Editor : Phương Huyền, Bạch Lộc Thời

Lâm Bảo Bảo coi câu nói "anh không ghét" của anh như một câu nói đùa, nghe xong là quên, căn bản cô không tin.

Chẳng qua với chuyện Đàm đại thiếu có bệnh, cô đã có lĩnh hội đủ, mặc dù trong lòng có chút cười trên nỗi đau của người khác nhưng cũng không thể biểu hiện quá mức, nể mặt Đàm thúc, cô quyết định trước cứ chiều theo ý anh.

Đàm Mặc yêu cầu cô ở lại.

“Ngày mai là thứ bảy...... Em không cần đi học đúng không?” anh có chút không chắc chắn, kí ức đã từ rất lâu rồi, khiến anh quên đi rất nhiều việc bình thường của xã hội bây giờ.

Mặt anh không có chút biểu hiện nào, cô cũng không xác định được anh đang đang suy nghĩ cái gì, nhịn không được lườm anh một cái, cảm thấy rằng anh đang nghĩ cô không có cách nào tự tuyệt yêu cầu của Đàm Thúc.

Đàm thúc là người tốt như vậy, làm thế nào lại có thể sinh ra một người con trai đáng ghét như thế.

Mặt trời sắp khuất sau dãy núi, Lâm Bảo Bảo nhìn sắc trời bên ngoài nói: “Em không có quần áo thay nên phải về ký túc xá lấy...... Còn có, buổi tối tôi không muốn ăn đồ ăn nhanh, cũng đừng để cho tôi ăn mì nấu cùng nước trắng.”

Đàm Mặc ừ một tiếng, “vậy chúng ta đi mua quần áo và thức ăn nhé.”

Về việc trở về trường học lấy quần áo, Đàm Mặc căn bản coi như không nghe thấy gì.

Anh hiểu cô quá rõ, chỉ sợ đến lúc đó cô sẽ nhân cơ hội ở lại trong túc xá, nếu anh dám xông vào cô nhất định sẽ la hét bị quấy rối, để bảo vệ của trường đuổi anh ra ngoài. Loại chuyện này, cô chắc chắn làm được.

Lâm Bảo Bảo cười lạnh, Đàm đại thiếu gia tuy có bệnh nhưng vẫn biết dùng gậy đánh rắn.

Mặc dù trong lòng cô không vui, nhưng vì anh bị bệnh nên Lâm Bảo Bảo vẫn im lặng.

Mấy phút sau, Lâm Bảo Bảo cuối cùng cũng có thể đi ra khỏi nơi mà cô bị nhốt cả buổi chiều, yên tĩnh đi dạo quanh những bồn hoa nhỏ trong tiểu khu.

Bên ngoài tiểu khu cách đó không xa là một trung tâm thương mại.

Tối thứ sáu ở đây rất đông người, phần lớn là người đi làm cùng bố mẹ dẫn theo con của mình, người đến người đi thật sự náo nhiệt.

Lâm Bảo Bảo ưa thích náo nhiệt, không ngại ồn ào, vui đến mức cười híp cả mắt.

Trong quá trình mua đồ, Đàm Mặc chỉ nhìn chằm chằm cô, Lâm Bảo Bảo cho rằng mình đã đã làm chuyện gì thương thiên hại lý với anh, cho nên anh mới phát bệnh cứ ở phía sau nhìn chằm chằm cô, đến cảnh sát cũng không nhìn chằm chằm vào phạm nhân như vậy.

Lâm Bảo Bảo tùy ý chọn vài bộ quần áo để thay, sau đó đi đến siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn, đều ném cho anh cầm, hai tay của mình thì nhét trong túi, chậm rãi cùng anh trở về tiểu khu.



Lần này Lâm Bảo Bảo cẩn thận quan sát lại tiểu khu, phát hiện Nam Thành mới xây một khu nhà ở cao cấp, cách trường học của cô cũng không xa, đại khái đi xe mất khoảng mười phút đồng hồ, khung cảnh yên tĩnh, ở nơi này nếu không phải phú thì cũng quý. Không cần phải nói cũng biết, đây chắc là nơi ở tạm thời của Đàm đại thiếu, mặc dù cô cũng không biết vì sao anh lại mua một căn nhà ở đây trong khi quanh năm ở nước ngoài.

Sau khi vào nhà, Lâm Bảo Bảo đem nguyên liệu nấu ăn đưa cho Đàm đại thiếu, vênh mặt hất hàm sai anh chuẩn bị bữa tối nay, nếu như cô không hài lòng, cô lập tức đi ngay.

Đàm đại thiếu liếc cô một cái, mang theo nguyên liệu nấu ăn yên lặng đi vào phòng bếp.

Lâm Bảo Bảo không có việc gì làm, đi vào phòng để ba lô xuống trước, đưa tay đẩy cửa, mặt đen kịt, cửa phòng vậy mà lại đang khóa.

Xem ra vị thiếu gia có bệnh này đang canh giữ cô, đề phòng cô bỏ trốn.

Trong lúc tuyệt vọng, cô không thể làm gì khác là đi loanh quanh trong phòng, nhìn đông ngó tây, phát hiện căn phòng này được Đàm đại thiếu thiết kế đơn giản, chủ yếu lấy ba màu đen, trắng, xám làm chủ. Phòng khách lớn như vậy ngoại trừ TV và bộ ghế sa lon ra cũng không còn thêm cái gì nữa.

Đây cũng quá đơn giản rồi.

Bởi vì không gian lớn, đồ trong phòng lại ít, phóng tầm mắt nhìn nó trống trải đến mức khiến người khác cảm thấy bất an.

Ở chỗ này, dù không có bệnh thì cũng sẽ bị bệnh mất.

Lâm Bảo Bảo là một cô gái thích náo nhiệt, chỉ cần không gian chung quanh yên tĩnh, liền cảm thấy bất an, lúc nào cũng nhịn không được đem cuộc sống của mình trở nên náo nhiệt. Khác với cô, Đàm Mặc thích yên tĩnh để chú tâm vào công việc, là người sinh hoạt có nguyên tắc, so với cô thật đúng là người của hai thế giới.

Cho nên bọn họ không hợp cũng không phải không có nguyên nhân.

Lâm Bảo Bảo không có việc gì làm liền chạy đến phòng bếp.

Phòng bếp cũng rất lớn cũng rất rộng rãi, người đàn ông đứng trước quầy bếp tráng men một tay cầm một cây bông cải, một bên cầm một con dao, đang suy nghĩ xem nên xử lý nó như thế nào.

Thần sắc của anh vô cùng nghiêm túc, khiến cho người ta sinh ra ảo giác như anh đang nghiêm túc nghiên cứu một thứ gì đó.

Lâm Bảo Bảo lạnh lùng nhìn anh, quả nhiên không thể trông cậy vào mười ngón tay chưa bao giờ dính nước của đại thiếu gia nhà họ Đàm.

Cô cũng không nhắc nhở gì, khoanh hai tay trước ngực, cứ lạnh lùng nhìn như vậy.

Cho đến khi trong phòng bếp xuất hiện mùi cháy khét, khói bốc lên nghi ngút, Lâm Bảo Bảo cuối cùng không thể nhịn nổi nữa đẩy anh ra ngoài, còn mình thì xắn tay áo lên.

Sau đó đến lượt anh đứng trong phòng bếp nhìn, còn cô là người bận rộn.



Đàm Mặc không nói nhiều, lặng yên nhìn chằm chằm người con gái trước mặt, để cho cô muốn coi như không có anh là điều không thể, cảm giác tồn tại của anh quá lớn. Rõ ràng mới 3 năm không gặp, anh đột nhiên giống biến thành người khác vậy, luồng khí trên người anh quá mạnh, khiến cho bản năng của cô cảm thấy nguy hiểm.

Chính sự nguy hiểm này mới có thể khiến cô nghe theo lời của anh, thay vì giống như trước đây chỉ chống đối anh.

Lâm Bảo Bảo tay chân nhanh nhẹn làm hai phần mì cà chua cùng với trứng gà,sau đó bảo anh mang ra, hai người ngồi ở trong nhà ăn yên lặng dùng cơm.

Cô có thể ăn cơm tối đúng giờ, dạ dày mới cảm thấy thoải mái, không còn khó chịu nữa khiến cô thoải mái mà thở ra một hơi. Đàm Mặc yên lặng ngồi ăn, ăn hết nguyên một bát mì, ngay cả nước mì cũng không để lại, cùng với người buổi trưa chỉ ăn một chút hoàn toàn khác biệt.

Lâm Bảo Bảo liếc anh một cái, không nói gì.

Sau khi cơm nước xong, Lâm Bảo Bảo ném bát cho anh rửa, còn mình thì bỏ đi.

Đàm Mặc nhìn một chút, đem bát bỏ vào trong máy rửa bát, không quan tâm đến nó nữa.

Màn đêm buông xuống, Lâm Bảo Bảo lại trốn trong phòng vệ sinh và nói chuyện điện thoại với Đàm Minh Bác.

Cô nhỏ tiếng nói tình hình không được bình thường của Đàm đại thiếu gia, nhịn không được hỏi, “Đàm thúc, Đàm Mặc đến cùng xảy ra chuyện gì, làm sao bệnh lại nặng như vậy?”

Đàm Minh Bác trầm mặc một hồi, mới nói: “nó bị ngã một phát, đập vào đầu......”

“A, hóa ra là ngã hỏng cả não rồi, không trách...” Lâm Bảo Bảo hiểu ra,hóa ra không phải bị bệnh tâm thần.

Đàm Minh Bác nghe xong mặt đen lại, nếu như hắn không nghe lầm, đứa nhỏ này đang cười trên nỗi đau của người khác ư?

Hắn ho nhẹ một tiếng, lại nói: “Bảo Bảo, thực ra A Mặc ở nước ngoài mấy năm này, xảy ra chút chuyện, áp lực cực nặng về sau lại bị ngã tới mức thần trí mơ hồ, nên nó mới trở thành như vậy.Nếu như nó có cái gì không đúng, con thông cảm nhé.”

Lâm Bảo Bảo nhíu mày, “Đàm thúc, chú biết mà, cháu không muốn ....”

Đàm Minh Bác cười khổ, chân thành nói: “Bảo Bảo, xem như chú cầu xin con! A Mặc là con trai đầu lòng của chú, chú rất coi trọng nó, nếu như nó xảy ra chuyện gì...... Con cũng biết Đàm gia còn có những người con khác, vì để nhận được sự thừa nhận của ông chúng nó, nhất định sẽ nhân cơ hội mà tấn công A Mặc.”

Lâm Bảo Bảo cau mày chặt hơn.

Đây chính là nguyên nhân khiến cô không thích đến Đàm gia, gia đình làm ăn lớn thường có nhiều sự việc không mấy hay ho, may mắn Đàm thúc không giống những người kia, đáng tiếc hai người con trai mà hắn sinh ra cũng không có gì khác biệt.

Ngay lúc hai người đang trò chuyện, cửa phòng vệ sinh lại bị gõ.

Điện thoại trên tay Lâm Bảo Bảo suýt chút nữa bị ném ra, lo lắng người nào đó lại phá cửa xông vào giống như lúc ban ngày, anh là nhân viên cảnh sát sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play