Lâm Bảo Bảo bị anh lôi ra khỏi cửa, nhét vào bên trong một chiếc xe thể thao, cả khuôn mặt đều ngây ngốc như trong mộng.
Cho đến khi xe cách biệt thự được một đoạn, cô mới nhìn sang anh.
Cách mà Đàm đại thiếu gia làm đối với mẹ cô thực sự dứt khoát cùng lưu loát, làm cho cô không khỏi thán phục.
Chẳng qua, cô vẫn có chút không vui nói: “Vì sao mà chúng ta phải đi mà không là bà ấy đi?" Nơi đó không phải chỗ của mẹ cô, vậy mà bọn họ lại đi, thực sự không có chút mặt mũi nào.
"Em muốn cùng bà ấy ở chung một chỗ?" Đàm Mặc nghiêng đầu hỏi.
Lâm Bảo Bảo thành thật mà lắc đầu, cô không muốn ở cùng một chỗ với mẹ của mình, người lúc nào cũng tự cho mình là đúng, chứ thực sự bà ấy rất khó gần, nhìn có vẻ nhu nhược yếu đuối, dường như nếu không dựa vào ai liền không sống nổi, nhưng trên thực tế bản chất của bà ấy lại rất cứng cáp.
Người phụ nữ như vậy, sống luôn luôn thoải mái, không ai có thể giữ được bà, mang đến cho bà sự rối loạn, kể cả là bố mẹ, đàn ông, con gái, bà đều sống rất thoải mái không hề bị ràng buộc, để cho người ta cảm thấy hâm mộ.
Nhưng cũng đồng nghĩa với việc, làm cho người ta thấy chán ghét.
Xe chạy một mạch đến khách sạn có suối nước nóng nổi tiếng nhất trên đảo.
Bọn họ vừa xuống xe, liền gặp được nhóm Lâu Linh đã đợi trước ở đó, Bùi Tầm Huyên đứng ngay dưới bóng cây, quơ quơ tay vẫy về hướng bọn họ.
"Nhị Bảo, bọn cậu đã tới, đang đợi hai người đến để cùng đi tắm suối nước nóng đây." Bùi Tầm Huyên vô cùng vui vẻ nói.
Lâu Linh cũng hỏi: "cậu ăn sáng chưa?"
"Mình ăn rồi." Lâm Bảo Bảo cười nói.
Vậy là hai cô gái, một trái một phải vây xung quanh cô, cùng nhau tiến vào khu suối nước nóng ở khách sạn, Đàm Mặc đi phía sau bọn họ.
Vừa đi vào, đã có nhân viên phục vụ đi tới, đưa bọn họ đến khu vực suối nước nóng.
Lâm Bảo Bảo quay đầu nhìn một chút, phát hiện Đàm Mặc cùng Lâu Điện đã đi theo một nam phục vụ.
Khu vực suối nước nóng của nam và nữ tất nhiên là phải tách ra, đương nhiên cũng có khu suối nước nóng cho các cặp đôi yêu nhau, chẳng qua Lâu Linh cùng Bùi Tầm Huyên cảm thấy, tất nhiên là phải cùng tắm suối nước nóng với bạn thân của mình rồi, còn hai người đàn ông kia không cần quản bọn họ, mà quản bọn họ làm cái khỉ gì.
Cho nên hai cô gái cùng chung chí hướng mà kéo Lâm Bảo Bảo đi, tách đôi uyên ương này ra.
Cuối cùng cũng đến chỗ có suối nước nóng, ba cô gái đều thoải mái thở ra.
Lâu Linh dùng bả vai đụng một chút vào Lâm Bảo Bảo: "Nhị Bảo, đừng buồn nữa, hiếm khi mới đi chơi, phải thật vui mới đúng, đây là không là lời mà cậu hay treo trong miệng sao?"
"Đúng vậy." Bùi Tầm Huyên vừa nghịch nước, vừa nói: "Cậu mà không vui vẻ, là chúng mình cũng khó mà vui nổi."
Lâm Bảo Bảo ngâm mình trong suối nước nóng, chỉ lộ ra cái đầu: "Ai nói mình không vui vẻ? Mình bây giờ đang rất vui à."
Hai người bạn nhìn cô, cảm thấy cô nói dối không chớp mắt.
"Được, câu bây giờ đang rất vui vẻ." Lâu Linh nói, "nhưng nếu có gì không vui, cũng phải nói cho bọn mình biết, bọn mình giúp cậu nghĩ biện pháp."
"Biết rồi mà, các cậu yên tâm đi, nếu mình không vui, liền đi giày vò để cho cả mình và các cậu đều không vui." Lâm Bảo Bảo nửa đùa nửa thật nói.
Hai người bạn thân không nhịn được hất nước về phía cô, lập tức cả ba cùng cười.
Ở suối nước nóng bên cạnh hai người đàn ông nghe được tiếng cười của bọn họ, liếc nhìn nhau, sau đó cùng chung suy nghĩ mà cách nhau xa một khoảng.
Lâu Điện cảm thấy Đàm Mặc từ trong xương cốt tỏa ra một loại khí tức nguy hiểm, cách xa một chút là tốt nhất.
Đàm Mặc thì nhớ kỹ trong thời kỳ tận thế Lâu Điện cực kỳ liều mạng, cũng cảm thấy cách xa một chút là tốt nhất.
Sau khi ngâm suối nước nóng xong, lại đến một quán ăn ở gần khu suối nước nóng với những đặc sản của khách sạn này, cuối cùng Lâm Bảo Bảo cũng vui vẻ trở lại, nở một nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc.
Lúc này Lâu Linh và Bùi Tầm Huyên xác nhận hiện tại cô thực sự vui vẻ, liền bỏ xuống được chuyện lúc trước khiến cô không vui, cũng không có nhiều chuyện mà đi hỏi thăm lại.
Những ngày tiếp theo, Dương Ý Thư cũng không xuất hiện nữa.
Lâm Bảo Bảo cảm thấy chuyện này rất tốt, còn tự mình lải nhải cùng Đàm Mặc: "Nhất định là thái độ của anh ngày đó khiến cho bà ấy biết khó mà lui."
Đàm Mặc sờ sờ tóc trên đầu cô, nghĩ đến tối hôm qua cha anh gọi điện cho anh lảm nhảm nói chuyện với anh, nói rằng Dương Ý Thư gọi điện cho ông hỏi chuyện giữa hai người.
Đàm Minh Bác đương nhiên là yêu thích Bảo Bảo rồi, dù sao cô gái này cũng là do ông nhìn cô lớn lên, trong lòng ông cô là một đứa bé tốt, cũng bởi vì con trai mình một lòng nhận định con gái nhà người ta, kể cả biết Đàm gia là một cái hố, ông cũng chỉ đành che giấu lương tâm mà ngầm đồng ý cho con trai nhà mình nắm tay con gái nhà người ta không thả.
Lúc Dương Ý Thư gọi điện cho ông, ông đặc biệt chột dạ.
Suy nghĩ của Dương Ý Thư, ông cũng đại khái biết, trước đây Dương Ý Thư đưa con gái cho ông nhờ ông chiếu cố, đó là tín nhiệm ông. Về sau hai đứa trẻ cùng nhau lớn lên, cả ngày cãi nhau, thời gian Dương Ý Thư gặp bọn họ không nhiều, chỉ cho rằng hai đứa trẻ không hợp, cũng không để trong lòng, đâu biết rằng đấy là cảm xúc vụng về không thể khống chế được của tuổi mới lớn.
Người đứng đầu gia đình là Đàm Minh Bác cũng không muốn xem vào mối quan hệ của hai người trẻ tuổi.
Đến mức Dương Ý Thư yên tâm quá sớm, cho rằng con gái của bà vĩnh viễn sẽ không cùng Đàm gia có quan hệ dính líu gì cả, nào biết được cuối cùng hai người sẽ ở bên nhau.
Sau khi chột dạ, Đàm Minh Bác tất nhiên là trung thực giải thích, còn đặc biệt cam đoan với người bạn già của mình, ông sẽ cố gắng hết sức mình, không để Lâm Bảo Bảo chịu ủy khuất.
Đáng tiếc sức chiến đấu của Dương Ý Thư không phải người nho nhã như Đàm Minh Bác có thể chịu được, cuối cùng không biết hai người nói gì, Đàm Minh nhịn không nổi gọi điện cho con trai để lảm nhảm, không ngừng nói anh sau này phải đối xử thật tốt với Lâm Bảo Bảo, nếu như không đối xử tốt, ông sẽ không nhận đứa con trai này, vân vân mây mây……
Đàm Mặc thầm nghĩ, chính xác Dương Ý Thư rất khó dây dưa, nhưng ít ra bà vẫn biết được lúc nào nên làm cái gì, làm tốt từng cái một.
Lời mà anh nói ngày đó, làm cho bà hết sức kinh ngạc, cũng làm cho bà không tìm đến chỗ bọn họ nữa. Nhưng không có nghĩa nếu Lâm Bảo Bảo bị tổn thương vì đoạn tình cảm này, bà sẽ không bận tâm.
Bà không phù hợp để làm một người mẹ, thích chính mình khác biệt, thế nhưng không có nghĩa là bà không yêu thương con gái của mình, chỉ là cách yêu của bà cùng với người khác là khác biệt, vô cùng lý trí nhưng cũng vô tình.
Điều này rất tốt, Lâm Bảo Bảo không muốn gặp bà, không muốn chịu ảnh hưởng từ bà, hai mẹ con là hai người khác nhau, mặc kệ nhau.
Một đám người ở trên đảo chơi vui vẻ vô cùng, tham gia rất nhiều hoạt động trên đảo, như lướt sóng, lặn xuống biển chơi.
Ngoại trừ chơi ở bên ngoài đảo, bọn họ còn ngồi thuyền ra biển, đến những đảo nhỏ ở phụ cận để thám hiểm.
Thậm chí đi tham gia một chuyến dã ngoại về sinh tồn.
Chuyến dã ngoại sinh tồn này được một công ty du lịch trên đảo tổ chức, các nhân viên chuyên nghiệp dẫn bọn họ đến phụ cận một hòn đảo tương đối nhỏ, một hòn đảo chưa bị khai thác để tham gia thử thách sinh tồn.
Trải nghiệm sinh tồn mất tổng cộng ba ngày hai đêm, người đến đăng ký tham gia rất nhiều.
Một đám người trẻ tuổi đến từ thành phố đều tràn đầy phấn khởi mà đăng ký, sau đó chuẩn bị kỹ càng các vật dụng có trong danh sách mà bên công ty du lịch đã lên, sau đó leo lên đảo nhỏ.
Sau khi leo lên đảo nhỏ, Lâm Bảo Bảo mới phát hiện, lần tham gia trải nghiệm sinh tồn này không chỉ có người bình thường, mà còn có nhiều ngôi sao tham gia, bên cạnh mỗi ngôi sao đều có người chụp ảnh.
"A a a, nhìn kìa đây có phải là đạo diễn Anderson không?" Bùi Tầm Huyên hưng phấn nói.
Nhóm người Lâm Bảo Bảo nhìn sang, kia chính là đạo diễn Anderson, bên cạnh anh còn có một người trẻ tuổi tên Levin, cùng một số ngôi sao trẻ tuổi vây xung quanh anh ta.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp đạo diễn Anderson, cảm thấy vô cùng khác biệt, bởi vì anh ta đã cạo sạch bộ râu quai nón trên mặt, lộ ra cái cằm cương nghị, dường như trẻ ra mấy tuổi, từ khuôn mặt của một ông chú trung niên râu ria xồm xoàm, biến thành một người đàn ông anh tuấn, đặc biệt có mị lực của người đàn ông trưởng thành.
Ánh mắt của mẹ cô trước nay nhìn đàn ông không tồi, đạo diễn Anderson lại càng đẹp trai ngoài tầm tưởng tượng.
Lâm Bảo Bảo nhìn một chút, không thấy mẹ cô, cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên.
Mẹ của cô là một người phụ nữ yếu đuối đẹp đẽ - Hình tượng của Dương Ý Thư luôn luôn như vậy, căn bản sẽ không tham gia mấy thể loại trải nghiệm sinh tồn như thế này, không bằng ở lại trên đảo cho người ta phục vụ việc thư giãn thoải mái, hưởng thụ những gì tiện lợi nhất.
Đạo diễn Anderson cũng rất nhanh liền nhận ra nhóm Lâm Bảo Bảo.
Đối với người phương Tây mà nói, người phương Đông ngũ quan nhu hoà, dường như tướng mạo không khác nhau mấy, trang điểm cũng rất đơn giản, nhưng Anderson đối với người yêu thực sự yêu thương, đối với con gái của người yêu cũng là yêu ai yêu cả đường đi, tất nhiên sẽ không nhận nhầm người.
Đạo diễn Anderson nói với mọi người xung quanh mấy câu, liền đi qua đám người, đi tới trước mặt nhóm của Lâm Bảo Bảo.
"Bảo Bảo, con cũng đến tham gia hoạt động trải nghiệm sinh tồn này sao?" đạo diễn Anderson ngạc nhiên nói "có muốn ở chung một chỗ với chú không?"
Việc đạo diện Anderson đi về phía họ khiến cho Bùi Tầm Huyên mặt như từ trong mộng đi ra, dường như không biết vì sao Lâm Bảo Bảo lại biết vị đạo diễn này.
Những người khác cũng vậy, những ngôi sao vừa vây xung quanh đạo diễn Anderson cũng không nhịn được mà nhìn qua, chẳng qua nhìn thấy là một đám người phương Đông, rất nhanh liền không thèm để ý đến nữa.
Lâm Bảo Bảo hỏi: "mấy người đang muốn quay chương trình gì đó sao?"
Cảm thấy thái độ của cô hôm nay không tệ, đạo diễn Anderson được sủng ái mà cảm thấy kinh sợ, suy nghĩ có phải do hôm nay anh cạo râu, nhìn nghiêm túc hơn hẳn, có dọa cho cô sợ hay không?
"Đúng vậy, chủ công ty du lịch là bạn của chú, muốn mời ít ngôi sao đến để tăng thêm sức hút, liền tìm đến chú, để chú tuyên truyền cho bọn họ. Đến lúc đó sẽ có ngôi sao tương tác với người bình thường, con có muốn tham gia hay không? Đúng rồi, Bảo Bảo có muốn đóng phim không……"
Lâm Bảo Bảo nhìn đạo diễn Anderson lải nhải, lại nhìn những máy quay phim xung quanh, cuối cùng lịch sự từ chối.
Bọn họ không có hứng thú đóng phim, hơn nữa khuôn mặt phương đông tại Hollywood không dễ lăn lộn, chắc hẳn bây giờ đầu óc của Anderson đang nóng, chờ lúc ông tỉnh táo lại, sẽ biết quyết định lúc nãy của mình là sai lầm.
"Chú Anderson, bọn cháu sẽ không quấy rầy mấy người nữa." Lâm Bảo Bảo vẫy tay chào ông, đi theo người mà công ty du lịch sắp xếp sang một bên khác.
Đạo diễn Anderson vô cùng thất vọng, nhưng cũng không miễn cưỡng.
Chờ đến lúc đạo diễn Anderson đi về phía mấy ngôi sao làm công tác chuẩn bị, Lâm Bảo Bảo đối với ánh mắt tò mò của hai người bạn thân, cũng không giấu diếm, nói: "ông ấy là bạn trai hiện tại của mẹ mình, có gặp qua một lần, cho nên tương đối nhiệt tình."
Trong nháy mắt, Lâu Linh cùng Bùi Tầm Huyên đều nghĩ đến những gì mà Levin nói về người bạn gái tuyệt vời của Anderson, không nghĩ tới người làm bọn họ kinh ngạc hóa ra lại là mẹ của Lâm Bảo Bảo.
Thế giới này……. Thực sự rất nhỏ.
Chẳng qua rất nhanh bọn họ không còn nghĩ đến những thứ này nữa.
Bởi vì hoạt động sinh tồn đã bắt đầu rồi.
Trưởng đoàn là một người Tây cao to vạm vỡ, nghe nói là lính đặc công đã nghỉ hưu, được công ty du lịch đặc biệt mời về để bảo vệ bọn họ, để bọn họ chỉ cần đi theo đoàn là được, tuyệt đối an toàn.
Chẳng qua, nếu là hoạt động sinh tồn như vậy, thì khó tránh khỏi mất đi sự thông minh và nhanh nhẹn, ở những phương diện cần tự mình giải quyết, mới có thể đạt được hiệu quả của việc trải nghiệm dã ngoại sinh tồn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT