Từ Lệ lập tức nổi lên lòng háo
thắng, tuy bản thân là một cô gái nhưng một thân võ thuật của cô ta cũng có thể xếp vào top 3 trong đội cảnh sát thành phố, đánh tay cũng chưa
thua bao giờ, chẳng lẽ cô ta còn không thể đối phó được người đàn ông
nói nhăng nói cuội này?
Lúc này cô ta tăng thêm lực ở tay, dùng toàn bộ sức lực ở tay để vặn cánh tay của đối phương.
Mặc dù đã dùng hết sức nhưng Phương Dạ vẫn không chút sứt mẻ.
Chết tiệt, chẳng lẽ anh là lực sĩ à?
Mặt của Từ Lệ không thể tin được.
“Người đẹp, cô đang giúp tôi mát xa à?” Phương Dạ như không có việc gì nói:
“Có thể thay đổi vị trí đè không, chỗ đầu cánh tay này đã mỏi nhừ, cảm
ơn.”
Từ Lệ thẹn quá hóa giận, vươn tay rút súng lục ra: “Hai tay ôm đầu ngồi xuống nếu không tôi sẽ nổ súng.”
“Đừng mà!” Cảnh sát nam ở bên cạnh quá sợ hãi, vội vàng ngăn cô ta lại: “Đội
trưởng Từ, anh ta là ông chủ của khu thương mại Kim Đỉnh đấy, đừng làm
quá nếu không lúc báo cáo kết quả công tác lại không tốt.”
“Anh
ta là ông chủ của khu thương mại Kim Đỉnh?” Từ Lệ bị chọc tức đến mức nở nụ cười: “Không lầm chứ, cọng lông của anh ta còn chưa đủ dài, bản thân lại có thể có tài sản mấy chục tỷ sao?”
Cảnh sát nam nói nhỏ:
“Vừa rồi tổng giám đốc đầu tư Kim Đỉnh – Tiêu Dương đã tự mình gọi điện
cho tổng bộ, hơn nữa ảnh chụp cũng đã được gửi tới, Phương Dạ đúng là
ông chủ của Kim Đỉnh.”
“Xem như anh may mắn!” Từ Lệ chỉ có thể hậm hực thu súng về: “Đồng chí Thu, mang tất cả những người này về.”
Sau khi thấy cô ta rời đi, giọng điệu của cảnh sát nam thân thiết nói: “Anh Phương, cô Hạ, mời lái xe đi theo sau chúng tôi.”
Phương Dạ cười hỏi: “Người anh em, có phải đội trưởng của các anh không có bạn trai không?”
Cảnh sát nam nghi ngờ hỏi: “Làm sao anh biết được?”
Phương Dạ ăn không nói có: “Nhìn là biết, với cái tính tình này của cô ta,
người đàn ông nào có thể chịu được, một câu không hợp là động tay động
chân, quá không có mùi vị của phụ nữ rồi.”
Bộp!
Một tiếng vang thật lớn, một cái lốp xe bị vứt lăn qua giữa hai người.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt u ám như nước của Từ Lệ, trên trán cảnh sát nam
chảy mồ hôi lạnh, mà vẻ mặt của Phương Dạ vẫn điềm nhiên như không có
chuyện gì…
Sau khi lấy lời khai xong, Phương Dạ và Hạ Vi cùng đi về chỗ Tiêu Dương.
Hạ Vi bị sợ hãi ở nhà nghỉ ngơi một ngày, tận đến ngày hôm sau mới mở cửa
buôn bán, đợi đến lúc Phương Dạ đến làm việc, đúng lúc gặp đội trưởng Lư đang đi tuần, hóa ra ngày hôm qua Tiêu Dương đã ra lệnh tăng cường bảo
vệ quán cà phê, tránh để hai tên cướp đã chạy thoát lại đến gây khó dễ.
Anh đã giao liên tục mấy đơn hàng mà không nhận được khen thưởng, thời gian đã đến hai giờ chiều, lúc này thường không có đơn hàng, Phương Dạ đang
ngồi trong góc quán cà phê buồn ngủ thì bỗng nhiên bị tiếng chuông điện
thoại đánh thức, lại có đơn hàng phải giao rồi.
Anh lấy lại tinh thần, lái chiếc xe điện nhỏ xuất phát lần nữa, đi đến nơi cần giao mới lấy điện thoại ra gọi cho khách hàng.
“Xin chào, tôi đã đến đối diện khách sạn XX rồi, xin hỏi anh ở chỗ nào vậy?”
“Anh nhìn thấy xe tải màu bạc ở ven đường không, đưa cho lái xe là được rồi.”
Giọng nói của khách hàng lạnh như băng, hình như nghe hơi quen tai.
“Được.”
Rất nhanh Phương Dạ đã tìm được xe tải đó, sau khi gõ vào cửa xe, lái xe hạ kính xuống, hóa ra là cảnh sát nam đã gặp đêm hôm đó, chỉ là bây giờ
anh ta mặc quần áo bình thường.
“Người anh em, hóa ra là anh à?” Phương Dạ vui vẻ: “Hôm nay không cần phải đi làm à?”
“Ai nói không phải đi làm, tôi đang chấp hành nhiệm vụ đấy.” Phùng Khang
cười nhận lấy gói đồ: “Anh Phương, không ngờ anh thực sự đi giao hàng
đấy.”
Lúc ghi lời khai đêm hôm đó, anh ta còn tưởng Phương Dạ đang nói đùa.
“Điều đó có gì mà không thể, vốn dĩ tôi chính là một nhân viên giao hàng.”
Phương Dạ nhìn lướt qua trong xe, cũng không thấy bóng dáng của Từ Lệ. nên
hỏi: “Sao lại chỉ có một mình anh, đội trưởng Từ sắt đá của anh đâu?”
Phùng Khang còn chưa trả lời, Phương Dạ đã cảm giác được một luồng sát khí
mạnh mẽ phíasau lưng, hơi thở nguy hiểm khiến anh cảnh giác.
Phía sau một cái đùi thon dài đeo đôi giày trắng vung lên nhanh như chớp, mục tiêu chính là đũng quần của anh.
Với tốc độ nhanh như vậy. Phương Dạ kẹp mạnh hai chân lại, vừa vặn kẹp chặt cái chân đánh lén đó.
Từ Lệ dùng sức giãy giụa nhưng vẫn không thể rút chân ra được.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy ngắn cùng với một chiếc áo phông trắng, cái tư thế nhấc chân này nhìn qua có chút không được lịch sự cho lắm. nhiều người đi ngang qua đều chỉ trỏ.
“Mau thả chân tôi ra, cái đồ biếи ŧɦái này.” Từ Lệ không còn cách nào chỉ có thể quát lên.
Phương Dạ thờ ơ nói: “Người đẹp, rõ ràng là cô đánh lén tôi trước, tôi chỉ là
phòng vệ chính đáng, làm sao có thể bị coi là biếи ŧɦái được.”
Từ Lệ tức giận nói: “Không thả phải không, được, tôi xem anh có thể kiên trì được bao lâu?”
Cô khép năm ngón tay lại chặt vào gáy của đối phương.
Nếu cú chặt này thành hiện thực, chắc chắn có thể khiến một người đàn ông trưởng thành lập tức bất tỉnh.
Phương Dạ không hề né tránh, trở tay bắt được cổ tay của cô ta giống như sau đầu mọc thêm một con mắt vậy.
Từ Lệ không thu tay về được chỉ có thể dùng tay kia đấm về phía eo của đối phương, đáng tiếc thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, tay kia lại bị
Phương Dạ bắt được.
Hiện tại thì hay rồi, Từ Lệ đứng một chân,
đừng nói đến tấn công, ngay cả đứng còn không vững, cô ta gấp đến mức
suýt chút nữa rơi nước mắt.
Phương Dạ thờ ơ nói: “Cô nói xin lỗi tôi thì tôi sẽ thả cô ra.”
“Anh đừng có hòng.”
Xin lỗi đồng nghĩa với việc khuất phục đối phương, điều này đối với người có lòng tự tôn cao như Từ Lệ thực sự rất nhục nhã.
Cô ta vừa tốt nghiệp đã gia nhập đội cảnh sát, cô ta đã lập được nhiều
thành tích xuất sắc, chỉ ngắn ngủi hai năm đã trở thành đội trưởng trẻ
nhất ở thành phố, làm sao có thể cam lòng xin lỗi đối thủ chứ?
“Được, vậy chúng ta cứ tiếp tục dây dưa như vậy, để xem ai không kiên trì
nổi.” Phương Dạ tức giận vì cô ta ra tay không phân nặng nhẹ, nên cố ý
muốn dạy dỗ cô ta một bài học.
Cú đá vừa rồi nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ rằng hỏng hết xôi chè, trở thành Đông Phương Bất Bại rồi.
Phùng Khang biết rõ tính cách cứng rắn của đội trưởng, coi trọng mặt mũi, nếu nói đỡ giúp cô ta sau này chắc chắn sẽ bị gây khó dễ, nên dứt khoát
quay mặt sang chỗ khác giả ngu.
Hai người duy trì động tác giằng co vừa mập mờ vừa kỳ lạ này, lâu dần, người qua đường vây xem ngày càng nhiều.
“Thanh niên bây giờ lại chạy đến đường lớn liếc mắt đưa tình, thật không biết xấu hổ.”
“Hình như là mấy người nổi tiếng quay video ngắn trên mạng, cô gái này thật
xinh đẹp, khí chất rất tốt, dáng người lại khỏe khoắn, chắc là người nằm trên đấy.”
“Cái người mặc áo gi-lê giao hàng kia chắc là bạn trai của cô ấy, thật là hạnh phúc, tôi rất hâm mộ.”
“Tôi cảm thấy không phải, có lẽ cô gái đó chỉ làm nền thôi…”
Phải đối mặt với đủ loại ánh mắt, Phương Dạ bình thản tiếp nhận, mà Từ Lệ lại có chút không chịu được.
Có rất nhiều người vây xem còn lấy điện thoại ra quay chụp, cuối cùng cô ta cũng lựa chọn thỏa hiệp.
“Xin lỗi…”
“Giọng nói quá nhỏ, tôi không nghe thấy.”
“XIN LỖI.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT