán trà nghỉ ngơi.
Quý Du Hồng chọn một phòng riêng ở tầng ba, tiểu nhị trong quán cúi đầu khom lưng dẫn đường đi trước.
Phòng riêng có diện tích không lớn nhưng cửa sổ rất to, để khi khách uống trà có thể thưởng thức cảnh núi non tươi đẹp bên ngoài, điều khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên vui mừng hơn là còn có một ban công khá lớn nữa.
Đi vào phòng riêng, Quý Du Hồng gọi một bình long tĩnh vũ tiền và vài món bánh ngọt, đợi tiểu nhị trong quán lau sạch bàn đi ra, anh mới đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Lâm Tập Tập nhìn hành động săn sóc của anh, lòng thầm thấy ấm áp, có điều vẫn mở miệng nói: “Không sao mà, vào đây là không còn lạnh nữa, anh đóng cửa sổ rồi sẽ không ngắm được phong cảnh đâu.”
Quý Du Hồng chọn ngồi bên tay trái của cô, một tay đặt trên bàn, một tay chống lên đầu gối, biểu tình hơi thả lỏng.
Lâm Tập Tập nói như thế xong, anh cũng không đi đóng cửa sổ nữa, sau đó dường như nhớ ra chuyện vui gì mà cong khoé môi nói: “Hồi mùa hè, tôi từng đưa Tần Mộng đi chèo thuyền, suýt chút nữa cô ấy đã làm lật thuyền, từ đó về sau tôi không muốn đưa cô ấy đến đây nữa, Tử Hằng thật không biết nông sâu, còn nhiệt tình đi với cô ấy nữa chứ.”
Không biết có phải là ảo giác của cô không, sao cô cứ cảm thấy lúc Quý Du Hồng nói lời này, vẻ mặt của anh có chút hả hê khi người khác gặp hoạ nhỉ?
Vừa nghĩ đến hai người họ có thể thường xuyên cùng nhau kết bạn ra ngoài chơi, Lâm Tập Tập rất cảm khái nói: “Có một người bạn cùng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, thật tốt.”
Lời này của cô vừa nói xong, biểu cảm trên mặt của Quý Du Hồng lập tức trởn nên mất tự nhiên, do dự muốn nói gì đó rồi lại thôi, sau cùng anh vẫn không nói điều gì cả.
Tiểu nhị nhanh chóng đưa trà và bánh ngọt họ gọi lên, Quý Du Hồng rót trà cho cô, ra hiệu cô nhân lúc còn nóng uống một chén đi để làm ấm cơ thể.
Một chén trà nóng xuống bụng, cả người của Lâm Tập Tập dần dần ấm lên, đầu óc cũng bắt đầu mơ màng, có đại soái ca Quý ngồi kế bên cạnh, không trêu chọc một xíu đúng là có lỗi với lần ở riêng hiếm có này à.
Ngay sau đó anh nghe cô nói: “So với chèo thuyền, tôi thích cưỡi ngựa hơn, ngồi trên lưng ngựa chạy băng băng ngắm phong cảnh, rất có tư vị đặc sắc riêng.” Thật ra ngày đó con ngựa rất sốc nảy, cô hoàn toàn không ngắm được phong cảnh, lần sau có cơ hội phải tranh thủ ngồi đằng trước mới được.
Cô vừa như thế, Quý Du Hồng lập tức nhớ lại cảm giác cô dán sát lên người anh, đó là lần đầu tiên anh có tiếp xúc thân mật như thế với một cô gái. Trong lòng bỗng dưng nảy ra một suy nghĩ khiến anh không vui, bèn hỏi cô: “Cô thường đi cưỡi ngựa với người ta sao?”
Lâm Tập Tập thành thật lắc đầu: “Lần đó anh dẫn tôi đi là lần đầu tiên tôi cưỡi ngựa đấy.”
Lúc này Quý Du Hồng mới vừa ý gật đầu: “Có thời gian tôi dạy cô cưỡi ngựa.”
Lâm Tập Tập cười híp mắt nói: “Vậy là một lời đã định đấy nhé.”
Hai người im lặng ngồi một lúc, Lâm Tập Tập thưởng thức chén trà một lát, đổi chủ đề khác, là vấn đề liên quan đến Lâm Kính Đình.
Do lập trường nhạy cảm của hai nhà, từ lúc họ quen biết nhau cho đến nay luôn cố ý tránh nhắc đến đề tài này, phảng phất như chỉ cần hai người họ không nhắc thì tầng quan hệ đối lập ấy sẽ như không tồn tại, nhưng thật ra cũng chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi.
Lần này Lâm Tập Tập nhắc đến Lâm Kính Đình, chủ yếu vẫn là có chuyện muốn nhờ.
“Gần đây anh của tôi cứ luôn bận bịu đi sớm về muộn, tôi biết là anh ấy đang bôn ba vì chuyện của tiệm thuốc phiện.”
Quý Du Hồng nhíu mày nhìn cô, hỏi: “Cô muốn cầu xin giúp anh cô à?”
Lâm Tập Tập lắc đầu: “Đóng cửa tiệm thuốc phiện là chuyện tất nhiên phải làm, thuốc phiện đã đầu độc Trung Quốc bao nhiêu năm như thế, sớm muộn cũng phải biến mất, anh của tôi không nghĩ thông được điều này, cho rằng chỉ cần kiếm tiền là được.” Lâm Tập Tập bưng chén trà lên nhấp một ngụm, lại nói tiếp: “Người như anh ấy khá là điên cuồng, cộng thêm danh hiệu con rể của đô đốc, càng làm anh ấy không xem ai vào mắt, chuyện mọi người càng ép anh ấy thì anh ấy sẽ càng không làm, để thuyết phục dạng người như anh ấy, chỉ có thể dùng trí thôi.”
Cô ngước đôi mắt linh động lên, nở nụ cười thuần khiết nhìn anh: “Tôi đã nghĩ ra cách để khuyên anh ấy rồi, có điều vẫn phải nhờ Quý công tử giúp tôi một tay.”
Quý Du Hồng vừa nghe cô có cách khiến Lâm Kính Đình đóng cửa tiệm thuốc phiện, cảm thấy rất là thích thú, vội vàng hỏi: “Cần giúp đỡ điều gì cô cứ nói, chỉ cần là điều tôi có thể làm, nhất định sẽ không từ chối.”
Khoé mắt Lâm Tập Tập mang theo ý cười, nói: “Nghe nói Quý công tử có quen với lão pháp sư ở chùa Thê Hà?”
Cái này có liên quan bức thiết với việc đóng cửa tiệm thuốc phiện à? Tuy rằng Quý Du Hồng cảm thấy kỳ quặc, nhưng vẫn thành thật đáp: “Đúng thật là tôi thường đến nghe ông ấy giảng pháp.”
Lâm Tập Tập hỏi: “Vậy anh có cách nào mời sư phụ giảng pháp riêng cho anh trai tôi được không?”
“Giảng pháp đương nhiên không có vấn đề, nhưng mục đích của việc này là gì?”
“Anh của tôi là một tín đồ Phật giáo, mỗi năm vào sinh nhật của anh ấy, anh ấy đều sẽ đến chùa Thê Hà lễ Phật cầu bình an, nếu như đến lúc đó pháp sư có thể chỉ điểm cho anh ấy một chút, anh ấy chắc chắn sẽ nghe, ví dụ như nói lúc trước anh ấy không có con là vì nghiệp chướng nặng nề, chỉ khi không làm mấy việc hại người lợi mình nữa, mới có thể có duyên với con cái gì đó…”
Quý Du Hồng nghe xong lời cô nói, trợn mắt há mồm, mãi một lúc sau mới nói: “Người xuất gia không nói lời dối gạt, e rằng lão pháp sư không có cách nào giúp cô nói mấy lời đó.”
“Cũng không cần nói y như lời tôi, chỉ cần dẫn dắt anh tôi nghĩ theo hướng này là được rồi, chuyện sau này, tôi tự có cách, vả lại đóng cửa tiệm thuốc phiện là tạo phúc cho người dân, pháp sư hẳn cũng sẽ đồng ý giúp đỡ mà.”
Quý Du Hồng ngẫm nghĩ một hồi, hỏi cô: “Khi nào tới sinh nhật anh cô?”
“Mùng 10 tháng sau.”
“Ừm, tôi biết rồi, lát nữa tôi đi gặp ngài pháp sư một chút.”
Lâm Tập Tập vẫn là dáng vẻ cười tủm tỉm ấy, vui vẻ nói: “Vậy thì tôi sẽ ngồi đợi tin vui.”
Quý Du Hồng lại bị nụ cười của cô dao động ngay tức khắc, vì vậy anh vội vàng cảnh cáo bản thân, sở dĩ cô cười như thế là vì cô đang chuẩn bị tính kế anh trai ruột của mình đó!
Nhưng sau khi cảnh cáo xong, anh lại không thể không thừa nhận nụ cười của cô thật đẹp, rất là hấp dẫn người ta …
Hơn một tiếng sau, Tần Mộng và Triệu Chấn Hoài cũng đến quán trà, Quý Du Hồng gọi trà và bánh một lần nữa, trông thấy sắc mặt xanh xao của Triệu Chấn Hoài, bèn ân cần hỏi một câu: “Tử Hằng huynh, có phải là cơ thể không thoải mái không?”
Triệu Chấn Hoài ngồi trên ghế, khoát tay ỉu xìu ra hiệu hắn không sao, Tần Mộng bên cạnh lại cười ha ha mãi, bảo: “Anh ta là bị doạ đấy!”
…
Tác giả có lời muốn nói: Quý Du Hồng: Thì ra em thích cưỡi ngựa, anh cũng vậy.
…
Lời beta: 🤭🤭🤭
______
Miến huyết vịt: