Editor Bạch Lộc Thời

Beta Phương Huyền

Bởi vì là đang trong kỳ nghỉ hè nên người trẻ tuổi trong thị trấn nhỏ cũng không có nhiều.

Những thanh niên tầm tuổi với Lâm Bảo Bảo nếu không phải vẫn còn đang đi học thì cũng là đã đi làm, sinh viên tuy có được nghỉ hè nhưng đa phần đều chọn đi chơi hoặc đi làm thêm, còn những người đã đi làm thì không được nghỉ hè, cho nên thị trấn mới không náo nhiệt.

Ngày thứ hai Lâm Bảo Bảo trở lại trấn nhỏ, Ôn Minh Minh liền mang theo hộp đồ ăn do nhà làm đến tìm cô.

Ánh nắng mùa hè ở thị trấn nhỏ vô cùng rực rỡ, người trong trấn có các món ăn truyền thống mà các địa phương khác không có. Bà ngoại của Lâm Bảo Bảo là người mà mười ngón tay không dính nước, nếu Lâm Bảo Bảo muốn ăn cũng chỉ có thể lấy ở bên nhà hàng xóm.

Khách tới nhà đem theo hộp đồ ăn là hành động rất bình thường.

Người tới là khách, mặc dù tình cảm giữa Lâm Bảo Bảo và Ôn Minh Minh sau khi lớn lên cũng không tốt mấy, nhưng tất cả mọi người đều là sinh viên, Ôn Minh Minh đã tới cửa cô cũng coi cô ấy thành bạn từ nhỏ để tiếp đón.

Đem dưa hấu để lạnh bưng lên, Lâm Bảo Bảo và Ôn Minh Minh ngồi dưới hiên vừa ăn dưa hấu nói chuyện phiếm.

Đầu tiên là hai người nói một chút việc học của mình, sau đó nói dự định sau khi tốt nghiệp.

Ôn Minh Minh gãi mặt, khuôn mặt ngốc bạch ngọt nói: "Ba mẹ mình muốn mình ở lại huyện để làm việc, cho mình đến công ty của dì để thực tập xem có hợp không, nếu hợp thì ở lại, cách nhà cũng rất gần, bọn họ cũng yên tâm hơn."

Ôn Minh Minh là một cô gái có ngoại hình ưa nhìn, tính cách cũng mềm yếu, người lớn nhà cô ấy cũng không có kỳ vọng nhiều vào cô chỉ mong con gái có công việc ổn định, bình an, thuận lợi là được.

Có thể nói, Ôn gia là một gia đình rất hoà thuận, cũng chỉ có gia đình như vậy mới có thể nuôi ra được Ôn Minh Minh mềm mại yếu đuối như vậy, tất cả đều đã được cha mẹ lo hết cho cô ấy, không cần cô ấy phải suy nghĩ hay mưu tính cái gì cho cuộc đời.

"Nhị Bảo, còn cậu thì sao? Sau khi tốt nghiệp có dự định gì?"

Lâm Bảo Bảo chống mặt nói: "Không biết nữa, có lẽ mình sẽ ở lại Nam Thành."

Ôn Minh Minh gặm miếng dưa hấu, tò mò hỏi: "Bạn trai cậu cũng ở Nam Thành hả?"

Lâm Bảo Bảo ừ một tiếng, thật ra cô cũng không biết trọng tâm công việc của Đàm Mặc đặt ở nơi nào, cô nghĩ là có lẽ là vì cô ở Nam Thành cho nên Đàm Mặc mới tốn nhiều thời gian ở lại Nam Thành thôi.

Ôn Minh Minh sau khi nghe xong có chút hâm mộ, nhưng mà cô ấy cũng chỉ là hâm mộ một chút cũng không có suy nghĩ nhiều, sau đó lại nói về mấy người chơi từ nhỏ là Hà Hoan Hoan và Lưu Lệ Nhã.

Từ sau lần cãi nhau đợt tết của Lâm Bảo Bảo và Lưu Lệ Nhã cho tới bây giờ hai người đều chưa gặp lại nhau.

"Đúng rồi, cuối năm nay Hoan Hoan sẽ kết hôn." Ôn Minh Minh nói, "Chú rể là bạn học cao trung của cô ấy, không biết sao hai người ấy lại ở bên nhau, đã ra mắt hai gia đình và thương lượng cuối năm sẽ tổ chức hôn lễ."

Lâm Bảo Bảo giật mình nói: "Gấp như vậy sao?"

Hà Hoan Hoan bằng tuổi với các cô, năm nay cũng mới chỉ hai mươi mốt tuổi, kết hôn ở tuổi này cũng là quá sớm.

Ôn Minh Minh đột nhiên nhỏ giọng nói: "Thật ra cũng là có nguyên nhân, mình, mình chỉ là ngẫu nhiên nghe được người trong nhà nói. . ." Cô ấy hơi đỏ mặt, giọng của cô ép xuống nhỏ hơn nữa, "Nghe nói có một lần Hoan Hoan mang bạn trai của cô ấy về nhà, hai người thừa dịp người lớn không nhà nên đã. . . Không nghĩ mẹ Hà lại đột nhiên về nhà nên đã bắt bọn họ tại chỗ, sau đó cũng chỉ có thể kết hôn bởi vì lo sẽ mang thai. . ."

Lâm Bảo Bảo: ". . ."



Có thể là do nói bí mật của nhà người ta nên Ôn Minh Minh có chút xấu hổ, vội vàng bổ sung một câu, "Mình cũng không biết có phải như vậy hay không, Nhị Bảo cậu đừng tiết lộ ra ngoài nha."

Lâm Bảo Bảo vội vàng nói: "Yên tâm đi, mình biết."

Nghĩ đến Lâm Nhị Bảo là một người kín miệng, trên mặt Ôn Minh Minh lần nữa lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, xong rồi nói đến Lưu Lệ Nhã, "Mình nghe người trong nhà nói, sau năm mới cậu ấy cãi nhau một trận với người trong nhà, đến giờ vẫn chưa về. Ba mẹ cậu ấy không yên lòng còn đặc biệt lên thành phố nơi cậu ấy đi làm để tìm, không nghĩ tới lại bị cậu ấy mắng trở về, nghe nói công việc bây giờ của cậu ấy không quá bình thường, ba mẹ của cậu ấy muốn cậu ấy trở về huyện để tìm một công việc đàng hoàng nhưng cậu ấy sống chết cũng không chịu đồng ý, thành ra cứ như vậy trở mặt với nhau. . ."

Ôn Minh Minh có chút mơ hồ, nghĩ không ra là công việc gì mà không bình thường khiến người lớn Lưu gia tức giận như thế.

Lâm Bảo Bảo cầm một miếng dưa hấu ăn, nhếch miệng cũng không nói gì, chỉ thuần túy nghe chuyện bát quái.

Đối với Lưu Lệ Nhã, Lâm Bảo Bảo không muốn đánh giá cô ta, nhưng mà từ cách ăn mặc với hành động ngẫu nhiên lộ ra, lại thêm việc xảy ra hồi tết, có thể đoán được công việc của Lưu Lệ Nhã.

Ôn Minh Minh nói thêm cho cô một ít bát quái trong thị trấn nhỏ rồi mới tạm biệt rời đi.

Cuộc sống ở trong thị trấn nhỏ rất nhẹ nhõm thanh thản, giống như là cuộc sống lúc về hưu của người già.

Lâm Bảo Bảo ở trong trấn nhỏ với bà ngoại mấy ngày, mãi tới khi chuẩn bị đến thời gian tham gia hội giao lưu mới xách hành lý trở về Nam Thành, tập hợp cùng với bạn học rồi đi máy bay cùng ra nước ngoài.

Hội giao lưu trao đổi thiết kế lần này Lâu Linh, Bùi Tầm Huyên cũng đăng ký tham gia.

Đối với mấy cô bạn tốt mà nói chỉ là mấy ngày không gặp nhau, nhưng mà mọi người vẫn có rất nhiều chuyện để nói.

Sau đó lại càng có nhiều bạn học tham gia, hứng thú kể về kỳ nghỉ hè của mình, sau khi biết ba người này thế mà lại đi chơi trên đảo khiến cho mọi người vô cùng hâm mộ, nhao nhao hỏi thăm kỳ nghỉ của các cô nàng.

Một đám người trẻ tuổi ở trong không khí náo nhiệt đã xuyên qua Thái Bình Dương và đến Mỹ.

Sau khi xuống máy bay có nhân viên đi xe khách tới đón bọn họ đến khách sạn đã đặt trước.

Thời gian giao lưu tổng cộng có năm ngày, hành trình của năm ngày này đã được phát đến trong tay tất cả mọi người, mọi người vừa xem lịch trình vừa bàn với nhau xem sắp xếp thời gian như nào, hiếm khi mới được ra nước ngoài một lần đương nhiên không thể chỉ mỗi tham gia đại hội giao lưu, mà còn phải thừa cơ du lịch một lần mới không tiếc chuyến đi này.

Lúc Lâm Bảo Bảo đang xem lộ trình đã được sắp xếp thì Bùi Tầm Huyên tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Nhị Bảo, Đàm đại thiếu gia nhà cậu có tới tìm cậu không?"

Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn cô ấy, cười hỏi: "Anh ấy nói có, sao vậy, muốn đi chơi cùng bọn mình hả?"

Bùi Tầm Huyên lập tức khua tay lắc đầu, bộ dáng xin miễn cho mình, "Thôi, mình cũng không muốn ăn cẩu lương nữa đâu."

Lúc ở trên đảo cô đã phải ăn đủ cẩu lương rồi, lần này có rất nhiều bạn học cùng đi với nhau, cô tình nguyện đi chơi với bạn học cũng không muốn làm bóng đèn giữa một đôi tình nhân, đúng là ngược cẩu tới không muốn sống mà.

Lâm Bảo Bảo nhịn không được bật cười.

Đến khách sạn, người phụ trách đón bọn họ bảo họ nghỉ ngơi cho thật tốt, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát đi về phía hội trường đại hội giao lưu thiết kế, rồi lại nói thêm một lần các hạng mục nội dung trong đại hội đáng chú ý rồi mới rời đi.

Hiện tại mới hơn ba giờ chiều, thời gian tiếp theo là hoạt động tự do, đám thanh niên trẻ tuổi đều rất hưng phấn, định tới những nơi phụ cận khách sạn để chơi.

Lúc Lâm Bảo Bảo vừa mới bàn bạc đi chơi với mọi người thì có một nhân viên khách sạn tới thông báo cho cô là có người tìm cô.

Chờ tới lúc nhìn thấy Doãn thư ký một thân quần áo màu trắng không chỉ có Lâm Bảo Bảo sửng sốt, mà các bạn học của cô cũng kinh ngạc, đặc biệt là các nam sinh, nhìn thấy mỹ nữ tinh anh già dặn như vậy con mắt liền không thể rời khỏi được.

Doãn thư ký bình tĩnh chào hỏi bạn học của Lâm Bảo Bảo, và tự giới thiệu bản thân, "Tôi là chị gái của Lâm Bảo Bảo, trong khoảng thời gian các bạn ở nước ngoài này, nếu có chuyện gì khó khăn có thể tới tìm tôi."



Một đám người trẻ tuổi kích động vô cùng, mặc dù biết đây chỉ là lời khách khí, nhưng Doãn thư ký thật sự là rất hiểu lòng người, rất nhanh đã xoay mòng mòng đám thanh niên trẻ tuổi chưa trải sự đời này, khiến bọn họ hận không thể quỳ xuống gọi đại tỷ.

Chỉ có Lâu Linh và Bùi Tầm Huyên biết rõ chân tướng thì thần sắc cổ quái.

Sau khi đối phó xong một đám người trẻ tuổi, Doãn thư ký mới theo Lâm Bảo Bảo vào trong phòng của cô, nở một nụ cười xinh đẹp chân thành, "Lâm tiểu thư, Đàm thiếu biết hôm nay cô đến đây, nên đã bảo tôi tới xem cô một chút, nếu cô cần gì cứ việc gọi điện thoại cho tôi."

Lâm Bảo Bảo kinh ngạc nói: "Chỉ như vậy thôi à?"

Dáng vẻ tươi cười của Doãn thư ký không thay đổi, "Chỉ như thế thôi."

Trong lòng cô ấy cảm thấy hết sức bất đắc dĩ, lấy tài năng của cô ấy sao phải làm mấy loại chuyện như thế này, rõ ràng là ở trong lòng Boss hiện tại thì vị Lâm tiểu thư này có địa vị rất quan trọng, Đàm gia sao so được, phái cô ấy làm chân chạy vặt Đàm Mặc vẫn cảm thấy không hài lòng kìa.

Nếu không phải bây giờ anh không có cách nào thoát thân thì anh hận không thể tự mình chạy tới bên cô.

Là một thư ký tinh anh, lại trải qua hai chuyện ở Đàm gia, Doãn thư ký cảm thấy hiện tại chuyện gì cũng không thể quật ngã cô ấy, chân chạy vặt cho cô gái nhỏ cũng không sao hết, việc này càng khiến Đàm thiếu coi trọng biểu hiện của cô ấy.

Đúng lúc này, Lâm Bảo Bảo đột nhiên nghi ngờ hỏi: "Đàm Mặc ở đâu? Có phải là anh ấy đã gặp chuyện gì hay không?"

Doãn thư ký nói: "Sáng sớm hôm nay lão gia tử đã gọi cậu ấy về nhà chính."

Lâm Bảo Bảo ừ một tiếng, nếu như dính đến Đàm lão gia tử thì cũng không cần hỏi nhiều làm gì.

** **

Trong thư phòng, hai ông cháu đang đánh cờ, ngẫu nhiên nghe được tiếng của quân cờ đặt xuống.

Nửa ngày trời Đàm lão gia mới nhìn về người thanh niên ở phía đối diện, nói: "Tiểu thư Walker rất được, con cảm thấy thế nào?"

Đàm Mặc rất ngay thẳng nói: "Chưa gặp, không biết."

Đàm lão gia tử cười nói: " Vậy hẹn một dịp nào đó để con gặp tiểu thư Walker một lần. Nghe nói cô ấy là con lai, có một phần tư huyết thống của người Hoa, là một cô gái xinh đẹp lại tài giỏi, rất thông thuộc lịch sử Hoa Hạ, là một cô gái hiếm có."

Thần sắc của Đàm Mặc không thay đổi, nói thẳng: "Ông nội, ông muốn cháu dâu có huyết thống người Hoa? Nếu thích cái loại hỗn huyết như thế thì không bằng để con tim cho ông một người là người Hoa chính gốc, không pha tạp lẫn lộn."

"Đồ hỗn lão!" Đàm lão gia cười mắng: "Con đang nói bậy bạ gì đó? Đùa ta rất vui sao?"

"Con không có dùa!" Đàm Mặc nghiêm chỉnh nói, "Cho nên ông cũng không cần hẹn thời gian làm gì hết, dù sao con cũng không gặp."

Đàm lão gia tử đặt quân cờ trong tay bộp một tiếng xuống, nhìn chằm chằm cháu trai vừa khiến ông yêu thương vừa bất đắc dĩ, thấm thía nói: "A Mặc, con đừng học theo cha con, lúc trước để nó về nước là bởi vì do ông còn trẻ, vẫn có thể tiếp tục bồi dưỡng một người thừa kế Đàm gia nữa. Nhưng bây giờ ông nội già rồi, không biết có thể sống được bao lâu, con là cháu trai ông coi trọng nhất, càng hợp tâm ý của ông hơn so với những người khác, sau này con sẽ phát hiện rất nhiều thứ đứng trước sự nghiệp và dã tâm của một người đàn ông đều không là cái gì."

Mắt Đàm Mặc khẽ chớp lên, không nói gì.

Nếu như chưa từng trùng sinh, chưa từng trải qua cuộc sống mười năm ở tận thế, có lẽ anh đúng là đã bị ông nội tẩy não thành công, coi như trong lòng có người cũng chỉ có thể để ở trong lòng, yên lặng chấp nhận những việc mà ông nội đã sắp xếp sẵn. Mãi cho tới khi tình cảm trong lòng không thể đè nén được nữa mới có thể liều lĩnh mà phản kháng.

Nhưng bây giờ anh không muốn nhẫn nhịn nữa.

Dựa vào cái gì anh phải nhẫn? Dạng quái vật giống như anh cũng chỉ có duy nhất mình cô không ghét bỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play