Trời xanh, cát trắng, ánh nắng chiếu lên cát vàng óng, khác với bờ biển ở biệt thự, tạo nên phong cảnh hữu tình đặc biệt mà chỉ có ở hòn đảo Thái Bình Dương này.
Đây là một hòn đảo có rất nhiều sức sống, ở trên đảo không chỉ có biệt thự tư nhân, mà còn có rất nhiều người dân trên đảo, người dân trên đảo đã tạo nên một khu dân cư hoàn hảo về thương nghiệp, hấp dẫn vô số khách du lịch đến đây nghỉ ngơi.
Ở chỗ này Đàm gia cũng có một căn biệt thự.
Căn biệt thự này nằm gần biển, đi ra ngoài mấy phút, liền có thể ra đến biển.
Bãi biển được mọi người bảo quản rất tốt, rất sạch sẽ, nhìn thấy khiến người khác nhịn không được cởi giày chạy chân trần bên trên cát.
Xung quanh cũng có rất nhiều biệt thự, chẳng qua khoảng cách giữa các biệt thự vô cùng xa, phóng tầm mắt ra xa, chỉ có thể nhìn thấy con đường ngoằn ngoèo ở phía bên kia khuất dần sau bờ biển, không thể thấy toàn bộ căn biệt thự thứ hai, rất tốt cho việc cung cấp không gian riêng tư cho chủ nhân của căn biệt thự, không xâm phạm lẫn nhau.
Có thể mua được biệt thự trên đảo này, không phú thì cũng quý.
Sau khi đến biệt thự, Lâm Bảo Bảo liền thay quần áo thoải mái để có thể dễ dàng đi du ngoạn, sau đó đi đến phòng của Lâu Linh và Bùi Tầm Huyên gõ cửa.
"Chúng mình đi chơi đi."
Thấy được khuôn mặt tươi cười rạng rỡ trên mặt cô, cho dù hai người đều nghĩ đến việc trở về phòng nghỉ ngơi một chút trước, cuối cùng không biết vì sao đáp ứng.
Ba nữ sinh nhanh chóng bôi kem chống nắng thật tốt, mặc áo chống nắng vào, hô lên chạy ra khỏi cửa, chạy thẳng đến bãi cát ở phía trước biệt thự.
Đàm Mặc cùng Lâu Điện không nhanh không chậm từ trên tầng đi xuống, hành lý của bọn họ đã giao cho người hầu trong nhà, hai người đàn ông nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ một chút, lại nhìn thấy ba cô gái đang chạy trốn ánh nắng mặt trời, không nhanh không chậm mà đi ra ngoài.
Ở trên bờ biển chạy nhảy một lát, quần áo trên người của cả ba đều ướt.
Về cơ bản ba cô gái không có ý định đi chơi bây giờ, cũng không có thay áo tắm, chỉ thay quần áo ngắn tay, nào biết được bản thân chơi không để ý, cứ như vậy chạy nhảy trong nước, làm cho toàn thân ướt sũng.
Cũng may mắn là giờ còn đang nắng to, gió cũng lớn, kể cả ướt cũng không thấy khó chịu.
Sau một hồi, Bùi Tầm Huyên cùng Lâu Linh leo lên trên bờ, căng dù chống nắng lên, ngồi bên dưới nghỉ ngơi, hai người đều có chút mệt mỏi và tê liệt.
Đàm Mặc cùng Lâu Điện mang cho các cô đủ mọi loại đồ uống, để cho các cô giải khát.
Bùi Tầm Huyên ngồi liệt luôn trên ghế ở bãi cát, nhìn Lâm Bảo Bảo bây giờ vẫn còn đang chạy nhảy trong nước, không khỏi thở dài: "Khí lực của Nhị Bảo tốt thật."
"Cậu ấy luôn luôn như vậy." Lâu Linh vừa uống nước trái cây vừa hướng về phía Nhị Bảo đang chơi trong nước, nói: "Nhị Bảo, tới đây uống nước."
Lâm Bảo Bảo đáp một tiếng, quay đầu lại nhìn, phát hiện ra Đàm Mặc cùng Lâu Điện đã đi ra đây, liền từ trong nước đi về phía họ.
Trên người cô quần áo ướt sũng, quần áo dính sát vào người, mặc dù không phải đồ trong suốt, nhưng lộ rõ đường cong của cô, eo nhỏ nhắn, chân cũng nhỏ, vô cùng đẹp mắt.
Đàm Mặc đi qua, đem cô ôm vào trong lòng, trong tay cầm một cốc nước, đút cho cô uống.
Lâm Bảo Bảo trừng to mắt nhìn anh, vừa uống nước trái cây ướp lạnh, đôi mắt đảo liên tục, dường như đang nghi hoặc vì sao anh ôm chặt như vậy.
Đàm Mặc không nói gì, cho đến khi cô uống nước trái cây xong, lại vì cô mà sửa sang lại quần áo, cho đến khi gió thổi qua, khô được một nửa, đủ để che kín đường cong của cô, mới đưa cô trở về.
Bùi Tầm Huyên nhìn Đàm Mặc đưa Lâm Bảo Bảo trở về, lại nhìn Lâu Điện đang nhỏ giọng nói chuyện với Lâu Linh, yên lặng thu nhỏ sự tồn tại của mình.
Cẩu độc thân thực sự không chịu nổi.
Cô đột nhiên có chút hối hận, sớm biết như này cô đã không để hai người bạn của mình đầu độc.
Sau khi bọn họ trở lại biệt thự, ăn một bữa phong phú các món ăn, sau khi ăn cơm trưa và một bữa trà chiều xong, nhìn thấy hai người đàn ông lôi kéo hai người bạn thân của mình về phòng, Bùi Tầm Huyên càng thấy hối hận.
Cẩu độc thân không thể chịu nổi.
Sau khi nghỉ ngơi tốt nửa buổi chiều còn lại, cho đến khi chạng vạng tối, mặt trời không còn mạnh như lúc nãy nữa, đám người lại một lần nữa tụ tập đông đủ trong phòng khách của căn biệt thự.
"Đêm nay ở trên bờ biển vừa đốt lửa vừa ăn đồ nướng, mọi người cảm thấy thế nào?" Lâm Bảo Bảo tràn đầy phấn khởi nói.
Thấy bộ dạng vui vẻ, hứng khởi của cô như vậy, không có ai cam lòng cự tuyệt cô được cả, cứ như vậy được thông qua.
Mỗi ngày đều có người đem đến biệt thự các loại nguyên liệu nấu ăn tươi mới, hải sản lại càng không thiếu, người hầu đem các loại dụng cụ chuẩn bị kỹ càng, khiêng đến bãi cát trước bờ biển, mặc kệ cho bọn họ sai khiến.
Xử lý mọi việc của căn biệt thự là một đôi vợ chồng trung niên, họ là cư dân trên đảo này, có thể hiểu tiếng của bọn họ, nên việc giao lưu với nhau không gặp chướng ngại.
Vợ chồng người hầu cũng không ở lại biệt thự, ban ngày tới dọn dẹp, sau thời gian đó thì về nhà.
Lâm Bảo Bảo ngồi xổm ở chỗ Lâu Điện, nhìn anh pha chế nước tương, lại nhìn người hầu ở phía dưới đang vội vàng giúp, ánh mắt đảo liên tục.
Sau đó cô đi đến bên cạnh Đàm Mặc, nhỏ giọng hỏi: "Đàm Mặc, căn biệt thự này là của ai?"
"Của ba anh."
Lâm Bảo Bảo yên tâm, vui vẻ nói: " em còn tưởng là của trưởng bối nào nhà anh cơ, như vậy……" có thể cô sẽ chơi không vui.
Đại khái là lúc trước Doãn thư ký xuất hiện, hơn nữa mang theo rất nhiều tư liệu tới, hơn thế nữa Đàm Mặc còn vì cô mà chống đối lại nhà họ Đàm không chỉ một, hai, ba việc, đối với những trưởng bối của Đàm gia, Lâm Bảo Bảo cũng không thích.
Chân trời từng điểm từng điểm xanh như màu mực, từng chấm nhỏ trong trời đêm sáng lên, mọi người đều đã ăn qua một lượt.
Sau khi ăn uống no say, Lâm Bảo Bảo liền kéo Đàm Mặc đi bộ bên bờ biển để tiêu hoá đồ ăn.
Lâu Điện cũng kéo Lâu Linh đi.
Chỉ còn lại Bùi Tầm Huyên là một con cẩu độc thân đang cố gắng ăn, ăn và tiếp tục ăn, quyết định xem nhẹ mùi vị chua chát từ bên kia bay tới.
Tay nắm tay đi trên bãi cát, gió biển thổi nhè nhẹ, thể xác và tinh thần được yên tĩnh lại.
Lâm Bảo Bảo đạp trên bãi cát mịn, bỗng nhiên có sóng ập tới, tràn qua đôi chân trần, để cho cô không chịu được nhảy lên trên sóng, làm bọt nước văng khắp nơi, khiến cho quần áo của hai người đều ướt nhẹp.
"Nghe nói chỗ này còn có đường xá để đi lại, ngày mai chúng ta đạp xe đi chơi nhé." Lâm Bảo Bảo nói.
Đàm Mặc ừ một tiếng.
Đi đến lúc mệt, hai người ngồi lên bãi đá trên bờ biển, cùng nhìn xem cảnh trăng ban đêm trên biển.
Mặt trăng từ trên biển dâng lên, ánh trăng như nước chiếu xuống mặt biển, sóng biển lấp lánh sóng sánh, kèm theo tiếng sóng biển dịu dàng, dường như toàn bộ thế giới đều trở nên vô cùng dịu dàng.
Lâm Bảo Bảo kinh ngạc nghe âm thanh của thủy triều đang lên một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Đàm Mặc cúi đầu nhìn cô.
Anh có thể bắt ngay được ánh mắt của cô, mọi âm thanh đều như ngừng lại.
Có thể ánh trăng quá dịu dàng, cũng có thể là do người đàn ông bên cạnh quá đẹp trai, hay là loại cảm giác trong trái tim cảm thấy ấm áp không thể nói lên lời, Lâm Bảo Bảo đưa tay ôm cổ của anh, chủ động lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi của anh.
Đàm Mặc đưa tay ôm lấy cô, chủ động gia tăng việc cô đang làm, hiếm khi cô chủ động hôn anh.
Dưới ánh trăng, hơi thở của hai người hòa chung cùng một chỗ, khó mà chia lìa, kèm theo âm thành của thủy triều, đem những âm thanh khác của thế giới này đều nuốt hết.
Cuối cùng Đàm Mặc cõng cô quay trở về.
Bùi Tầm Huyên vẫn còn đang ăn, Lâu Linh cùng Lâu Điện thì không thấy tăm hơi đâu.
Nhìn thấy Lâm Bảo Bảo ở trên lưng Đàm Mặc, Bùi Tầm Huyên kinh ngạc nói: "cậu bị sao vậy? Chân bị thương à?"
Lâm Bảo Bảo: "....... Mình không bị thương, chỉ là có chút mệt mà thôi." loại chuyện bị anh hôn đến mức chân run rẩy, chuyện này có thể nói ra được sao?
Ánh mắt Bùi Tầm Huyên càng quỷ dị hơn, Lâm Bảo Bảo cũng biết mệt mỏi ư? Bọn họ đều cho rằng cô là người sức sống bừng bừng bắn ra bốn phía, giống như một nữ đấu sĩ không biết mệt mỏi. Đáng tiếc Bùi Tầm Huyên là cẩu độc thân một nghìn năm, cho nên cô không biết rằng các đôi tình nhân sẽ có một ít tình thú, cuối cùng dứt khoát mặc kệ chuyện đó.
Nói với Bùi Tầm Huyên vài câu, Đàm Mặc liền cõng Lâm Bảo Bảo trở về biệt thự.
Bùi Tầm Huyên nhún vai, tiếp tục phấn đấu ăn.
Sau đó, cô cũng nhìn thấy Lâu Điện cõng Lâu Linh trở về, thốt lên, "Tiểu Linh, cậu cũng mệt sao?"
Lâu Linh nằm sấp trên lưng Lâu Điện, nháy mắt, "mệt mỏi gì cơ? Mình vừa mới bị trẹo chân, Lâu Điện không yên lòng, nên mới cõng mình về."
Bùi Tầm Huyên: “............”
Ngược cẩu độc thân một cách trắng trợn.
Thoạt nhìn Lâu Điện như một công tử giàu có, bộ dạng cao gầy một cách tinh tế, ngoài dự đoán lại có chút sức lực, hiếm khi được tới biển, quần áo của anh không chỉnh tề như bình thường, vạt áo bị lệch qua một bên có thể nhìn thấy lồng ngực cùng cơ bụng săn chắc, nghiễm nhiên cũng là người có cơ bắp, hoàn toàn bị bộ dạng mũ áo chỉnh tề của anh lừa gạt.
Bùi Tầm Huyên nhịn không được lại nhìn Lâu Điện một cái, một người là quý công tử thư sinh anh tuấn, một người là đại thiếu gia giàu có bá đạo đẹp trai, hai người bạn tốt của cô vận khí thật sự tốt, khiến cho người ta thấy ghen ghét.
"Tầm Huyên, chúng mình đi về trước, cậu ăn no rồi thì cũng trở về đi nha."
Lâu Điện nói với cô một tiếng, sau đó liền cõng Lâu Linh về phòng.
Bùi Tầm Huyên tiếp tục cố gắng ăn thêm một lúc, sờ bụng một cái, quyết định không ăn nữa, chủ động cùng hai vợ chồng người hầu thu dọn chỗ còn sót lại.
"Bùi tiểu thư đi nghỉ đi ạ, những thứ này chúng tôi dọn dẹp được." Người vợ của đôi vợ chồng người hầu cười nói.
Bùi Tầm Huyên nói: "dì à, gọi con là tiểu Bùi được rồi, con cũng không có việc gì làm, ở đây cùng mọi người thu dọn cho nhanh."
Mọi người cũng rất thích cô gái chịu khó lại quan tâm như vậy, nụ cười trên mặt hai vợ chồng người hầu càng sâu hơn, sau đó cùng Bùi Tầm Huyên nói chuyện phiếm, càng nói càng vui, thậm chí còn nói cho Bùi Tầm Huyên nơi nào có chỗ du ngoạn đẹp trên đảo này, chỗ nào có thể ăn uống, chỉ cho cô cư dân ở chỗ nào trên đảo có thể làm bánh cá, cơm cá,.... ngon.
Ngày thứ hai, hiếm khi Bùi Tầm Huyên dậy thật sớm, đi đến gõ cửa phòng Lâu Linh.
"Tiểu Linh, đi gọi Nhị Bảo đi, chúng ta đi ăn bánh cá của nhà chú Ước Hàn." Bùi Tâm Huyên vô cùng có sức sống nói.
Lâu Linh: “...... Cậu đi gọi Nhị Bảo đi."
Bùi Tầm Huyên: “...... Mình không dám.
Hai cô gái mặt nhìn nhau, sau đó yên lặng nhìn về hướng phòng mà Lâm Bảo Bảo đang ở, hai người không cần đi lên cũng có thể biết, buổi tối đôi tình nhân kia ở chung một chỗ, bây giờ không biết có nên đi lên hay không, nếu như chẳng may quấy rầy bọn họ, thì thất sự rất lúng túng.
Ngay lúc hai người chuẩn bị mặc kệ Lâm Bảo Bảo, đạp xe ra ngoài chơi, thì Lâm Bảo Bảo tràn đầy sức sống xuất hiện.
Nghe nói mấy cô muốn đi ăn bánh cá, Lâm Nhị Bảo vô cùng cao hứng nói: "nhanh tới đó thôi nào, cũng đúng lúc mình đói bụng."
Đàm Mặc từ trên lầu đi xuống, thần sắc tự nhiên, hai cô gái nhìn thấy anh đi xuống thì nhìn qua, anh quét mắt nhìn một vòng như không có việc gì, hai cô gái bị anh nhìn thấy nhanh chóng rời mắt đi, trong lòng đang suy nghĩ đủ thứ linh tinh như một nhà hát nhỏ nhanh chóng bị đánh bay.
Sau đó 5 người trẻ tuổi bắt đầu xuất phát.
Dọc theo đường bờ biển, sau khi đạp xe mất hai mươi phút, ở phía trước của bọn họ xuất hiện một con đường.
Thời gian còn sớm, người đi trên đường cũng không nhiều, chẳng qua cũng có người dậy sớm.
Đến sau này, bọn họ mới khắc sâu cảm nhận của mình, đây là một nơi trên hòn đảo Thái Bình Dương, mà cư dân đến từ khắp mọi nơi trên thế giới, loại người nào cũng có, cảm giác giống như là một liên hợp quốc thu nhỏ vậy.
Bùi Tầm Huyên và Lâu Linh đều có chút khẩn trương, tiếng anh của các cô mặc dù đã qua cấp tám, nhưng rất ít khi cũng người ngoại quốc giao lưu, không biết có thể tìm được quán bánh hay không.
Sau khi mọi người dừng đạp xe, bắt đầu tìm cửa hàng bánh cá của Mr.John.
Lâu Điện rất nhanh đã tìm thấy, bởi vị cửa hàng bánh cá của của Mr.John ở vị trí thực sự quá vắng vẻ, hơn nữa xung quanh còn có các cửa hàng khác cản mất tầm nhìn, nếu ở xung quanh mò mẫm một vòng thì căn bản là không thấy được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT