Chuyển ngữ: Meounonna

Beta: Ys

Lâm Tập Tập ngồi trong xe, tinh tế phác hoạ hình dáng của người đàn ông qua cửa sổ xe, mấy ngày không gặp, anh vẫn đẹp trai như cũ, tóc cắt ngắn đi lộ ra vầng trán đầy đặn, trông vô cùng xán lạn, lúc không mặc quân trang, hình như anh thích mặc trường bào hơn, nhưng dù có là trường bào không lộ vóc dáng thì mặc trên người anh vẫn vô cùng đẹp.

Đúng là từ đầu đến chân đều làm cô cảm thấy vô cùng thuận mắt, không hổ là nam chính của cô.

Tần Mộng đợi xe dừng hẳn, mở cửa chỗ ngồi đằng sau xe ra nhanh chóng chui vào, còn chưa kịp ngồi đàng hoàng, Tần Mộng đã ra thế thò hai tay về phía Lâm Tập Tập muốn véo mặt cô, nhưng bị Lâm Tập Tập nhanh tay lẹ mắt chặn lại.

“Lâm Vãn Nhi, cô đúng là có bản lĩnh, vậy mà lại dám đe doạ tôi.” Cho dù hai tay bị chặn lại, Tần Mộng vẫn không từ bỏ ý định, cả cơ thể đột ngột bổ nhào về phía cô.

Tất nhiên Lâm Tập Tập không thể cản nổi quái vật khổng lồ như vậy, đành phải thôi giãy giụa, nhắm mắt chờ đợi trọng lượng của đối phương đập vào người cô

Kết quả vài giây qua đi, thân hình của Tần Mộng vẫn chưa đập qua bên đây, Lâm Tập Tập mở to mắt ra nhìn, “phụt” một tiếng bật cười.



Chỉ thấy Tần Mộng đang khựng lại trên không trung trợn trắng mắt, tức giận thở hổn hển nói với Quý Du Hồng đang nửa chống trên ghế phụ: “Bỏ tôi ra, anh nắm cổ áo tôi làm gì vậy hả, đang muốn khoe tay anh dài à? Nếu thật sự muốn khoe thì anh đi xách Vãn Nhi ấy! Mau buông tay mau buông tay!”

Quý Du Hồng thấy nàng đã yên tĩnh lại mới buông lỏng tay ra, giọng điệu mang theo một chút ý ra lệnh: “Xe chạy rồi, ngồi đàng hoàng.”

Tần Mộng lại trợn trắng mắt, lúc này mới an phận ngồi vào đúng vị trí, nói với Lâm Tập Tập: “Có phải tôi rất thông minh không, chỉ cần mang theo anh ta là tôi có thể tự do ra ngoài rồi, anh ta quả thực cứ như một cái bùa trừ tà vậy.”

Đây là cái ẩn dụ rách nát gì chứ! Lâm Tập Tập mặt đầy ghét bỏ, bảo: “Loại người như cô đáng lẽ phải nhốt lại trong nhà, tránh cho cô ra ngoài phá hư sự yên ổn đoàn kết của xã hội.”

Tần Mộng hờn dỗi nói: “Lúc trước đi ngắm trăng với tôi thì gọi tôi là em gái ngọt ngào, bây giờ có niềm vui mới thì chê tôi phá hoại sự yên ổn đoàn kết của xã hội!”

Lâm Tập Tập, Quý Du Hồng: …

Bây giờ vứt người này về nhà còn kịp không?

Đợi ba người ngồi vững, xe cũng bình ổn chạy về phía trước, Tần Mộng và Lâm Tập Tập nói chuyện với nhau, Quý Du Hồng yên tĩnh ngồi ở ghế trước, có điều thỉnh thoảng anh sẽ liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, từ góc độ này của anh, vừa hay có thể nhìn thấy sườn mặt của ai kia.

Tần Mộng tò mò hỏi Lâm Tập Tập trong hội nghị thảo luận sẽ nói cái gì, Lâm Tập Tập giới thiệu đơn giản: “Thì là những người trẻ yêu nước có lý tưởng có hoài bão, tụ lại thảo luận các vấn đề thời sự và phát biểu suy nghĩ cá nhân về buổi tụ họp này…”

Tần Mộng nhíu mày, không có hứng thú nói: “Cái đó có gì vui chứ, nghe một đám nhóc con nói bốc nói phét về mấy cái lí luận suông thiếu thực tế, còn không bằng đưa cô đi chèo thuyền trên hồ Huyền Vũ, trước có hoa dưới có trăng, khung cảnh lãng mạn, cảnh đẹp mê người…”

Lâm Tập Tập liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: “Nếu đã không có hứng thú, vậy bây giờ tôi bảo tài xế quay đầu xe đưa cô về.”

Tần Mộng rất không phục: “Sao mà cô đáng ghét thế nhỉ, chỉ biết uy hiếp người ta.”

Lâm Tập Tập nói: “Chiêu này hiệu nghiệm là được.”



Tần Mộng đột nhiên chớp chớp mắt hỏi Lâm Tập Tập: “Quý Hoài An cũng tham gia hội nghị thảo luận này, tôi hỏi anh ta ở đâu, vậy mà anh ta lại không nói cho tôi biết.”

Lâm Tập Tập nhìn gáy Quý Du Hồng, mím môi cười nhạt bảo: “Tài ăn nói của Quý công tử rất tuyệt, lần trước tôi đi dự thính, anh ấy nói hay nhất trong mấy người hôm đó đấy.”

Tần Mộng tỏ ra rất kinh ngạc nói, nói: “Ái chà, thì ra vào lúc tôi không hay biết gì, hai người đã thân thuộc như vậy rồi à, uổng công tôi còn muốn giúp hai người xây dựng nhịp cầu hữu nghị đấy.”

Lâm Tập Tập cảm thấy nói chuyện với người phụ nữ này còn mệt tim hơn so với khi ở cùng  Lâm Thiến nữa.

Đi xe khoảng 10 phút, ba người đã đến trường dân lập Lâm Kính Hoà đang dạy, Lâm Tập Tập và Quý Du Hồng đều đã từng đến đây nên không hề xa lạ với chỗ này, chỉ có Tần Mộng tò mò thò đầu ra nhìn này nhìn kia, hết cách rồi, bình thường khó khăn lắm nàng mới được ra ngoài một lần, nên nhìn gì cũng thấy mới lạ.

Ba người đi về hướng toà nhà dạy học lần trước mở hội nghị thảo luận, Lâm Tập Tập đảo mắt nhìn Quý Du Hồng đang đi bên tay trái mình, hỏi anh: “Vết thương trên tay anh đã đỡ chưa?”

Quý Du Hồng đưa tay ra cho cô xem, vết thương đã kết vảy, đen thui rất xấu, Lâm Tập Tập thò ngón trỏ ra nhẹ nhàng chọt chọt, Quý Du Hồng không nhịn được cười nhẹ nhìn cô, nhưng cũng chẳng rút tay về.

“Còn đau không?” Cô lại hỏi một câu.

Quý Du Hồng lắc đầu: “Vết thương được xử lý kịp thời, sẽ nhanh chóng lành lại thôi, cảm ơn cô.”

Sự ấm áp của đầu ngón tay và lòng bàn tay làm hai người có hơi ngây ngất, lúc Lâm Tập Tập rút ngón tay mình về còn vô tình hữu ý mà lướt nhẹ qua lòng bàn tay của anh một chút, xúc cảm tê ngứa khiến Quý Du Hồng co lòng bàn tay thành nắm đấm ngay lập tức.

Tần Mộng đang đi xéo phía trước, chăm chú ngắm nhìn phong cảnh, dường như không hề thấy tương tác vi diệu của hai người đang ở đằng sau

Lúc họ đến có hơi trễ, hội nghị thảo luận đã bắt đầu rồi, Lâm Tập Tập quen cửa quen nẻo mở cửa sau ra, phát hiện người trong phòng thật sự không ít. Cảm giác tồn tại của Quý Du Hồng rất lớn, anh vừa đứng ở cửa sau đã có rất nhiều người quay đầu cho họ một ánh mắt chào hỏi.

Lâm Tập Tập nhanh chóng phát hiện Lâm Kính Hoà, anh ta đang đứng bên cạnh Triệu Chấn Hoài.

Lâm Kính Hoà cũng nhìn thấy Lâm Tập Tập, bèn nhanh nhẹn xuyên qua đám người đi đến bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi Lâm Tập Tập: “Đến trễ thế, ở đây sắp kết thúc rồi.”

Lâm Tập Tập cười nói: “Em cũng không biết thời gian cụ thể mà, hôm nay có phải các anh bắt đầu sớm không?”

Triệu Chấn Hoài cũng đi theo tới, cười chào hỏi với họ, Lâm Tập Tập luôn thấy có vài phần không thoải mái khi đối mặt với vị tổng thống tương lai này, thế nhưng lần này người ta là nhằm vào Quý Du Hồng mà đến: “Hoài An, hôm nay cậu định nói về vấn đề gì đấy?”

Quý Du Hồng lắc đầu nói: “Hôm nay đến là do quyết định đột xuất, không có chuẩn bị, tôi ở đây nghe là được rồi.”

Anh nói thư thế, đương nhiên Triệu Chấn Hoài cũng sẽ không miễn cưỡng, sắp xếp chỗ ngồi ổn thoả cho ba người họ rồi lại đi về vị trí chủ trì hội nghị phía trước.

Sau khi ba người ngồi xuống, lúc ban đầu Tần Mộng rất hứng khởi, cũng rất kiên nhẫn lắng nghe những người có mặt ở đây phát biểu ý kiến, nhưng sau khi nghe xong, lại tỏ vẻ không kiên nhẫn, mãi đến khi có một nam sinh nói: “Sức mạnh của một quốc gia phụ thuộc vào sự giác ngộ của nhân dân, bây giờ người dân chỉ biết ngây ngây dại dại sống qua ngày thì còn có hy vọng nào đáng bàn nữa.”

Cuối cùng Tần Mộng không ngồi yên được nữa, đứng bật dậy, cười lạnh nói với tên nam sinh đó: “Người dân đắc tội với cậu khi nào mà khiến cậu phải miệt thị họ như vậy, cậu không phải là dân à? Người nhà cậu không phải là dân? Cậu ăn của nhân dân, mặc của nhân dân, rồi quay đầu lại miệt thị quần chúng nhân dân, rốt cuộc cậu đang có mưu đồ gì? Tất cả mọi người đều biết, một quốc gia lớn mạnh cần phải có một chính phủ cứng rắn kiên cường, chính phủ muốn mạnh mẽ hùng cường thì tiên quyết phải có biên chế và trang bị quân sự khổng lồ hỗ trợ, không có những điều kiện tiên quyết này thì còn nói gì đến lớn mạnh? Thời cuộc hỗn loạn, thiên hạ bất ổn nên người dân mới sống trong sự ngu đần ngây dại, ngay cả quan hệ nhân quả cậu cũng không phân rõ ràng, mà còn không biết xấu hổ đứng lên phát biểu, cậu mau ngồi xuống đi.”



Lời này vừa nói xong, nàng lại thay đổi giọng điệu, nói với một nam sinh khác lúc trước từng phát biểu ý kiến: “Còn cả người vừa nãy nói về cạnh tranh quân sự, ngay cả trang bị vũ trang mà hiện nay quốc gia của chúng ta đang có cậu cũng không biết rõ, vậy mà dám thảo luận đề tài quân bị ở đây…”

Thời gian sau đó là thời gian diễn thuyết cá nhân của Tần Mộng, nàng phân tích cụ thể chi tiết về lịch sử phát triển của vũ khí cho tất cả người có mặt ở đây nghe, cùng với những vũ khí tối tân nào mà các quốc gia đang nắm giữ trong giai đoạn hiện nay, sau đó lại tỉ mỉ phân tích khái quát về tình hình quân bị dự trữ trong nước hiện tại.

Nàng phân tích nhịp nhàng trôi chảy, nói có sách mách có chứng, khiến cho một đám đàn ông lão luyện trong phòng sốc đến mức sững sờ, điều đáng sợ nhất là nàng có thể miêu tả chi tiết quá trình sản xuất của một loại pháo cỡ lớn nào đó cùng với sức mạnh hoả lực lúc sử dụng của nó…

Lâm Tập Tập điềm tĩnh nghe Tần Mộng diễn thuyết hùng hổ như xe lửa chạy trên đất bằng, sau đó cô vô cùng vui mừng suy nghĩ: Ái chà, đây là nữ chính mình viết ra đấy, quá ư là xuất sắc, đúng là quá tuyệt vời.

Quay đầu lại thấy Quý Du Hồng cũng bình bĩnh giống mình, cô hơi kinh ngạc, nhịn không được nghiêng người thì thầm bên tai anh hỏi: “Sao anh lại không bị sốc vậy?”

Quý Du Hồng nhìn gương mặt hoàn mỹ gần trong gang tấc, tim từ từ đập nhanh lên, nhỏ giọng nói: “Lúc trước tôi đã lĩnh giáo qua kiến thức uyên bác của cô ấy rồi.”

Thì ra là vậy: “Vậy anh không cảm thấy tò mò sao cô ấy lại biết nhiều như thế sao?”

Quý Du Hồng nói: “Cô ấy nói lúc đi du học có một giáo sư đã từng dạy cho cô ấy.”

Lâm Tập Tập hiểu ra gật gật đầu, du học quả nhiên là một cái cớ hay.

Hai người nói xong, Lâm Tập Tập mới phát hiện khoảng cách của hai người có hơi gần, nhưng cô lại không nỡ rời đi, thế là âm thầm dịch cái ghế lại gần anh hơn, Quý Du Hồng đương nhiên nhìn thấy, nhưng anh lại chọn cách ngầm đồng ý.

Sự độc miệng và công kích cả đám của Tần Mộng khiến nàng nhanh chóng trở thành tâm điểm của đám đông, Triệu Chấn Hoài càng tỏ vẻ hứng thú mà đi đến mời nàng lên bục tiếp tục diễn thuyết, Tần Mộng cũng không do dự, trước khi chính thức bước vào phòng thí nghiệm, nàng đã từng làm trợ giảng một thời gian rất dài đấy, không sợ lên bục giảng chút nào.

Hội nghị thảo luận vốn đã sắp kết thúc, nhưng vì Tần Mộng bất ngờ tham gia nên bị buộc kéo dài thêm một tiếng đồng hồ, mãi đến khi Tần Mộng nói tới miệng đắng lưỡi khô, không muốn tiếp tục nữa thì mọi người mới chịu rời đi với vẻ vẫn chưa được thoả mãn.

Triệu Chấn Hoài lại giống như có được bảo vật, lôi kéo đám người Quý Du Hồng sống chết không cho rời đi, một hai phải mời họ ăn bữa trưa mới được.

Hành động của Lâm Tập Tập không bị ai trói buộc, đương nhiên không có ý kiến, Tần Mộng thì lại sợ phải về nhà quá sớm, nghe Triệu Chấn Hoài nói muốn mời ăn cơm, nàng bèn giành đồng ý, tiếp đó còn được voi đòi tiên mà đề nghị: “Sau khi ăn cơm chúng ta đi hồ Huyền Vũ chèo thuyền đi!”

Triệu Chấn Hoài lập tức gật đầu nói: “Không thành vấn đề, chèo cả một buổi chiều cũng được, tôi vẫn còn vấn đề muốn nghiên cứu thảo luận với cô một phen đây.”

Lâm Tập Tập, Quý Du Hồng: …

Bởi vì buổi chiều Lâm Kính Hoà còn có tiết,  không cách nào đi cùng họ, cho nên lần ăn cơm trưa này cuối cùng chỉ có bốn người họ hai nam hai nữ đi.

Mãi đến khi đi ra khỏi cổng trường, lúc này Lâm Tập Tập mới muộn màng phát hiện rằng lát nữa ăn cơm trưa xong đi chèo thuyền ở hồ Huyền Vũ đó, rất có khả năng cô sẽ đơn độc ở cùng với Quý Du Hồng nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play