Rất nhanh Lâm Bảo Bảo thấy được địa điểm mà cô cùng bạn học đã hẹn nhau.
Dưới ánh đèn tại quảng trường một đám nam nữ trẻ tuổi đứng đó, tay cầm ly trà sữa nóng, vừa nói chuyện phiếm vừa cùng nhau đùa giỡn, mười phần náo nhiệt.
Cách đó không xa có một nhóm người trẻ tuổi tầm tuổi vị thành niên, tụ tập cùng một chỗ nhảy Hip-hop, khí trời rét lạnh cũng không làm ảnh hưởng đến nhiệt huyết của bọn họ, nhảy một hồi toàn thân ra mồ hôi khiến họ thấy nóng, quần áo trên người càng càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất một chiếc áo sơ mi mùa hè, mọi người xung quanh phát ra từng tiếng kinh ngạc, sau đó lại là âm thanh ủng hộ không ngớt.
Bên dưới ánh đèn sáng ngời, bầu không khí hết sức náo nhiệt.
Lúc Lâm Bảo Bảo đến, một loạt những tiếng ồn ào và kinh ngạc từ bạn học của cô vang lên.
Ồn ào cùng với kinh ngạc là bởi vì có sự xuất hiện của Đàm Mặc.
“Cậu giỏi lắm Nhị Bảo, vậy mà lại mang bạn trai tới đón giao thừa cùng, còn gạt bọn mình cậu là cẩu độc thân!”
“Đúng vậy! Nhị Bảo im lặng tìm bạn trai, chuyện này là chuyện đáng sợ nhất.”
“Nhị bảo, trả lời bọn mình một cách trung thực nhất đi , chuyện xảy bắt đầu từ bao giờ vậy?”
“Nhị bảo, cậu cũng được quá đi!”
“Dám lừa gạt bọn mình là cẩu độc thân, cậu được lắm nha?”
“Nhị bảo......”
Trong nháy mắt, Lâm Bảo Bảo trở thành mục tiêu bị cả bọn công kích.
Đứng ở đó là một đám người có cả nam và nữ gây ồn ào, nhao nhao hướng Lâm Nhị Bảo đòi công đạo, mỗi câu trêu chọc cô đều mang theo ý tốt và sự vui vẻ.
Đàm Mặc đứng ở bên cạnh Lâm Bảo Bảo, mắt nhìn đám người tuổi trẻ này, trong lòng bình tĩnh đánh giá, đều là những người yếu ớt, không có sức uy hiếp, anh rất nhanh liền thu hồi ánh mắt. Chỉ là không biết tại sao, những ai bị anh nhìn tới, trong lòng đều có chút e ngại, không dám giống như bình thường nắm lấy tay của Lâm Nhị Bảo, chỉ có thể ngoài miệng ồn ào vài câu.
Lâm Bảo Bảo có chút lúng túng, muốn phản bác đây không phải bạn trai cô, nhưng Đàm Mặc đưa tay khoác lên trên bả vai của cô, che chở cô không để những người xung quanh chen chúc va vào cô, lời vừa tới miệng đã biến thành: “mình cũng mới quen thôi, cho nên mang đến cho các cậu gặp đó, mình đã đủ tốt chưa nào?”
Nghe cô thừa nhận, một đám người huyên náo càng trở lên lợi hại hơn.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Lâm Bảo Bảo cũng không biết trong lòng là loại tư vị gì, có chút mờ mịt, lại có chút luống cuống, lúc đó những người xung quanh nói cái gì cô đều nghe không rõ ràng, chỉ là cười một cách máy móc, cũng như ứng phó với đám người đó một cách máy móc.
Cho đến lúc trong tay cô có thêm một ly trà sữa nóng hổi, cô mới nhìn sang Đàm Mặc người vừa kín đáo đưa ly trà sữa cho cô.
“Uống một chút đi, giúp cơ thể em ấm áp hơn đó.” Đàm Mặc lôi kéo tay của cô, đem cô kéo đến một chỗ tương đối ít người.
Lâm Bảo Bảo mông lung nhìn anh, để nguyên cho anh kéo ra bằng ghế dài bên đường và ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cô uống một ngụm trà sữa nóng, hương vị ngọt ngào của sữa cùng với vị trà nóng ấm khiến cho toàn thân cô đều thoải mái, sau đó cô chỉ yên lặng ngồi đó uống trà sữa, không nói gì.
Đàm Mặc ngồi ở bên cạnh cô, một tay vòng qua người cô, vừa ôm lấy cô, vừa nhìn đám người xung quanh.
Tinh thần của anh trở nên căng thẳng.
Mặc dù anh biết bây giờ không phải là tận thế, nhưng nhìn thấy nhiều người như vậy, trong vô thức anh sẽ trở lên căng thẳng.
Trong thời kỳ tận thế, anh không những phải đề phòng Zombie, còn phải đề phòng cả con người, không chỉ có Zombie e ngại anh, muốn giết anh, ngay cả con người cũng sợ anh, chỉ muốn giết chết anh cho thoải mái.
Anh không có cách nào dung nhập được với Zombie, cũng không có cách nào dung nhập được với con người, chỉ có thể như một cô hồn dã quỷ, một bóng ma tuy tự do tự tại nhưng cô đơn.
Cho đến khi cô xuất hiện bên cạnh anh.
Trong mười năm tận thế, sự tồn tại của cô, là ân huệ mà ông trời ban cho anh.
Mà bây giờ, cô ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, không có việc nào có thể khiến anh an tâm như việc này.
Lâm Bảo Bảo uống xong nửa ly trà sữa, đầu óc cô lúc này mới cảm thấy thanh tỉnh, nhịn không được liếc trộm anh, dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Đàm Mặc. Dáng vẻ vụng trộm này của cô, không khác gì đang giấu đầu hở đuôi, cũng may bây giờ Đàm Mặc không bình thường, kể cả phát hiện cô đang nhìn trộm anh, anh cũng sẽ không có phản ứng gì quá lớn.
Việc này rất tốt đối với người có lòng tự ái cao như cô.
Biết rằng hôm nay Lâm Nhị Bảo sẽ cùng bạn trai của mình đón giao thừa, bình thường bạn học đều rất thích tìm cô để chơi đùa nhưng hôm nay bạn học đều vô cùng tự giác rời xa bọn họ, không có qua đây tự biến mình thành bóng đèn để quấy nhiễu hai người bọn họ.
Hai người cứ như vậy ngồi ở một chỗ, nhìn những người khác đi qua đi lại thật náo nhiệt.
Thẳng đến khi đêm muộn, lúc Lâm Bảo Bảo bị Đàm Mặc kéo dậy, mới bất tri bất giác mới phản ứng lại, không nghĩ cô lại ngồi với anh cùng một chỗ lâu như vậy, rõ ràng nhìn chỗ này rất cô đơn vắng vẻ, cô lại không có cảm giác gì.
Cô là người luôn luôn sợ cô đơn, luôn yêu thích đem cuộc sống làm cho thật náo nhiệt, bạn bè cùng với bạn học nhất định không thể thiếu, cùng mọi người tụ tập một chỗ vừa nói chuyện phiếm vừa đùa giỡn vui vẻ.
Chỉ là đêm nay, rõ ràng chỉ có hai người, thậm chí còn không có nói chuyện gì, vậy mà cô chưa từng cảm thấy cô đơn.
Lâm Bảo Bảo lại nhịn không được nhìn người đàn ông bên cạnh một chút, tại biển người đông đúc này, anh đem cô ôm ở trong ngực, che chở cho cô tiến lên.
“Đã đến giờ.”
Rõ ràng xung quanh ồn ào như tiếng sóng thủy triều vọt tới, nhưng dường như cô chỉ nghe được tiếng nói của Đàm Mặc.
Cô vô thức nhìn anh, hỏi: “anh nói cái gì?”
Đàm Mặc chỉ vào nơi bắt mắt nhất là chỗ đồng hồ giữa quảng trường nơi bắt mắt nhất, nói: “còn có một phút.”
Lâm Bảo Bảo nhìn về hướng mà anh chỉ, nhìn thấy mặt đồng hồ to lớn kim phút cùng kim giây đang tại chuyển động tạo lên tiếng “tích tích”, mọi người tụ tập trên quảng trường đang ngửa đầu nhìn nó, gần như thành kính mà nín hơi chờ đợi năm mới đến.
“Mười, chín, tám, bảy, sáu...... Ba, hai, một!”
“Chúc mừng năm mới!”
Phía xa xa pháo hoa bay lên không, toàn bộ bầu trời đêm trở lên rực rỡ, mọi người hướng người bên cạnh cao hứng gào thét“chúc mừng năm mới”, bầu không khí xung quanh trong nháy mắt trở lên náo nhiệt.
Lâm Bảo Bảo trong lúc nhất thời kinh ngạc.
Đợi đến lúc cô kịp phản ứng, cô phát hiện mình quên nói chúc mừng năm mới cùng Đàm Mặc, cô nhanh chóng bổ sung.
“Đàm Mặc, chúc mừng năm mới!”
Cùng với, cám ơn anh đã cùng cô đón giao thừa!
Đàm Mặc trả lời bằng cách, cúi đầu xuống trán của cô đặt lên một nụ hôn lạnh như băng, âm thanh trầm thấp mà thành thật, “bảo bảo, chúc mừng năm mới.”
Lâm Bảo Bảo kháng nghị, “không cho phép gọi tôi là Bảo Bảo.”
“Ừ, vậy gọi là Lâm Nhị Bảo?”
“Được!”
Cô có một chút mông lung cùng cảm giác không rõ ràng, bên trong tiếng kháng nghị của cô, đã biến thành nụ cười xán lạn.
Lâm Bảo Bảo cười thật sảng khoái, đưa tay kéo lấy cánh tay của anh, cô được một người đàn ông cao lớn đưa qua quảng trường nơi mà nhiều người qua lại, đông đúc nhất bây giờ, vì thế mà cô cảm thấy đặc biệt yên tâm.
Đôi chân dài của Đàm đại thiếu mười phần khiến cho người ta cảm thấy an toàn, có anh ở đây, Lâm Bảo Bảo không còn cần lo lắng bị người khác xô đẩy nữa.
Nụ cười của cô quá mức rực rỡ, rực rỡ đến mức người xung quanh khi nhìn thấy, đều cảm thấy đây là một đôi tình nhân đang yêu cháy bỏng.
Vừa đi ra khỏi biển người đông đúc ở quảng trường,nụ cười trên mặt Lâm Bảo Bảo còn chưa kịp thu lại, liền nghe được một thanh âm vang lên: “Nhị Bảo?”
Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy ở dưới đèn đường phía trước có hai người đang đứng, cảm thấy cực kì vui vẻ: “Tiểu Linh!”
Lâu Linh nhìn thấy trên mặt cô tràn trề nụ cười, trong lòng hiểu ra, lại nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang bị cô kéo ở bên cạnh, nhịn không được cũng cười.
“Nhị bảo, cậu cũng vừa đón giao thừa à? Đây là bạn trai cậu sao?” Lâu Linh cười nói, lôi người đàn ông bên cạnh mình đi về phía Lâm Bảo Bảo.
Lâm Bảo Bảo dừng lại, nhịn không được nhìn người đàn ông tuấn tú bên cạnh Lâu Linh một chút, tiếp tục cười rạng rỡ, cao hứng nói: “ừ, anh ấy tạm thời là bạn trai của mình.”
Lâu Linh nghe câu trả lời kỳ quái, nhịn không được nhìn Đàm Mặc một chút, phát hiện anh đối với câu trả lời này không phản ứng chút nào, cũng không biết là tự tin Lâm Bảo Bảo trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của anh, hay là lý do nào khác.
Nhưng nhìn thấy Lâm Bảo Bảo hiếm khi vui sướng như vậy, Lâu Linh vẫn hết sức cao hứng.
Thế là hai người quyết định cùng đi đến con phố ẩm thực ở bên cạnh để ăn khuya.
Tầm này còn giảm béo cái gì nữa, khi còn là sinh viên thì việc giảm cân là một việc nào đó rất xa xôi.
Hai nữ sinh vô cùng cao hứng hướng về phía phố ẩm thực, tay kéo tay, thân mật cực kỳ, nổi bật sau lưng các hai người là hai người đàn ông hết sức đáng thương.
Hai người đàn ông đi theo sau lưng các cô, đầu tiên là nhìn một chút động tác thân mật của hai người, tiếp đó vô ý thức nhìn về phía nhau.
Nửa ngày, Lâu Điện trên mặt lộ ra một cái nhìn xa cách mà thanh cao nở nụ cười, hướng Đàm Mặc nói: “Lâu Điện.”
Đàm Mặc thờ ơ.
Tuy chuyện này là cực kỳ thất lễ, nhưng với bản năng của Lâu Điện , anh cảm thấy người này rất nguy hiểm, đâm ra cũng không để ý nữa.
Có vài người, cho dù làm ra chuyện thất lễ, nhưng bởi vì trời sinh tỏa ra một loại cường đại bao quanh người, từ trong xương tủy đã tỏa ra sự nguy hiểm, khiến cho người ta vô thức bỏ qua chuyện đó.
Ánh mắt của Đàm Mặc một mực ở trên người của Lâm Bảo Bảo.
Anh nhìn ra được Lâm Bảo Bảo bây giờ rất vui vẻ.
Bởi vì Lâu Linh sao?
Bất kể là đời trước, hay là đời này, Lâu Linh cũng là người tạo ảnh hưởng sâu sắc nhất đến Lâm Bảo Bảo, thậm chí trong thời kỳ tận thế bởi vì có Lâu Linh, khiến cho Lâm Bảo Bảo trở nên ôn hòa, lạc quan hơn rất nhiều, bây giờ không phải thời kỳ tận thế mà cũng khiến Lâm Bảo Bảo trở lên như vậy càng thêm chứng tỏ Lẩu Linh là một nữ sinh ưu tú.
Chỉ là, anh vẫn không thích Lâu Linh.
Đi tới phố ẩm thực đang cực kỳ náo nhiệt, Đàm Mặc đột nhiên quay đầu về phía Lâu Điện nói: “Đàm Mặc.”
Lâu Điện hướng anh khẽ gật đầu, biểu thị đã biết.
Trên thực tế, sự tồn tại của Đàm đại thiếu gia, anh sớm đã biết thông qua Lâu Linh , dù sao Lâm Bảo Bảo cùng với Lâu Linh là bạn bè tri kỷ, mỗi lần Lâu Linh về nhà, sẽ cùng anh lải nhải một chút, gần nhất còn lải nhải về việc Lâm Bảo Bảo đột nhiên có bạn trai.
Mặc dù Lâu Điện không thích để ý tới người và chuyện không liên quan, nhưng chỉ cần Lâu Linh nói, anh đều rất nghiêm túc nghe.
Mặc dù đã quá nửa đêm, nhưng bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên sau khi bước sang năm mới, trên đường phố vẫn rất náo nhiệt giống ban ngày vậy.
Rất nhiều người còn chưa ra về, kêu gọi bạn bè, hướng phố ẩm thực mà đến, chuẩn bị gặp nhau và ồn ào thêm một lần nữa, cho đến khi bình minh mới trở về.
Lâm Bảo Bảo cùng Lâu Linh rất quen thuộc với phố ẩm thực.
Hai người rất nhanh liền tìm được một nhà hàng không tính là lớn, nhưng mặt tiền cửa hàng vệ sinh rất sạch sẽ, quán ăn cũng không có quá nhiều người, bọn họ lập tức bắt đầu chọn món.
Trong quán ăn chủ yếu là đồ nướng cùng hải sản, còn có đủ loại cháo, hai người một hơi chọn mấy món, tiếp đó bèn nhìn nhau cười.
Hai người đàn ông cùng ngồi với các cô.
Đột nhiên Lâm Bảo Bảo nghĩ đến cái gì, gãi gãi khuôn mặt, hướng Lâu Linh nới: “Tiểu Linh, đây là Đàm Mặc.”
Lâu Linh nở nụ cười tươi như hoa hướng Đàm Mặc nói: “Chào anh Đàm Mặc,đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt.”
Đàm Mặc hướng cô nhàn nhạt nhìn một chút, khẽ gật đầu xem như thăm hỏi.
Sau đó Lâu Linh lại giới thiệu Lâu Điện, “đây là Lâu Điện, anh trai nhà kế bên của em.”
Đàm Mặc như có điều suy nghĩ nhìn bọn họ, hỏi: “không phải bạn trai à?”
Lâu Linh: “............”
Lâm Bảo Bảo lúng túng nhìn Lâu Linh một chút, lấy cùi chỏ đụng vào người Đàm Mặc, không để cho anh hỏi một cách thẳng thắn như vậy. Anh ở trước mặt cô thẳng thắn cũng mặc kệ thôi, sao có thể ở trước mặt người ngoài cũng thẳng thắn như vậy?
Ngược lại đột nhiên Lâu Điện cảm thấy Đàm đại thiếu gia rất vừa mắt.
Đàm Mặc thẳng thắn nhìn Lâm Bảo Bảo, lại ước gì Lâu Linh với Lâu Điện nhanh chóng ở cùng một chỗ, để cô không gây ảnh hướng quá sâu đến Lâm Bảo Bảo nữa.
Lần này sống lại, thế giới không có tận thế, anh không hy vọng Lâm Bảo Bảo lại vì Lâu Linh mà trả giá bằng tính mạng của mình thêm một lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT