Lâm Bảo Bảo mở to mắt, chỉ cảm thấy đầu mình đặc biệt đau, kèm theo cảm giác buồn nôn, thật sự rất tệ.
Mắt của Lâm Bảo Bảo thật vất vả mới có thể xác định được tiêu điểm, Lâm Bảo Bảo nhìn thấy trước mặt mình là gương mặt tiều tụy của ba Lâm đang nhìn chằm chằm cô mà ngẩn người.
Ba của cô mặc dù bây giờ lớn tuổi rồi có chút béo ra, nhưng là người có thành tựu về sự nghiệp, luôn luôn chú ý đến hình tượng, luôn đem đến cho người khác cảm giác ôn hoà, tướng mạo như Phật Di Lặc vậy, bất tri bất giác sẽ để cho người khác bị bộ dạng đó của ông lừa gạt.
Nhưng lúc này bộ dạng của ông lại tiều tụy như vậy, rất lâu rồi Lâm Bảo Bảo chưa có thấy.
Trong lúc nhất thời, Lâm Bảo Bảo chỉ có thể đần mặt ra nhìn ông.
Nhìn thấy cô tỉnh lại, Lâm Tử Tấn ngạc nhiên mở to mắt, nghiêng người về phía cô, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Bảo Bảo, con sao rồi?"
Nói xong, cô nhịn không được đưa tay sờ lên đầu, luôn cảm thấy đầu của mình đau vô cùng.
“Đừng động! Đừng động!” Lâm Tử Tấn khẩn trương giữ lấy tay của cô, “con bây giờ đang bị thương, tốt nhất không nên cử động."
Lâm Bảo Bảo đè xuống cảm giác buồn nôn, lúc này mới để ý, mình đang ở bệnh viện, xung quanh một màu trắng như tuyết, không phải đang ở nhà.
Nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, cô cau mày nhìn ba của mình, không nói gì.
Lâm Tử Tấn cũng trầm mặc nhìn cô, nửa ngày sau mới nói: "Bảo Bảo, con yên tâm, ba nhất định sẽ làm cho con hả giận."
Lâm Bảo Bảo nhắm mắt lại, nếu không phải không thể tùy tiện cử động, cô sẽ quay lưng lại với ông.
Lâm Tử Tấn thở dài, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, sau đó cô không chút lưu tình mà rút tay vào trong chăn, nói rõ cô muốn cự tuyệt.
Kể từ khi ông và vợ trước ly dị, đứa nhỏ này cũng đã thay đổi rất nhiều.
Hoặc có lẽ là vì tình cảm của ông với vợ cũ tan vỡ, hai người vì tình cảm của riêng mình mà trong lúc tranh cãi đã phát tiết cảm xúc, tất cả đều không để ý đứa nhỏ này, đến mức cô biến thành như nào, cũng không có ai quan tâm, quên luôn cả việc phải quan tâm cô, Cho đến khi ông rời khỏi cuộc hôn nhân với người đầu tiên, thoát ra được sự tổn thương, lấy lại bình tĩnh, mới phát hiện ra, đã lâu rồi mình không để ý tới đứa con này.
Một đứa trẻ bị bỏ quên, vì ba mẹ ly hôn mà từ đó chịu tổn thương, thì có thể biến thành bộ dạng như nào được đây?
Lâm Tử Tấn ngồi rất lâu, lâu đến mức Lâm Bảo Bảo sau khoảng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, ông mới đứng dậy rời đi.
Chờ đến đi Lâm Bảo Bảo tỉnh lại lần nữa, đầu vẫn khó chịu và đau đớn như cũ.
Càng khó chịu hơn chính là, trước giường của cô đang có ai đó kìm nén tiếng khóc, giống như một cái dùi đang không ngừng kích thích vào não của cô, khiến cho cô rất muốn hét lớn một tiếng là đừng khóc nữa, khóc đến mức khiến cô đau hết cả đầu.
Đáng tiếc đến mở miệng cô còn thấy khó khăn, căn bản không thể há nổi miệng.
Lâm Bảo Bảo miễn cưỡng mở mắt, liền thấy trước giường có hai người con trai đang đứng chung một chỗ, là em trai cùng cha khác mẹ của cô.
Khi thấy cô mở to mắt, bởi vì khuôn mặt trắng bệch làm nổi bật lên đôi mắt vừa đen lại vừa lớn kia, nhìn thẳng tới chỗ hai người, cực kỳ khiếp người, hai đứa trẻ giật nảy mình.
Thần sắc Lâm Bắc Lương bất an nhìn cô, Lâm Tây Lương hai mắt khóc đỏ như mắt thỏ, kiềm chế khóc ra thành tiếng nức nở.
"Chị…." Lâm Bắc Lương nhỏ giọng kêu, đẩy Lâm Tây Lương.
Lâm Tây Lương nức nở nói: “Chị, là do em, em có lỗi với chị, em không phải là cố ý...... Oa......” Cuối cùng nhịn không được mà khóc oà lên thành tiếng.
Đầu Lâm Bảo Bảo đang đặc biệt đau, suy yếu nói: "thật ồn ào…."
Thanh âm của cô bị tiếng khóc của Lâm Tây Lương che mất, cậu khóc đến mức khiến não của cô đau như muốn vỡ ra, cau mày, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, cả người bộ dạng như sắp chết, dọa cho Lâm Bắc Lương nhanh chóng chạy đi gọi bác sĩ.
Lâm Tử Tấn cùng Đào Kim Miểu cũng cùng bác sĩ tới, khẩn trương nhìn bác sĩ kiểm tra cho Lâm Bảo Bảo.
Bác sĩ vừa kiểm tra vừa nói: "não của cô bé này đang có chút chấn động nhỏ, tốt nhất nên giữ im lặng, đừng gây ảnh hưởng đến việc tĩnh dưỡng của cô bé." Lời nói này còn muốn hướng đến đứa bé ở bên cạnh, tùy nói là cùng một gia đình, quan tâm chị mình bị thương cũng là bình thường, nhưng gào khóc lớn như vậy, quấy rầy các bệnh nhân khác nghỉ ngơi, bác sĩ không có mắng sai.
Lâm Bắc Lương nhanh chóng che miệng em trai mình lại.
Nếu là bình thường, Lâm Tây Lương nhất định sẽ kháng nghị, nhưng bây giờ cậu cũng đang bị doạ đến sợ, đôi mắt sưng to như quả hạnh đào cũng đang trợn tròn, không dám khóc thêm tiếng nào.
Đào Kim Miểu mặc dù nhìn thấy con trai nhỏ của mình khóc sưng cả mắt, dù rất đau lòng, nhưng cũng không dám làm gì.
Con gái riêng bị cháu bên nhà ngoại của bà cùng con trai bà hại thành ra như vậy, bà thậm chí còn không dám tưởng tượng lại bộ dạng của chồng bà lúc đó, chỉ có thể cầu nguyện cho Lâm Bảo Bảo nhanh chóng khỏe lại, còn những việc khác….. Chỉ có thể nhìn Lâm Bảo Bảo tùy ý xử lý.
Nghĩ đến thái độ bình thường mà Lâm Tử Tấn đối xử với Lâm Bảo Bảo, tâm tình của Đào Kim Miểu trong nháy mắt chìm xuống đáy sâu.
Bà tự biết một điều, thái độ của chồng mình với người con riêng này có chút phức tạp, vừa có hộ thẹn, lại có cả đền bù, còn có một thứ……Bởi vì đây là đứa con của ông mà người vợ trước để lại cho ông, nên không nhịn được mà cưng chiều đứa nhỏ, tâm tình của ông hết sức phức tạp nhưng lại bày ra một cách trần trụi.
Dương Ý Thư - vợ trước của chồng bà, người phụ nữ kia bà gặp đúng một lần, nhưng chỉ vẻn vẹn một lần đó, đã lưu lại cho bà ấn tượng sâu sắc không gì sánh bằng, việc Lâm Tử Tấn quyết định đem nửa số gia sản của mình để lại cho con gái cả, nguyên nhân cũng bởi vì Dương Ý Thư.
Nếu như Dương Ý Thư biết con gái của bà bị thương……
Đào Kim Miểu rùng mình một cái, không rét mà run.
Dường như sợ cái gì, cái đó liền đến, trong lúc bác sĩ kiểm tra cho Lâm Bảo Bảo, y tá đang tiêm cho cô, điện thoại của Lâm Tử Tấn vang lên.
Lâm Tử Tấn đi ra ngoài phòng bệnh nghe điện thoại.
Trực giác của Đào Kim Miểu cảm thấy bất an, cũng lặng lẽ nhẹ nhàng đi theo ra bên ngoài, liền nghe được chồng mình gọi người bên kia điện thoại: " Ý Thư."
Quả nhiên là Dương Ý Thư.
Không biết Dương Ý Thư nói cái gì, sắc mặt của Lâm Tử Tấn trở lên khó coi, dường như rất tức giận, lại không thể không nhịn xuống. Đào Kim Miểu rất ít khi nhìn thấy bộ dạng này của ông, cũng chỉ có Dương Ý Thư mới khiến ông có bộ dạng như vậy.
"..... Em yên tâm, Bảo Bảo cũng là con gái của anh, lần này nó bị thương như vậy, chẳng lẽ anh không thấy đau lòng hay sao? Anh sẽ làm chủ cho con gái….."
Dương Ý Thư lại nói cái gì đó, Đào Kim Miểu không nghe được, nhưng nhìn thấy Lâm Tử Tấn tức giận đến mức thở gấp như vậy, lại chỉ có thể nhịn xuống, bà liền biết người phụ nữ kia muốn làm gì con trai yêu của bà.
Sau khi Lâm Tử Tấn kết thúc cuộc trò chuyện, thần sắc âm trầm vô cùng đáng sợ, đúng lúc nhìn sang, Đào Kim Miểu bị ông dọa sợ.
Hai người một lần nữa trở lại phòng bệnh, lúc này bác sĩ và y tá đã rời đi.
Hai anh em Lâm Bắc Lương rúc ở trong góc, không dám lên tiếng, Lâm Bảo Bảo nằm trên giường bệnh, nhắm mắt, gương mặt đáng yêu như em bé trắng bệch như tuyết, trên đầu quấn mấy vòng băng lụa trắng, trên tay cũng có một chút, nhìn vừa nhu thuận vừa đáng thương, khiến cho người ta không nhịn được mà sinh ra lòng thương tiếc.
Mặc dù khuôn mặt đáng yêu như em bé này rất được yêu thích , đáng yêu lại xinh đẹp, nhưng tính khí lại không đáng yêu chút nào.
So với bất kỳ ai, Đào Kim Miểu rõ ràng phải khắc sâu công phu giày vò người khác của người con riêng này, nhìn thấy người khéo léo như cô lại suy yếu thành ra thế này, trong lúc nhất thời có chút không quen.
Trong lúc bọn họ cho rằng Lâm Bảo Bảo đang ngủ, cô bỗng nhiên mở to mắt.
"Điện thoại di động của con đâu?" Lâm Bảo Bảo hỏi.
Lâm Tử Tấn sửng sốt một chút, nhanh chóng giúp cô tìm điện thoại, từ bên trong áo khoác của cô lấy ra một cái điện thoại, sau đó đưa nó cho cô.
"Cơ thể của con bây giờ không được tốt, tốt nhất không nên để nó quá mệt nhọc, không cần phải suy nghĩ nhiều đâu, nghỉ ngơi cho thật tốt….." Lâm Tử Tấn dặn dò.
Lâm Bảo Bảo không để ý tới ông, mở điện thoại di động lên, phát hiện trong điện thoại có mấy chục cuộc gọi nhỡ, còn có vô số tin nhắn chưa kịp đọc.
Mặt của cô trở lên cứng ngắc, trong lòng có một loại dự cảm không lành rồi.
Tâm trạng của cô không được tốt, trong lúc nhất thời Lâm Bảo Bảo chần chừ một lúc, sau đó trốn tránh mà bỏ điện thoại xuống.
Thấy cô nghe lời, Lâm Tử Tấn nhẹ nhàng thở ra, lại dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt, ra hiệu cho Đào Kim Miểu và hai đứa con trai cùng đi ra ngoài.
Trong lòng ông hiểu rõ, con gái của ông không muốn gặp bất cứ ai trong số bọn họ, cùng không muốn cùng bọn họ ở chung một chỗ, lần này nếu không phải ông yêu cầu cô đến Đào gia cùng bọn họ, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Sau khi suy nghĩ, ánh mắt Lâm Tử Tấn nhìn về phía hai đứa con trai.
Lâm Bắc Lương bị ba của mình nhìn, nhịn không được co rúm người lại, Lâm Tây Lương lại càng sợ đến mức trốn sau lưng của anh trai mình.
Đào Kim Miểu khẩn trương nhìn chồng, dù trời đang rất lạnh, nhưng lòng bàn tay của bà đã đổ mồ hôi.
Lâm Tử Tấn hướng về phía đứa con trai nhỏ nói: " Con đi theo ba."
Bộ dạng Lâm Tây Lương muốn khóc, cậu nhìn về phía mẹ và anh trai, phát hiện bọn họ đều không dám lên tiếng, nước mắt cứ lộp bộp mà rơi xuống, cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể đi theo ba ra ngoài.
Đào Kim Miểu cũng lo lắng mà đi ra ngoài theo.
Chỉ có Lâm Bắc Lương không nhịn được quay đầu lại, nhìn về phía người đang nằm trên giường bệnh, thần sắc có chút phức tạp.
Nếu như có thể, cậu tình nguyện người đang nằm trên giường bệnh bây giờ là cậu, tình nguyện người bị thương là cậu, nếu như vậy ông ngoại, bác, em họ còn có mẹ và em trai đều không cần phải chịu sự phẫn nộ của ba.
Người phụ nữ này, sao lại có thể chịu hành hạ như thế chứ?
Tây Lương dùng bóng đập vào cô, sao cô lại không biết trốn? Bình thường không phải tay chân của cô lợi hại lắm mà, có thể bẻ tay của bọn họ, đẩy bọn họ ngã ra đất không thể phản kháng được hay sao?
Nghĩ đến cảnh cô ngã trong đống tuyết, bởi vì đầu vừa đúng lúc đập vào một tảng đá trong đống tuyết, máu chảy nhiều như vậy, trong lòng cậu cũng vô cùng sợ hãi, thậm chí không dám hồi tưởng lại cảnh tượng đó.
Lâm Bảo Bảo không để ý tới cậu ta.
Hiện tại đầu của Lâm Bảo Bảo đang vô cùng đau, chưa bao giờ cô yếu đến như vậy, nếu như có thể, cô không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì cả.
Nhưng trong điện thoại có mấy chục cuộc gọi nhỡ và rất nhiều tin nhắn, khiến cô cảm thấy bất an.
Lâm Bảo Bảo chịu đựng đau đớn, thỉnh thoảng sờ sờ điện thoại, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí, cầm lấy điện thoại, xem tin nhắn.
Quả nhiên là tin nhắn của Đàm Mặc, anh hỏi cô xảy ra chuyện gì, vì sao lại không để ý đến anh, có phải giận anh hay không?
Nếu là bình thường, Lâm Bảo Bảo nhất định không nhịn được cười, Đàm đại thiếu gia thăm dò cũng vụng về quá đi.
Nhưng bây giờ cô cười không nổi, chắc hẳn Đàm đại thiếu gia đã phát hiện ra điều gì đó, mới thăm dò cô như vậy, nói không chừng một lúc nữa, anh sẽ bay từ nước ngoài trở về, sau đó…..
Cô không dám nghĩ đến kết quả kia.
Nếu như anh vẫn là Đàm đại thiếu gia của ba năm trước đây, cô có thể xác định anh là người văn minh, sẽ không làm ra việc gì quá khích.
Nhưng bây giờ….. Anh đang là một bệnh nhân có vấn đề về thần kinh - thật sự là bệnh về thần kinh, mà anh vẫn chưa khỏi bệnh, sẽ làm ra những chuyện đáng sợ mà không thể đoán trước được.
Lâm Bảo Bảo đành phải gắng gượng, gửi lại tin nhắn trả lời anh.
Nào ngờ tin nhắn vừa gửi đi, thì điện thoại liền vang lên.
Lâm Bảo Bảo trừng lớn mắt, nhìn vào thời gian, hiện tại chỗ của Đàm Mặc chắc hẳn là nửa đêm đúng không? Anh còn chưa ngủ?
Lâm Bảo Bảo khẩn trương, vì cô khẩn trương mà ấn nhầm vào nút tắt máy.
Lâm Bảo Bảo: “......”
Điện thoại vừa bị tắt, sau đó lại điên cuồng vang lên, Lâm Bảo Bảo lần này không dám ấn nhầm, không thể làm gì khác tốt hơn là ấn nghe điện.
Sau khi nhấc máy, bên kia không có âm thành gì, yên tĩnh như thể không có ai. Lâm Bảo Bảo không biết làm như thế nào, trái tim bị treo lơ lửng đang đập kịch liệt, yếu ớt gọi: " Đàm Mặc……"
"Em bị bệnh sao? Không đúng….. Đã có chuyện gì xảy ra với em?" Đàm Mặc hỏi, âm thanh trầm thấp mà lạnh lẽo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT