Editor: Bạch Lộc Thời,

BETA: Phương Huyền

Lâm Bảo Bảo ôm chặt eo của người đàn ông, đầu óc trống rỗng mãi lâu sau mới dần dần khôi phục lại.

Sau khi nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại di động, cô một đường chạy thẳng từ phòng xuống, đầu cô trống rỗng, cô chỉ biết liều mạng chạy xuống, sau đó nhào vào trong ngực người đàn ông này, ôm chặt anh.

Cô chưa bao giờ biết rằng mình lại là một người bốc đồng như vậy.

Gió lạnh thổi qua khiến thần trí của cô tỉnh táo hơn một chút, nhịn không được hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”

Đàm Mặc ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào trong cần cổ của cô, khi ngửi được hương thơm chỉ thuộc về cô thì bao nhiêu mệt mỏi vì phải đi một quãng đường dài dường như đã biến mất sạch.

“Anh rất nhớ em.”

m thanh của anh khàn khàn giọng, ở trong đêm đông lạnh giá như này lại giống như một dòng nước ấm chảy vào trong lòng cô.

Lâm Bảo Bảo không khỏi cắn môi cười khẽ, nhưng miệng cũng không tha cho anh cố ý nói: “Mỗi ngày bọn mình đều nhắn tin gọi điện cho nhau mà? Hơn nữa anh còn bận như vậy còn có thời gian rảnh rỗi nhớ em à?”

Đàm Mặc không nói gì.

Mặc dù anh đúng là rất bận, nhưng mà đối với anh những chuyện đó đã vô cùng thành thạo quen thuộc, chỉ là làm có lệ cho người khác nhìn.

Thực ra điều mà anh muốn là được bảo vệ cô giống như lúc ở tận thế, luôn luôn ở bên nhau, một tấc cũng không rời. Nhưng bây giờ không phải tận thế, là thế giới bình thường có quy tắc sinh hoạt và làm việc bình thường, bắt buộc anh phải tuân thủ, vì tương lai được ở cùng với cô.

Mãi tới khi có một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô lạnh run cả người, Đàm Mặc vội mở áo khoác trên người ra, choàng qua người cô ôm cô vào ngực càng chặt hơn.

Mặc dù thân thể của anh chưa chắc đã ấm, nhưng anh vẫn muốn ngăn cản gió rét vì cô.

Hai người ôm nhau nhau dưới đèn đường trong đêm gió lạnh, ngọn đèn đường kéo dài thân ảnh của hai người.

Lúc này đã là nửa đêm, thị trấn nhỏ không có gì để giải trí nên buổi tối người trong thị trấn ngủ rất sớm, bầu trời đêm vô cùng yên tĩnh, phảng phất như chỉ có âm thanh hô hấp của hai người.

Thực ra Lâm Bảo Bảo cũng cảm thấy rất nhớ anh.

Mặc dù cô không cố ý nghĩ về anh nhưng mỗi khi buồn chán, nhìn người ở trong trấn nhỏ nhàn nhã làm việc và sống cuộc sống của riêng mình, cô có cảm giác như mình bị lạc loài, những lúc đó cô sẽ đột nhiên nghĩ tới anh.

Nghĩ không biết bây giờ anh đang làm gì, anh chữa bệnh đến đâu rồi, ở Đàm gia có người nào bắt nạt anh hay không.

Trước đây cô không bao giờ nghĩ tới những thứ này, nhưng trái tim thay đổi khiến cô không tự chủ sẽ lo lắng cho anh.

“Đã gần Tết rồi, đột nhiên anh về nước như thế này, ông nội và Đàm thúc không nói gì sao?” Lâm Bảo Bảo nhịn không được hỏi anh.

“Không đâu.”

Lâm Bảo Bảo: “............” Tin anh nói thì đúng là có quỷ.



Tuy nghĩ là như thế nhưng Lâm Bảo Bảo cũng quyết định không hỏi thêm nữa, cảm giác cơ thể càng ngày càng lạnh, cô cảm thấy có chút chịu không nổi, hỏi anh: “Đã muộn như thế này, anh ở chỗ nào?”

Đàm Mặc không nói gì.

Lâm Bảo Bảo cắn môi một cái, suy nghĩ mặc dù ở thị trấn nhỏ cũng có mấy cái nhà nghỉ, dọn dẹp cũng khá sạch sẽ, nhưng chung quy cũng không thể so sánh với ở thành phố lớn được, có lẽ Đàm đại thiếu ở sẽ không quen. Nhưng nếu muốn trở về trên huyện, mặc dù cũng không xa chỉ mất nửa tiếng lái xe, thế nhưng vừa đi vừa về giày vò như vậy......

Cuối cùng, Lâm Bảo Bảo tự thuyết phục bản thân, nói: “Vậy trước tiên anh cứ ở lại nhà bà ngoại nghỉ ngơi đi.”

Đàm Mặc ừ một tiếng, hiển nhiên là mọi chuyện theo ý của cô.

Lâm Bảo Bảo vừa tức vừa buồn cười nhưng không muốn đuổi anh đi, mà thực ra ở nhà bà ngoại vẫn còn phòng cho khách.

Thế là cô dậm dậm chân để cơ thể ấm áp hơn một chút, kéo anh vào nhà.

Trong sân đen như mực, chỉ có hai cái đèn lồng treo ở dưới hành lang.

Đây là truyền thống ở trong trấn, lúc đón tết mỗi nhà đều phải treo đèn lồng đỏ, vừa có vẻ vui mừng lại vừa có nét truyền thống.

Hai cái đèn lồng này là do Lâm Bảo Bảo học làm với ông già trên phố, cô làm cũng không được đẹp, xiêu xiêu vẹo vẹo treo ở nơi đó. Ban đầu Lâm Bảo Bảo muốn vứt chúng đi nhưng bà ngoại nói đây là vật đầu tiên cô làm, đáng được khen ngợi nên treo ở nơi này, còn mua thêm nến để thắp sáng chúng.

Ánh đỏ toả ra từ đèn lồng đỏ làm căn nhà nổi bật lên vẻ truyền thống xưa cũ.

Lâm Bảo Bảo kéo Đàm Mặc đi vào phòng khách, ở trước cửa tìm cho anh một đôi dép dành cho nam.



Đàm Mặc nhìn cô trước rồi ánh mắt của anh mới nhìn xuyên qua cửa, nhìn về phía cầu thang lên tầng 2 ở trong phòng khách, một bà lão có mái tóc trắng đang đứng ở nơi đó, mặc sườn xám, choàng một chiếc khăn lông vô cùng thanh lịch.

Mặc dù bà đã lớn tuổi nhưng thân hình thon dài cân xứng, tóc cũng rất gọn gàng, quần áo vô cùng chỉnh tề, thoạt nhìn bà là người có giáo dưỡng vô cùng tốt, trọng tình trọng nghĩa, biết lo xa, khác hoàn toàn với Lâm Bảo Bảo luôn vội vàng hấp tấp.

Đàm Mặc im lặng nhìn cô.

“Bảo Bảo, vị tiên sinh này là ai vậy?”

Lâm Bảo Bảo sợ hết hồn, cô xoay người nhìn thấy bà ngoại như một bóng ma đứng ở cầu thang, thất thanh nói: “Bà ngoại, sao bà chưa ngủ?”

Bà ngoại cười ha ha nói: “Lúc con chạy xuống lầu gây ra âm thanh lớn như thế sao bà ngủ được?”

Lâm Bảo Bảo: “............”

Lâm Bảo Bảo thầm nghĩ đúng là thất sách, không nghĩ tới bà ngoại luôn luôn ngủ sớm lại bị cô đánh thức. Lại nhìn bà đã chải tóc gọn gàng, ăn mặc chỉnh tề, cô liền biết bà ngoại đã chuẩn bị ở đây để hưng sư vấn tội cô.

Khi bà hỏi Đàm Mặc là ai thì cô hét lên từ bên ngoài nói: “Đây là bạn của con, anh ấy có việc đi qua đây, con nhìn thấy cũng đã tối muộn rồi mà mấy nhà nghỉ ở trong trấn cũng không quá tốt nên con mới giữ anh ấy ở lại nhà chúng ta một đêm......”

Vừa nói vừa nháy mắt cho Đàm Mặc.

Đàm Mặc trầm mặc, vô cùng lễ phép nói với bà ngoại: “Cháu chào bà, cháu xin lỗi vì đã làm phiền.”

Bà ngoại biết Lâm Bảo Bảo là một cô gái năng động nên vòng giao lưu bạn bè của cô rất rộng, năm hay nữ đều có nên lúc nghe cô bảo Đàm Mặc là bạn của cô cũng không thấy ngoài ý muốn.

Nhưng mà bà ngoại vẫn nhạy bén phát hiện được một ít hành vi theo bản năng của cô cháu gái nhỏ - đây cũng không phải là bạn bình thường.

Bà nhìn cháu gái thật lâu mới ôn hoà nói: “Không phiền, Bảo Bảo nhà bà là một cô gái thích chỗ đông người và rất năng động, nhà phải đông người thì mới náo nhiệt, cháu không cần khách khí, cứ coi như đang ở nhà mình là được.”

Bà ngoại cười híp mắt nói xong để Lâm Bảo Bảo tự chiêu đãi khách thật tốt, còn mình thì đi lên lầu nghỉ ngơi.

Để cháu gái ở một mình với một người đàn ông lúc nửa đêm, cô nam quả nữ, có thể là do bà quá yên tâm về cô cháu gái nhỏ. Hoặc có lẽ là, bà thật sự là không đứng đắn.

Lâm Bảo Bảo có chút mệt lòng, cô bĩu môi, hỏi Đàm Mặc, “Anh có muốn nghỉ ngơi trước không? A đúng rồi anh đã ăn gì chưa?”

Đàm Mặc lắc đầu.

Lâm Bảo Bảo nhìn kỹ sắc mặt của anh, đây là thói quen mà cô đã hình thành mỗi lần gặp Đàm đại thiếu gia, không ngoài ý muốn mà lại nhìn thấy trong mắt của anh giăng đầy tơ máu cùng với bọng mắt có màu xanh đen, mặc dù vẫn rất đẹp trai nhưng không tránh được vẻ tiều tụy, tựa như anh đã nhiều ngày không nghỉ ngơi cho thật tốt.

Không cần phải nói cũng biết chắc chắn anh lại mất ngủ.

Trong lòng Lâm Bảo Bảo có cảm giác khó chịu, cô đưa anh lên phòng tắm ở tầng ba để cho anh rửa mặt, sau đó cô chạy đến phòng bếp, mở tủ lạnh để chuẩn bị làm ít thức ăn đơn giản cho anh.

Chờ Đàm Mặc rửa mặt xong đi ra ngoài, Lâm Bảo Bảo đã nấu xong bát mì trứng cà chua bưng lên tầng ba.

Gác xép tầng ba mặc dù nhỏ nhưng được trang trí vô cùng ấm áp thoải mái dễ chịu, lại rất nghệ thuật, là nơi cô thích nhất, buổi tối thường lên đây nằm để ngắm sao.

Ở đây bày những bộ bàn ghế làm từ mây rất thư giãn thoải mái, cũng rất có phong cách truyền thống như căn nhà này.

Đàm Mặc cũng không bắt bẻ.

Anh ngồi ở một bên nhận đôi đũa Lâm Bảo Bảo đưa, nhanh chóng ăn nhưng không mất đi vẻ thanh lịch, Lâm Bảo Bảo chống mặt ngồi ở bên cạnh nhìn anh, nhìn anh ăn ngon đến như vậy đột nhiên cũng cảm thấy có chút đói bụng.

Bỗng nhiên Đàm Mặc gắp một miếng trứng lên đưa tới bên môi của cô, “Em cũng ăn này.”

Lâm Bảo Bảo quay đầu, “Em đánh răng rồi không ăn đâu.”

Đàm Mặc ừ một tiếng tiếp tục cúi đầu ăn mì, một tô mì lớn rất nhanh bị anh ăn hết, ngay cả nước cũng không còn.

Ăn xong bát mì nóng hổi tinh thần của anh nhìn tốt hơn rất nhiều, Lâm Bảo Bảo hết sức hài lòng.

Sau khi ăn mì xong, lại ngồi thêm một lúc, Lâm Bảo Bảo liền đuổi anh đi nghỉ ngơi.

Cô không muốn hỏi vì sao anh đột nhiên tới đây và ở lại đây bao nhiêu ngày, bây giờ cô chỉ muốn để anh nghỉ ngơi cho thật tốt.

Tầng ba có 3 phòng cùng một cái gác xép nhỏ có thể ngắm cảnh, trong đó một phòng là phòng của Lâm Bảo Bảo, một phòng là thư phòng, phòng còn lại là phòng dành cho khách. Phòng cho khách dù không có người ở nhưng bảo mẫu vẫn luôn dọn dẹp, vô cùng sạch sẽ, trải ga giường mới là có thể ngủ luôn được.

Đàm Mặc đứng trước cửa phòng khách, im lặng nhìn cô.

Lâm Bảo Bảo cũng không ngu ngốc, chần chừ nhỏ giọng nói: “Đây là nhà bà ngoại của em, nếu như bị bà phát hiện không hay lắm đâu.”

Cô biết Đàm Mặc thường xuyên mất ngủ, cô là liều thuốc ngủ tốt nhất của anh, chỉ cần anh ngủ với cô, hai người chỉ cần đắp chung chăn đơn thuần nằm trên giường, anh sẽ ngủ rất ngon, sẽ không nhìn ra là anh luôn bị mất ngủ.



Nhưng nơi này là nhà bà ngoại, mặc dù việc gì bà cũng không quản, nhưng bà cũng không phải người hồ đồ sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện điều dị thường.

Đàm Mặc nhìn cô rất lâu, đột nhiên hỏi: “Có phải em rất ghét anh quấn lấy em đúng không?”

Lâm Bảo Bảo giật mình nhìn anh, phát hiện thần sắc của anh lúc này có chút lạnh lùng, trong đôi mắt nổi lên một loại điên cuồng nào đó, tựa như chỉ cần cô nói ra một chữ đúng, anh sẽ phát bệnh ngay lập tức.

“Không, không phải vậy đâu.....”

Cô có chút sợ hãi nói, trong lòng thầm nghĩ lúc trước đúng là rất ghét anh nhưng bây giờ thì không phải vậy nữa rồi. Nhưng muốn cô thực sự nói ra thì lòng tự ái của cô lại không cho phép, chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ

Cô là con gái, cô cũng muốn giữ mặt mũi.

“Vậy vì sao em lại không nói cho bà ngoại biết quan hệ của chúng ta?” Đàm Mặc lại hỏi.

Lâm Bảo Bảo khẽ nói: “Anh đừng gọi bà ngoại thuận miệng như vậy chứ.”

“Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ kết hôn, bà ngoại của em không phải là bà ngoại anh à?” Đàm Mặc rất tự nhiên nói.

Lâm Bảo Bảo cảm thấy mặt cô nóng vô cùng, mặc dù trước đó lúc anh ép buộc cô cũng đã nói bọn họ sẽ kết hôn, nhưng bây giờ lại nghe được một lần nữa vẫn khiến cho cô ngượng ngùng. Loại chuyện như là kết hôn này đối với một cô gái còn chưa cả tốt nghiệp đại học là việc vô cùng xa xôi, hơn nữa cô đối với hôn nhân cho tới bây giờ không có chờ mong gì.

Bởi vì bên cạnh cô có quá nhiều ví dụ cho một cuộc hôn nhân bất hạnh.

Bất kể là bà ngoại hay là mẹ của cô, hai người đều phải vật lộn để thoát khỏi cuộc hôn nhân của mình.

Về phần cô..... Có lẽ sau này cũng bước theo gót của hai người.

“Tại sao em lại nói với bà ngoại anh là bạn của em?” Đàm Mặc tiếp tục hỏi.

Thái độ của anh trở nên hùng hổ dọa người, giống như nếu không nhận được đáp án anh sẽ không bỏ qua.

Lâm Bảo Bảo bị anh ép hỏi có chút buồn bực, nhưng nhìn thấy thần sắc lạnh lùng của anh, còn có cặp mắt không có chút ấm áp nhìn chằm chằm cô, khiến cho cô muốn há miệng nói cái gì đó nhưng không nói nên lời.

Cuối cùng Lâm Bảo Bảo bực bội giật tóc, dứt khoát nắm tay của anh, kéo anh vào trong phòng của cô.

Mẹ nó, Đàm đại thiếu gia bị bệnh đúng là không dễ chọc.

Đàm Mặc ngoan ngoãn để cô kéo vào một gian phòng có hơi thở của thiếu nữ, nhìn là biết đây là khuê phòng của Lâm Bảo Bảo, điều này làm tâm tình của anh tốt hơn rất nhiều, mục đích của tối nay đã đạt được một nửa.

Nhưng mà vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt, cảm xúc sâu trong đôi mắt vẫn nguy hiểm như cũ.

Mặc dù Lâm Bảo Bảo hiểu anh rất rõ, nhưng cô lại không quen thuộc với Đàm đại thiếu ở tận thế đã trùng sinh trở về thành người có bệnh, nên cô vẫn bị anh hù doạ một chút.

Cô đi lòng vòng trong phòng sau cùng quyết định thành thật giải thích, “Nếu như bà ngoại của em mà biết thân phận của anh thì mẹ em cũng sẽ biết, nếu bà ấy từ nước ngoài trở về, lúc đó sẽ lại có thêm một phiền phức lớn.”

Đàm Mặc ngồi ở giường của cô, nhìn cô bực bội đi qua đi lại, cuối cùng lúc cô lại đang định đi một vòng nữa anh đưa tay nắm chặt tay của cô, đem cô đang bị bất ngờ không kịp đề phòng kéo vào trong lồng ngực của mình, để cho cô ngồi ở trên đùi của anh, ôm cô thật chặt.

Hơi thở của anh bao quanh cô hoàn toàn, mặt của Lâm Bảo Bảo lần nữa đỏ lên.

“Bà ấy biết thì sao chứ?” Đàm Mặc lơ đễnh nói.

“Bà ấy là cái đồ phiền phức đó!” Lâm Bảo Bảo giật mình nhìn anh, “Chẳng lẽ anh quên năm đó bà đã làm chuyện gì sao?”

Đàm Mặc đúng là thật sự đã quên mất, việc đó lâu như vậy anh cũng không đặc biệt ghi nhớ, đối với anh của hiện tại mà nói, chỉ là một người phụ nữ tên là Dương Ý Thư, căn bản cũng không phải là đối thủ của anh.

“Không sao đâu, nếu như lúc đó bà ấy mà tới tìm em gây phiền phức thì em cứ để bà ấy trực tiếp tới tìm anh.” Đàm Mặc an ủi cô.

Lâm Bảo Bảo cạn lời nhìn anh, anh nói cũng thực đơn giản dễ dàng, một người đàn ông làm sao mà biết được chỗ lợi hạt nhất của đàn bà con gái, họ chính là không thích nghe đạo lý, cũng không muốn ngồi giảng đạo lý cho anh.

Giải quyết được việc để ý nhất, Đàm Mặc cũng mệt mỏi ôm cô lên giường.

Lâm Bảo Bảo: “............”

Chờ tới lúc hai người hài hòa nằm chung một cái giường, nghe được tiếng hít thở vững vàng của Đàm đại thiếu gia ở bên cạnh, tâm tình Lâm Bảo Bảo trở nên phức tạp.

Cô thật đúng là biến thành thuốc ngủ của Đàm đại thiếu, nếu không phải xác định được anh thực sự có tình cảm với mình, Lâm Bảo Bảo cũng hoài nghi mỗi lần anh từ xa chạy đến tìm cô thực ra chỉ là vì để có được một giấc ngủ an ổn.

Cô thoáng nghiêng người, dựa vào ánh đèn ngủ mờ mờ, nhìn người đàn ông đang ngủ say.

Tư thế ngủ của Đàm Mặc vô cùng đoan chính, ngủ cả một buổi tối cũng không trở mình -- điều kiện tiên quyết là tay của cô phải để cho anh nắm, nếu không anh sẽ hóa thân thành con bạch tuộc quấn lấy cô .

Người đàn ông này......

Lâm Bảo Bảo nhìn khuôn mặt đang ngủ say của anh, thật lâu sau cũng chìm vào giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play