Động tĩnh ở cửa Hầu phủ lớn như vậy, rất nhanh đã kinh động đến chủ tử trong phủ.
Ngay cả ba tỷ muội đang nghe hát trong viện tử cũng nhận được tin tức, Hạ Tiêm Tiêm nghe tin vị hôn phu của nàng là Kha Hoài đánh nhau với Liễu Thanh Văn thì liền biết được là vì nguyên do gì.
Nàng tức giận, lạnh lùng trừng mắt nhìn về phía Lan Nhiêu trên đài: "Hồng nhan họa thủy."
Lan Nhiêu cũng bất ngờ trợn to mắt, nàng ta khóc lóc kể lể với Kha Hoài mình bất đắc dĩ như thế nào, chỉ là muốn hắn ta chuộc thân giúp nàng ta, đưa nàng ta rời khỏi vũng bùn Hầu phủ này. Thật sự không nghĩ là hắn ta sẽ đi tìm Liễu Thanh Văn đòi công đạo giúp nàng ta, thậm chí còn đánh nhau.
Không chỉ Hạ Tiêm Tiêm xem Lan Nhiêu là hồng nhan họa thủy mà ngay cả Hầu phu nhân cũng nghĩ như vậy, kêu hạ nhân mang hai người bị thương vào trong phòng, mời đại phu băng bó, lại để người đi qua mời ba tỷ muội và Lan Nhiêu đến chính viện.
Về phần Hạ Tiêm Tiêm, Hầu phu nhân không mời, nhưng mà nàng ta tự đi theo.
Ở bên trong chính viện, mặt mũi Kha Hoài với Liễu Thanh Văn đều bầm dập, còn tức giận nhìn chằm chằm đối phương, dáng vẻ còn muốn đánh nhau.
Hầu phu nhân xoa xoa ấn đường: "Hai người các con không phải là hảo bằng hữu sao? Vì sao lại đánh nhau?"
Lan Nhiêu chột dạ cúi đầu.
Trong lòng Kha Hoài biết, lúc này nói với Hầu phu nhân là muốn đưa Lan Nhiêu rời đi thì không thích hợp. Thế gia công tử vì một nữ tử hoa lâu mà mở miệng với một phủ chủ mẫu, thật sự là thất lễ.
Nếu hắn ta muốn đưa Lan Nhiêu đi, cách tốt nhất để không làm người khác chú ý chính là Liễu Thanh Văn chủ động để nàng ta rời đi.
Như thế, cho dù người ngoài biết được thì nhiều nhất chỉ cười thở dài một câu: "Phong lưu.”
Chỉ là, khi Kha Hoài nhìn thấy Lan Nhiêu gục đầu xuống thấp như sắp chôn vào ngực hèn mọn như bùn đất, hắn ta không muốn chịu đựng nữa, dù sao hôm nay việc hắn ta tìm Liễu Thanh Văn đánh nhau đã coi là hoang đường lắm rồi, hắn ta không ngại hoang đường thêm một lần nữa: "Phu nhân, ta đánh nhau với Liễu huynh là vì hắn bắt nạt người trong lòng của ta."
Hầu phu nhân biết có không ít con cháu thế gia theo đuổi Lan Nhiêu, con mình cũng trong số đó. Một nữ tử hoa lâu bán rẻ tiếng cười mà thôi, đợi đến khi dung mạo nàng ta không còn nữa, nhi tử đã thành thân rồi dĩ nhiên sẽ hồi tâm chuyển ý.
Nhưng mà bà ta không ngờ, Kha Hoài lại có thể giáp mặt thừa nhận Lan Nhiêu là người trong lòng của hắn.
Một nữ tử hoa lâu mà thôi, nàng ta xứng sao!
Trong lòng Kha Hoài vô cùng tức giận: "Lan Nhiêu cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, tài hoa còn hơn nam tử, chẳng qua là xuất thân không tốt một chút. Ta ngưỡng mộ nàng, muốn chăm sóc cho nàng. Nhưng mà trong lòng nàng chỉ có Liễu huynh, Liễu huynh cũng để ý nàng, hai người lưỡng tình tương duyệt, ta liền rời khỏi... " Hắn ta hung dữ trừng mắt về phía Liễu Thanh Văn: "Nhưng mà ngươi thì sao? Vô tâm với nàng để nàng ấy chưa thành thân đã có thai, kêu thê tử của ngươi mang nàng về để làm nhục, ngươi chăm sóc nàng không tốt, cũng đừng chạm vào nàng nữa cách xa nàng một chút đi!"
Vừa nói, tay siết lại nắm đấm muốn xông lên.
Trên đầu trên người Liễu Thanh Văn chỗ nào cũng đau, hắn ta không muốn tiếp tục đánh nhau, vội nói: "Ngăn hắn lại!"
Kha Hoài bị mấy hạ nhân ngăn cản vẫn không cam lòng, hai tay hai chân khua khoắng lung tung.
Không quá lời mà nói, nếu như đám hạ nhân buông tay, hắn ta thật sự sẽ xông lên liều mạng với Liễu Thanh Văn.
Hầu phu nhân nhìn Kha Hoài như vậy, sắc mặt một lời khó nói hết: "Thật ra đây cũng là một loại tình ý. Nhưng mà vì một nữ tử hoa lâu bán rẻ tiếng cười, ầm ĩ như vậy thì thật sự quá khó coi. Phụ thân mẫu thân ngươi nếu như biết được..."
Giọng nói của bà ta không cao, lời còn chưa dứt, chỉ nghe tiểu nhi tử bên cạnh nói: "Con đối với Lan Nhiêu cũng là thật lòng mà!"
Hầu phu nhân: "... " Đồ vô liêm sỉ!
Bà ta giận tái mặt, nhìn về phía Lan Nhiêu: "Ngươi có muốn nói gì không?"
Lan Nhiêu nước mắt lưng tròng, thuận theo mà quỳ xuống: "Phu nhân tha mạng. Lan Nhiêu liễu yếu đào tơ, chưa bao giờ hy vọng xa vời bước vào Hầu phủ, cũng không quen với quy tắc trong phủ, kính xin phu nhân thả ta rời đi."
Tần Thu Uyển thật sự sợ Hầu phu nhân trực tiếp để cho người chạy mất, lên tiếng: "Không được, trong bụng ngươi có hài tử của phu quân ta, sao có thể đi được? Nếu muốn phá thai càng không thể, đây cũng là trưởng tử của Liễu gia, không thể xảy ra chút bất trắc nào!" Nàng nhìn về phía Hầu phu nhân, vẻ mặt thành khẩn: "Mẫu thân, cho dù muốn để cho nàng ta đi, cũng phải sinh hài tử ra rồi nói."
Lan Nhiêu: "... " Chưa từng thấy ai gấp gáp muốn làm đích mẫu như vậy cả!
Nàng ta không muốn dần dần tàn lụi ở Hầu phủ, quay về Lệ Nhân Lâu vẫn tốt hơn, nhưng mà nàng ta có hài tử, Hầu phủ sẽ không để nàng ta đi. Hơn nữa trong bụng còn là trưởng tử nên không được phép phá thai... Nghĩ đến cái gì, ánh mắt nàng ta sáng lên, nói: "Đứa trẻ trong bụng ta không phải là trưởng tử của Liễu tam công tử!"
Ngoài Tần Thu Uyển sớm biết nội tình ra, Cao thị và Trường Ninh công chúa bên cạnh, bao gồm cả Hạ Tiêm Tiêm thì đều có vẻ mặt ngạc nhiên. Rất rõ ràng, ba người các nàng không biết chuyện này.
Sợ mọi người không tin, Lan Nhiêu vội nói: "Lúc đầu khi Liễu tam công tử uống rượu say, chuẩn bị qua đêm với ta, lại có một cô nương cho ta rất nhiều bạc, muốn thay ta. Khi đó ta còn chưa động phòng với Tam công tử, cũng không muốn khi chưa có danh phận mà thân thiết với hắn, cộng thêm việc nàng ta quá hung ác, ta liền lui ra ngoài. Buổi sáng hôm sau, Tam công tử phát hiện có nữ tử trên giường, hai người ầm ĩ một trận. Không bao lâu sau, nghe nói nàng ta có thai, Tam công tử còn mang người về nuôi ở biệt viện..."
Hầu phu nhân tức giận quát: "Thanh Văn, còn có chuyện này sao?"
Liễu Thanh Văn cúi đầu.
Không nói chính là cam chịu, Hầu phu nhân tức giận không có chỗ phát tiết: "Một nữ tử tự mình chạy tới hoa lâu, làm sao có thể thay Liễu gia ta sinh ra trưởng tử được?"
Liễu Thanh Văn há miệng, muốn giải thích, khóe mắt liếc thấy Tần Thu Uyển bên cạnh, rốt cuộc không mở miệng nữa.
Tần Thu Uyển dùng khăn tay che mũi, che kín khóe môi đang nhếch lên, giọng nói buồn bã: "Tính ra, khi đó chúng ta còn chưa định thân. Ta không trách chàng. Chẳng qua là, ta nghĩ mãi mà không rõ, Lan Nhiêu có thai thì cũng được đi, suy cho cùng chàng cũng thật lòng với nàng. Nhưng một nữ nhân tính kế để có thai với chàng, chàng cũng che chở..."
Bình thường mà nói, chẳng lẽ không phải nên ban một chén canh phá thai đi sao?
Liễu Thanh Văn không mở mắt, không muốn trả lời.
Hầu phu nhân lại không cho phép, tức giận đến mức run rẩy cả người, bà ta đánh một cái xuống mặt bàn: "Nói, ngươi vì sao để cho nữ nhân kia sinh ra hài tử?"
Liễu Thanh Văn không trả lời mẫu thân, chỉ nhìn về phía Kha Hoài, vẻ mặt nghiêm nghị: "Con nói rồi, con thật lòng với Lan Nhiêu. Nghe nói nữ tử trong hoa lâu đều biết dùng thuốc tuyệt tự, con sợ Lan Nhiêu sau này không thể có thai, cho nên mới để lại hài tử kia."
Hầu phu nhân: "... Ha ha!"
Thì ra là không chỉ Kha Hoài không để ý tới thân phận của ả nữ tử hoa lâu kia. Đến con của bà ta cũng cũng như thế. Biết được tình cảm con mình dành cho Lan Nhiêu thế mà sâu đậm đến mức nguyện ý vì nàng ta mà trù tính chuyện sau này, bà ta cảm thấy như bị vả vào mặt vậy.
Trong lòng Lan Nhiêu cảm động với phần tình ý này của hắn ta, nhưng cũng cảm thấy hắn ta rất dối trá. Thật lòng như thế, vì sao còn lấy thê tử?
Vì sao lúc thê tử chì chiết nàng ta không lên tiếng?
Nam nhân này không đáng tin, vẫn phải rời đi. Lan Nhiêu nước mắt lưng tròng: "Đa tạ Tam công tử thâm tình, nhưng mà hôm nay ngài đã có giai nhân bên cạnh, Lan Nhiêu không muốn quấy rầy phu thê các người, ngài vẫn nên thả ta đi đi! " Nàng ta hướng về phía Hầu phu nhân dập đầu: "Ta sẵn sàng rời đi ngay bây giờ, sẽ không quấy rầy đến Tam công tử nữa. Thỉnh cầu phu nhân thành toàn."
"Như thế cũng không được." Tần Thu Uyển lần nữa lên tiếng ngăn người lại, Lan Nhiêu có thể làm cho đông đảo nam nhân theo đuổi, thủ đoạn tất nhiên lợi hại. Rời khỏi Hầu phủ, bằng tài nghệ và bản lĩnh dụ dỗ nam nhân của nàng ta, tất nhiên có thể sống rất ung dung tự tại.
Nên, không thể để nàng ta rời đi.
Lan Nhiêu sắp điên mất rồi, sớm biết thê tử Liễu Thanh Văn khó ứng phó như vậy, lúc đầu nàng ta cũng không nên trêu chọc ả, nàng ta bi thương nói: "Trong bụng của ta không phải là trưởng tử Liễu gia, vì sao ngài còn không thả ta đi? Ta vô tình leo nhầm vào Hầu phủ, kính xin phu nhân thả ta rời đi."
Tần Thu Uyển khoát khoát tay chỉ: "Nữ nhân kia là ai? Bây giờ ở đâu? Lỡ đâu hài tử trong bụng nàng không còn? Lỡ đâu là nữ nhi thì sao?" Nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Dù sao Hầu phủ cũng nhiều của, không lo nuôi không nổi một hài tử. Mẫu thân, người nói có đúng không?"
Sắc mặt Hầu phu nhân một lời khó nói hết, nhìn nhi tức mới vừa vào cửa mấy ngày. Như này…có vẻ hơi thông minh quá rồi.
Đại nhi tử hàng năm không ở trong phủ, Cao thị một mình mà có thai ngay cả bà ta cũng không dám nhận!
Về phần Trường Ninh công chúa... Nếu có con cũng nuôi ở phủ công chúa, coi như là thân tôn, bà ta cũng không gặp được mấy lần.
Nói thật, bà ta cũng muốn sớm bế tôn tử sớm một chút. Hôm nay Tam nhi tức không để ý, vậy thì không thành vấn đề rồi. -App truyện tytnovel.com -
Lúc này nhìn về phía Liễu Thanh Văn: "Nữ nhân kia nuôi ở đâu?"
Liễu Thanh Văn có chút ngượng ngùng: "Người thật sự muốn đón về? Con mới tân hôn, có phải là quá nhanh rồi hay không?"
"Không cần vội. " Vẻ mặt Tần Thu Uyển nghiêm túc: "Con nối dõi của Hầu phủ quan trọng, nuôi ở bên ngoài, lỡ đâu làm bị thương nó thì phải làm sao bây giờ?"
Đón về rồi, trong phủ sẽ rất náo nhiệt.
Như thế, cho dù không ra phủ, cũng có chuyện để làm.
Cao thị có chút chần chờ: "Mẫu thân, nữ nhân kia có thân phận như thế nào vậy, lại tự mình chạy tới hoa lâu, rõ ràng không phải là nữ tử đàng hoàng gì. Cũng có thể là người không biết tuân thủ quy củ, người đón về như vậy, có ổn hay không?"
Trường Ninh công chúa nghịch móng tay màu đỏ nói: "Thế tử phu nhân nói rất đúng, ta cũng không đồng ý đón người quay về."
Hạ Tiêm Tiêm cũng vô thức gật đầu đồng ý, phát giác được có ánh mắt lạnh lùng ác liệt nhìn mình, nghiêng đầu nhìn qua, đúng lúc đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Kha Hoài...
From TYT & Cirad team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT