Hạ Tiêm Tiêm cảm thấy giật mình, lại có chút chột dạ, đoán được hắn ta đại khái nhìn thấu tâm ý của mình.
Nhưng mà vậy thì như thế nào? Hắn ta cũng đặt một nữ tử hoa lâu ở trong lòng mà? Còn vì người ta mà đánh nhau, sau ngày hôm nay, hai người còn là hôn phu thê không phải sao?
Nghĩ đến đây Hạ Tiêm Tiêm lập tức trừng mắt nhìn lại.
Hầu phu nhân cân nhắc, tựa hồ đang suy nghĩ có nên dẫn người về hay không. Cao thị muốn nói lại thôi, Trường Ninh công chúa thì không khách khí như thế: "Bổn cung cũng coi như hiểu biết sâu rộng, đây là lần đầu nghe nói có nữ tử chạy đến hoa lâu ép Hoa nương qua đêm với nam nhân. Chẳng biết kiểm điểm như thế, cũng xứng sinh ra hài tử Liễu gia ư?" Trong ánh mắt nàng ta hiện lên ác ý: "Hầu phu nhân, theo ta thấy hài tử này không thể giữ!"
Hầu phu nhân thân phận cao, có rất ít người có thể sai bảo bà ta. Nếu như lời này là người khác nói, bà ta có thể không để ý tới. Nhưng mà người lên tiếng là công chúa, bà ta không thể không thận trọng xem xét.
Bên cạnh ánh mắt Cao thị chợt lóe, cúi đầu không lên tiếng.
Hạ Tiêm Tiêm mặt đầy khoái ý, nhưng sợ bị người ta phát hiện, cũng cúi đầu.
Liễu Thanh Văn sợ mẫu thân thật sự muốn ban một chén phá thai, vội mở miệng: "Không thể!"
Hắn vẫn muốn che chở cho nữ nhân kia, ánh mắt của mọi người trong phòng cũng rơi xuống trên người hắn ta, hoặc u oán hoặc nghi ngờ, tóm lại là phức tạp khó tả.
Phát giác được ánh mắt của mọi người, nhất là ánh mắt của thê tử, Liễu Thanh Văn có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng: "Tâm Tuệ và ta mặc dù không quen, nhưng ta với ca ca nàng ta là đồng học, tình nghĩa thâm sâu. Nếu như đưa một chén thuốc qua, chỉ sợ... Ta sẽ mất đi bằng hữu này."
Hầu phu nhân: "..."
Bà ta thử thăm dò hỏi: "Ca ca của nàng ta là Hồ Hi?"
Liễu Thanh Văn gật đầu.
Nói tới tên nữ nhân kia, người trong nhà không nhận ra. Nhưng cũng nhiều ít nghe nói qua danh tiếng của Hồ Hi. Qua một tháng nữa chính là thi hội, chuyện Hồ Hi ngay từ năm ngoái đã có danh tiếng truyền ra, văn chương của hắn được đại nho khen là linh khí bức người, làm thơ ngay cả hoàng thượng cũng chính miệng khen, hắn chỉ cần tham gia thi hội, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì chắc chắn có thể đề danh trên bảng vàng, có khi còn là số ít người đứng đầu nữa kìa.
Còn chưa tham gia thi hội cũng đã được hoàng thượng nhớ kỹ, con đường làm quan sau này một đường thông thuận, một người như vậy, thật sự không nên đắc tội. Hầu phu nhân nghĩ đến không chỉ như vậy, thân muội muội Hồ Hi vì nhi tử mà đến tận hoa lâu tự tiến cử, hài tử này để lại... Sau khi Hồ Hi trúng tuyển, chắc chắn sẽ thân thiết Hầu phủ.
Với Hầu phủ, nhiều một cửa thân thích như vậy là chuyện tốt, với tiểu nhi tử mà nói cũng lợi nhiều hơn hại.
Bà ta gõ nhẹ lên mặt bàn: "Ta muốn gặp nàng ta." Liễu Thanh Văn nhìn về phía Tần Thu Uyển, vẻ mặt áy náy giải thích: "Nguyệt Như, lúc mấy chuyện này bắt đầu, chúng ta còn chưa..."
Lời này của hắn cũng không coi là sai, nhưng mà lúc hai nhà nghị hôn hắn ta lại ấp a ấp úng không lên tiếng, dấu diếm việc này, có thể thấy được nhân phẩm thế nào rồi.
Hầu phu nhân nghiêm mặt nói: "Nguyệt Như, trước đó ta không biết, nên lúc nghị hôn mới không nói tới. Con yên tâm, dù sau này Thanh Văn có bao nhiêu nữ nhân thì cũng không ai qua được con đâu!"
Bên kia, Liễu Thanh Văn đã cho người đi đón Hồ Tâm Tuệ.
Tần Thu Uyển buông tay: "Việc đã đến nước này, nếu ta không đáp ứng cho các nàng vào cửa, đại khái tất cả mọi người sẽ cho rằng ta không đủ rộng lượng. Dù sao ngay cả Lan Nhiêu, một nữ tử hoa lâu như vậy ta còn đón nhận được, cũng không để ý nhiều thêm một người."
Mặc dù lời nói có chút ẩn ý, nhưng mà cũng không làm khó Hầu phủ. Hầu phu nhân âm thầm thở dài nhẹ nhõm, Liễu Thanh Văn cũng thấy nàng quả nhiên là một người ôn hòa rộng lượng.
Bên cạnh vẻ mặt Cao thị tức giận không lên tiếng.
Sắc mặt Trường Ninh công chúa lại khó coi, giọng nói châm chọc: "Tam phu nhân không hổ là nữ nhi Chu gia, ngay cả chuyện này cũng có thể nhẫn nhịn!"
Tần Thu Uyển lời ít ý nhiều: "Phu quân tài văn chương văn hoa, hồng nhan tri kỷ nhiều. Tam phu nhân này không phải ai cũng làm được, đối đãi hẹp hòi ghen tị, chỉ sợ sẽ bị chọc giận đến chết."
Trường Ninh công chúa không xác định được nàng có phải đã nhìn thấu tâm tư của nàng ta rồi hay không, cẩn thận suy nghĩ một chút mấy ngày nay hai người chung đụng như thế nào, chắc chắn bản thân không có bí mật gặp mặt với Liễu Thanh Văn, cũng không có lộ liễu đối mặt với Chu Nguyệt Như, lập tức yên lòng.
Hầu phu nhân có chút không vui: "Nguyệt Như!"
Tần Thu Uyển xem thường: "Ăn ngay nói thật thôi. Thành thân chưa tới năm ngày, thì có hai nữ tử lớn bụng vào cửa, ai mà không tức giận?"
Hầu phu nhân nghe ra nàng cũng có chút oán khí, nhấn mạnh nói: "Để cho các nàng ta vào cửa, là con chính miệng đáp ứng."
"Hả?" Tần Thu Uyển kỳ quái nói: "Mẫu thân, ta không phải muốn mọi chuyện tốt đẹp sao?"
Hầu phu nhân: "... " Chuyện này cũng đúng.
Lan Nhiêu đã thế rồi, nữ nhân Hồ Tâm Tuệ này nhất định phải nạp làm thiếp thất.
Cao thị bên cạnh không nói tiếng nào, Hạ Tiêm Tiêm cũng cúi đầu, làm cho người ta không thấy rõ cảm xúc trên mặt nàng ta.
Hầu phu nhân nghiêm túc nói: "Sau này nếu như Thanh Văn còn dám làm việc có lỗi với con, ta giúp con xử lí nó." Lại cảnh cáo nhi tử: "Về sau con còn dám âm thầm qua lại với nữ nhân khác thì đừng trách ta xuống tay tàn nhẫn."
Khóe mắt Tần Thu Uyển liếc trộm mấy người Cao thị bên cạnh, rất muốn biết các nàng ta khi nghe nói như thế sẽ có vẻ mặt gì.
Đáng tiếc sắc mặt cả đám đều như thường, để người khác nhìn không ra.
Quả nhiên lại giả bộ!
Cũng đúng, Hầu phu nhân làm chủ mẫu Hầu phủ nhiều năm, người thường cũng không lừa được bà ta, mà mấy người này còn trót lọt lừa ngay dưới mí mắt bà ta thì cũng không tầm thường.
Người trong phòng hoặc ngồi hoặc đứng, sau nửa canh giờ, tùy tùng Liễu Thanh Văn đưa đến một nữ tử mặc tố sam bụng hơi nhô lên vào cửa.
Nữ nhân kia dung mạo bình thường, ít nhất, không sánh bằng bất kỳ một người nào trong phòng, đỡ bụng từ từ đi tới: "Bái kiến phu nhân."
Lúc hành lễ, bởi vì cơ thể vụng về nên chịu không được run run rẩy rẩy, còn phải để nha hoàn bên cạnh đỡ.
Thấy vậy mí mắt Hầu phu nhân nháy liên tục, sợ nàng ta ngã xuống, vội vàng nói: "Cẩn thận chút. " Lại ý bảo nàng ta hành lễ với Trường Ninh công chúa: "Vị này là công chúa."
Hồ Tâm Tuệ lại khẽ hành lễ, trong lòng Trường Ninh công chúa khó chịu tức giận, phủi phủi ống tay áo hoa lệ, tựa như muốn phất rơi bụi bẩn trên đó: "Miễn lễ."
Ánh mắt hờ hững, cũng không thèm nhìn vào người trước mặt, nữ tử Thiên gia địa vị cao quý kiêu ngạo, tất cả đều được bộc lộ ra không sót chút nào.
Hồ Tâm Tuệ cúi đầu, không nhìn thấy nét mặt công chúa đang ghét bỏ. Bên cạnh đại phu lập tức bắt mạch cho nàng ta.
Thật lâu sau, đại phu thu tay: "Thai tượng ổn định, chẳng qua là mẫu thể có chút yếu ớt, phải uống một số thuốc dưỡng thai, bình thường cũng nên tẩm bổ nhiều chút."
Hầu phu nhân khẽ vuốt cằm, giao cho nha hoàn theo đại phu đi lấy thuốc, lúc này mới nhìn về phía Hồ Tâm Tuệ: "Trong bụng ngươi có hài tử, không nên ở bên ngoài, trước ở lại trong phủ đi, về sau phải ngoan ngoãn nhu thuận phụng dưỡng Thanh Văn và phu nhân..."
Hồ Tâm Tuệ kinh ngạc: "Hầu phu nhân, ta không có địa vị rõ ràng gì sao? Ca ca của ta sẽ không cho phép."
Hầu phu nhân giận tái mặt: "Ngươi nếu không muốn ở, thì chuyển đi là được!"
Đây chính là ra oai phủ đầu.
Hầu phu nhân nắm chắc tâm ý của Hồ Tâm Tuệ với Liễu Thanh Văn, biết nàng ta không dám náo loạn.
Hồ Tâm Tuệ quả nhiên không dám náo loạn, ngập ngừng nói: "Nhưng mà ca ca của ta bên kia..."
"Ngươi hôm nay là người có thai, không nên bôn ba mệt nhọc. Chờ ngươi sinh ra hài tử, ta dĩ nhiên sẽ đưa ngươi vào cửa, cho ngươi danh phận." Hầu phu nhân nghiêm mặt nói: "Hầu phủ là gia tộc cao quý, quy củ cũng nhiều. Loại nữ tử như ngươi chưa thành thân đã có thai này, để lão phu nhân biết được cũng đừng nghĩ đến việc vào cửa nữa." Ngụ ý là, bà ta vẫn còn dễ nói chuyện. bà ta chỉ về phía Lan Nhiêu: "Thanh danh của nàng ta như vậy, chưa thành thân đã có thai vào Hầu phủ, đến bây giờ còn chưa có danh phận, sau này hai người các ngươi tận tâm phụng dưỡng, không được gây chuyện."
Hồ Tâm Tuệ nhìn theo ngón tay bà ta, liền nhìn thấy Lan Nhiêu, trong mắt không nhịn được hiện lên vẻ ghen tị, mắt nhìn chằm chằm bụng nàng ta hiện lên tia ác ý.
Liễu Thanh Văn không phát hiện ra, phân phó nói: "Đưa Hồ di nương xuống nghỉ ngơi."
Lập tức có người tiến lên đỡ Hồ Tâm Tuệ rời đi, trước khi nàng ta đi, còn tự cho là không để lại dấu vết trừng mắt liếc qua Tần Thu Uyển.
Bên kia Kha Hoài xem trò khôi hài này, thúc giục: "Hầu phu nhân, khi nào ta có thể đưa Lan Nhiêu rời đi?"
Dứt lời, cũng trừng mắt về phía Tần Thu Uyển, ánh mắt uy hiếp.
Tần Thu Uyển trong bụng cười lạnh, cuộc sống Chu Nguyệt Như đời trước luôn lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng như này sao.
Nàng không đến hoa lâu đón người, mà là tháng trước Lan Nhiêu được Liễu Thanh Văn mang về.
Lan Nhiêu cũng không cam lòng ở lại Hầu phủ, không ít lần tỏ vẻ bản thân tủi thân với mấy nam nhân ái mộ nàng ta.
Do đó, mấy người ngưỡng mộ nàng ta cảm thấy rằng là Chu Nguyệt Như cho người ức hiếp nàng ta. Nói thẳng châm chọc chút là, người tâm tư âm hiểm đã bắt đầu động thủ trả thù rồi.
Chu Nguyệt Như, một cô nương khuê các lớn lên chỉ biết đọc sách, ứng phó với tỷ muội và bà bà cũng đã mệt, làm gì chịu được thủ đoạn của những người bên ngoài đó? Không bao lâu sau liền triền miên bệnh tật, nhưng Liễu Thanh Văn thì liên tục có hồng nhan tri kỷ mới, cũng cảm thấy nàng vướng víu, không ít lần lên tiếng châm chọc, cũng có người ngầm động thủ. Hai bên giáp công, rất nhanh đã giết chết nàng.
Chu Nguyệt Như không phải nghe theo an bài của trưởng bối trong nhà gả cho Liễu Thanh Văn sao?
Nàng làm sai cái gì mà bị những người này đối phó chứ?
Hầu phu nhân còn chưa nói, Liễu Thanh Văn đã mở lời: "Ta không cho phép!" Hắn ta chất vấn Kha Hoài: "Ngươi luôn mồm nói sẽ chăm sóc tốt cho nàng, nhưng mà ngươi đừng quên, vị hôn thê của ngươi vẫn còn ở đây này, ngươi đặt biểu muội ta ở chỗ nào? Ngày sau biểu muội ta vào cửa, Lan Nhiêu cũng phải phụng dưỡng chủ mẫu giống như vậy! Ở lại Hầu phủ, ít nhất phu nhân ta tính tình nhu thuận, sẽ không nhắm vào nàng ấy."
Hạ Tiêm Tiêm: "... " Tại sao nàng lại không nhu thuận chứ?
Nói tới Hạ Tiêm Tiêm, Kha Hoài á khẩu không trả lời được.
Mối hôn sự này là do trưởng bối hai nhà định ra, cho dù hắn muốn lui, cũng nên về nhà tìm trưởng bối thương lượng, không thể ở trước mặt Hạ Tiêm Tiêm và cữu gia nàng ta mà phát ngôn bừa bãi.
Nhưng mối hôn sự này coi như là môn đăng hộ đối, nếu như từ hôn, danh tiếng nhà Vu cô nương tổn hại, hai nhà tất nhiên sẽ kết thù hận, trưởng bối trong nhà không thể nào vì tâm ý của hắn mà làm chuyện hại người không lợi mình.
Kha Hoài khẽ cắn răng: "Ta đưa nàng về hoa lâu!"
"Tin tức nàng có thai ngươi cho rằng thật sự dấu diếm được?" Lúc này Liễu Thanh Văn lộ rõ vẻ khôn khéo của người đọc sách: "Nếu Hầu phủ đuổi người đi, dù ta dặn dò quản sự phải chiếu cố kỹ lưỡng nàng như thế nào, hoa lâu cũng sẽ cho là ta đã chán ghét mà vứt bỏ nàng, tất nhiên sẽ có người chuộc nàng rời đi. Nếu như là người trong kinh thành ngươi có lẽ tìm được về, nếu là bị khách bên ngoài đưa đi, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Hắn đi tới, hai người như huynh đệ ôm vai đi ra ngoài, thấp giọng khuyên bảo.
Hai người rời đi, trò khôi hài rốt cuộc cũng ngừng lại, Lan Nhiêu từ đầu tới cuối đều không thể nói gì.
Những người này tùy tiện chỉ một người cũng có thân phận cao hơn nàng ta, nàng ta cũng không dám mở miệng, lỡ đâu nàng ta cứ đòi rời đi, nói lời không thích hợp chọc giận Hầu phu nhân, để Hầu phu nhân cho là nàng ta ghét bỏ Liễu Thanh Văn... Bắt nàng ta uống thuốc phá thai thì nàng ta chỉ sợ khó giữ được tánh mạng.
Nhưng mà trước đó Lan Nhiêu thật sự đã uống Hổ lang dược làm hại thân thể, có được thai chỉ là ngoài ý muốn. Nếu như hài tử này mất, cuộc đời nàng ta có lẽ cũng không có được hài tử được nữa.
Nên, bát thuốc phá thai này, nàng ta không bằng lòng uống.
Tình huống lý tưởng nhất chính là Liễu Thanh Văn thu xếp cho nàng ta đến một tiểu viện tao nhã, chỉ còn lại mẫu tử nàng ta... Nhưng chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn.
Náo loạn thành như vậy, trà tất nhiên là uống không được. Tần Thu Uyển dẫn theo Lan Nhiêu quay về viện tử.
Mới vừa vào viện, liền thấy Hồ Tâm Tuệ ôm bụng ngồi dưới gốc cây hoa, trong ánh mắt hiện lên ác ý nhìn về phía bụng Lan Nhiêu: "Một Hoa nương cũng xứng sinh con cho Thanh Văn?"
Quả thực vừa nói liền đâm vào chỗ đau nhất trong lòng người ta, Lan Nhiêu không chỉ một lần nghĩ tới, nhưng nàng ta không phải là hoa lâu tầm thường, bằng tài văn chương của nàng ta thì dạng công tử gì mà gả không được?
Hồ Tâm Tuệ làm loạn lên đã đâm vào chỗ đau của nàng ta, bên cạnh lại có chủ mẫu chắc chắn sẽ không thờ ơ nhìn các nàng đánh nhau, nàng ta cũng không thèm nhịn: "Ta chỗ nào không xứng? Thanh Văn đã nói, với dung mạo của ta, sinh ra hài tử sẽ vô cùng đáng yêu."
Cũng một đao liền đâm vào lòng ngực Hồ Tâm Tuệ.
Hồ Tâm Tuệ vì dung mạo bình thường mới bị Liễu Thanh Văn liên tục từ chối, cũng bởi vì nàng ta có thai Liễu Thanh Văn mới đi thăm, hai người mới thân mật hơn trước kia một chút, nhưng mà hai người vừa gặp lại, hắn chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, trong lòng nàng ta vốn đã không vui gì. Mà Lan Nhiêu còn nói tới dung mạo nàng ta, đây há có thể chịu đựng?
"Lan Nhiêu, ngươi đừng cho là ta không dám động tới ngươi."
Lan Nhiêu không hề sợ hãi: "Ngươi có hài tử của Thanh Văn, ta cũng có vậy. Ai so với ai cao quý hơn? Chẳng qua là nói chuyện phiếm mà thôi, ngươi tức giận cái gì?"
Hồ Tâm Tuệ sao có thể tranh luận qua được Lan Nhiêu, lấy việc dụ dỗ nam nhân là lẽ sống, lúc này tức giận đến mức sắc mặt trướng đỏ, nhào lên phía trước tàn nhẫn tát nàng ta một cái.
Tiếng bạt tai lanh lảnh, Tần Thu Uyển nghe cũng cảm thấy đau.
Nàng vội vàng quát to: "Các ngươi đừng đánh... " Nhưng chân lại không ngừng lùi về phía sau...
From TYT & Cirad team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT