editor : Phương Huyền + Bạch Lộc Thời

Cùng Đàm Minh Bác nói chuyện một hồi, biết Đàm gia đối với Đàm Mặc đã có sự an bài ở phía sau, Lâm Bảo Bảo cuối cùng cũng an tâm.

Cho đến khi kết thúc kỳ nghỉ chỉ còn một ngày,, bọn họ trở lại biệt thự Đàm gia.

Lâm Bảo Bảo cũng thu thập hành lý, chuẩn bị trở về trường học.

Buổi tối, Lâm Bảo Bảo ngồi ở cạnh cửa sổ đọc sách, Đàm Mặc mở cửa đi vào.

Lâm Bảo Bảo liếc nhìn anh một cái, đối với việc anh tùy tiện tiến vào phòng của con gái đã bất lực kháng nghị, bất quá nghĩ đến việc cô sau khi về trường, anh có thể muốn đi tiếp thu trị liệu, Lâm Bảo Bảo quyết định đối tốt với anh hơn chút, trước tiên đem anh ổn định lại.

Lâm Bảo Bảo trên mặt tươi cười, hướng anh nói: “Đàm Mặc, tới đây ngồi.”

Cô khó có được vẻ mặt ôn hoà, khiến Đàm Mặc có chút ngoài ý muốn, đôi mắt đen trong phút chốc trở lên sâu hơn rất nhiều, đi đến bên phía trước cửa sổ, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống nhìn cô.

Lâm Bảo Bảo bị anh nhìn cảm thấy mười phần không được tự nhiên, thần sắc trên mặt suýt chút nữa không kìm được.

Cô không thể làm gì khác hơn là nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn, hỏi: “anh nhìn cái gì?”

“Nhìn em.”

Anh trả lời tự nhiên, suýt chút nữa khiến cho cô không thể nói gì tiếp.

Lâm Bảo Bảo không thể làm gì khác hơn là xoa xoa khuôn mặt, không có ý tốt nói: “ngồi xuống đi, tôi có lời muốn nói với anh.”

Đàm Mặc lúc này mới ngồi xuống, tư thế của anh nhìn mười phần tùy ý, nhưng chỉ cần hiểu chút về kỹ thuật cận chiến liền có thể nhìn ra, tư thế này của anh kỳ thực là một loại trạng thái có thể công có thể thủi, vừa vặn Lâm Bảo Bảo hiểu một chút về kỹ thuật cận chiến.

Tâm tình Lâm Bảo Bảo có chút vi diệu.

Cô vốn cho rằng Đàm Mặc là ở phòng cô, những ngày này cùng anh ở chung một chỗ, phát hiện anh không chỉ phòng cô, mà là toàn bộ thế giới, chỉ cần có người tiếp cận anh một chút, thân thể của anh lập tức liền sẽ lập tức phản ứng một cách trực tiếp nhất.

Việc này nhìn không giống như đầu óc có bệnh, ngược lại giống......

Như cái gì trong lúc nhất thời Lâm Bảo Bảo cũng nói không ra, vô thức cảm thấy, nhất định là di chứng để lại lúc anh bị bắt cóc, những chuyện điên cuồng mà bọn bắt cóc làm đối với anh, khiến anh đến bây giờ vẫn không có cách nào khôi phục lại, vô thức cùng mọi người giữ một khoảng cách, hơn nữa không tin bất luận kẻ nào.



Đàm Mặc kỳ thực cũng không tin tưởng cô, nhưng cũng có thể ở bên người cô tự nhiên ngủ, Lâm Bảo Bảo cũng không hiểu được bay giờ anh đang suy nghĩ gì.

Lâm Bảo Bảo đưa tay nâng lên cốc hồng trà ở một bên, mượn việc uống trà, cẩn thận dòm anh, trong lòng suy nghĩ lời muốn nói, nửa ngày mới nói: “ngày mai tôi muốn trở về trường, anh không có việc gì cũng không cần đi tìm tôi, trước đem việc của chính mình xử lý tốt.”

Đàm Mặc không có lên tiếng.

“Đàm thúc thúc rất lo lắng cho anh, anh là người thừa kế Đàm gia, nếu như anh xảy ra chuyện, Đàm thúc thúc bên này cũng không có chiếm được lợi ích gì. Đàm Mặc, anh có muốn hay không tiếp nhận trị liệu?” Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi, lo lắng anh sẽ có phản ứng dữ dội.

Nếu là những người khác, phát hiện mình tinh thần không bình thường, chắc chắn sẽ chủ động đi trị liệu.

Nhưng Đàm Mặc lòng tự trọng cao vô cùng, hơn nữa hiện tại anh đang ở trạng thái đối với toàn bộ thế giới, đối với bất kỳ người nào đều không tín nhiệm đều là trạng thái phòng bị, muốn cho anh chủ động tiếp nhận trị liệu, có thể có chút khó khăn.

Ai ngờ Đàm Mặc đột nhiên nói: “anh biết rồi.”

“Hả?” Lâm Bảo Bảo nháy mắt.

Đàm Mặc hướng cô xích lại gần, một bàn tay hướng về phía mặt của cô an ủi, khuôn mặt của cô dần dần nóng lên, âm thanh của anh trầm thấp bên tai cô vang lên: “nếu như đây là việc em hy vọng, vậy anh liền đi trị liệu.”

Anh đương nhiên biết anh không có bệnh, anh chỉ là so với người bình thường sống nhiều hơn trong mười năm tận thế, tại tận thế cơ thể bị biến đổi thành quái vật, đến nay vẫn chịu ảnh hưởng, cuối cùng cả đời cũng không cách nào thoát khỏi cái bóng đó. Chẳng qua anh cũng biết rằng, tận thế sẽ không phủ xuống, bây giờ là thế giới hòa bình, không cần lại dùng đến quy tắc sinh tồn để đối xử với nó.

Cho nên tình trạng của anh hiện tại, trong mắt người bình thường, là tinh thần có bệnh.

Không chỉ là tinh thần có bệnh, thậm chí thân thể của anh cũng vẫn là quái vật.

Nếu như anh chủ động tiếp nhận trị liệu, có thể làm cho cô yên tâm, vậy thì tiếp nhận thôi có làm sao đâu? Kết quả có tốt hay không, còn không phải nhìn biểu hiện của anh như thế nào? Sau khi trải qua khoảng thời gian tuyệt vọng cuối cùng, bây giờ không có gì là không thể tiếp nhận, chỉ cần cô và anh cùng một chỗ, không còn cự tuyệt anh.

Lâm Bảo Bảo là một người rất cố chấp.

Anh biết rõ điểm này, bởi vì khi còn nhỏ, cô chưa bao giờ tin tưởng vào tình cảm, không còn dám đối với người khác chia sẻ thế giới nội tâm bên trong mình. Cô ưa thích Lâu Linh như vậy, cũng bởi vì trên thân Lâu Linh xuất hiện khí tức ấm áp như ánh nắng mặt trời, để cho cô giống thiêu thân lao đầu vào lửa, cho nên đời trước, khi Lâu Linh tại tận thế bị người đứng phía sau âm mưu hại chết, cô phẫn nộ hận không thể hủy diệt thế giới, thậm chí không tiếc bán đứng chính mình, cũng phải vì Lâu Linh mà báo thù.

Bây giờ mặc dù không phải tận thế, nhưng nội tâm của Lâm Bảo Bảo vẫn là mười phần khó mà tiếp cận.

Lần này, anh muốn hoàn toàn có được cô, không chỉ là đem cô giữ lại, mà cũng muốn giữ lại trái tim của cô.



Lâm Bảo Bảo lần nữa bị anh làm cho đỏ mặt.

Cô hì hục phía dưới, nhỏ giọng nói: “chờ anh chữa khỏi bệnh, nếu như anh vẫn không có ý thay đổi dự tính ban đầu, cảm thấy là yêu thích tôi......” Cô bỗng nhiên cắn miệng, sắp xuất hiện lời nói lại đè xuống.

Đàm Mặc lại cẩn thận bắt lấy câu nói cuối cùng của cô không thả, “nếu như đến lúc đó anh vẫn không thay đổi dự tính ban đầu, vẫn như cũ thích em, em liền cùng anh kết hôn?”

“Nói vớ vẩn!” Cô thốt ra, khuôn mặt đáng yêu như em bé đỏ ửng, “chúng ta còn không phải là người yêu, anh đã nghĩ đến kết hôn? Anh nghĩ có phần quá nhanh rồi.”

Trong mắt của anh lướt qua một tia sáng, hướng lại gần cô, hô hấp cùng cô hòa quyện, môi nhẹ nhàng lướt qua làn da mềm mịn trên gò má của cô, cảm thấy cô run rẩy, hai tay có lực đem cô cả người đều ôm vào trong ngực.

Ở trước mặt anh, cô cứ như vậy nhỏ nhắn xinh xắn, bị anh ôm, giống như một đứa trẻ vậy, nằm gọn trong ngực của anh.

“Vậy chúng ta liền trở thành một cặp.” Đàm Mặc thanh âm nhẹ nhẹ, cuối cùng nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên môi của cô.

Anh không có tiến thêm một bước, chỉ là sao dán vào môi của cô, dương như đang thăm dò phản ứng của cô, hoặc là lại đang sợ hãi cái gì, cùng đôi môi mềm mại của cô kề sát nhau, thân thể của cô ở bên dưới lại khẽ run, vô ý thức muốn đẩy anh ra.

Đàm Mặc đem tay của cô kéo đặt lên trên vai, để cho cô ôm lấy chính mình.

Lâm Bảo Bảo buông tay xuống, hướng bả vai của anh vỗ, gạt mặt anh qua một bên “Này, quá đáng, nhanh buông tôi ra một chút.”

Đàm Mặc không có buông, anh thích được ôm cô như thế này, cô như đứa trẻ dạng vào lòng anh, mà anh có thể hoàn toàn đem cô bao bọc lại trong ngực, cô cũng không còn cách nào né ra.

Chỉ cần ở cạnh cô, tâm trạng anh ở tận thế đều trở nên an bình.

Cái ôm này kéo dài rất lâu, cuối cùng vẫn là Lâm Bảo Bảo kháng nghị, anh mới thả ra.

Lâm Bảo Bảo bị anh làm cho đau đầu, nghĩ đến Đàm đại thiếu đã quyết định đi tiếp thu trị liệu, có lẽ chờ sau khi anh dưỡng tốt bệnh, tư duy khôi phục bình thường, cũng sẽ đối với cô cảm thấy không hứng thú, cô lại quyết định tạm thời nhịn xuống.

Nhưng việc khiến Lâm Bảo Bảo có chút sụp đổ là, không biết rằng lúc nãy bầu không khí quá tốt, Đàm Mặc đã nhận định, bọn họ bây giờ là người yêu của nhau, có thể làm chút chuyện thân mật của người yêu.

Lâm Bảo Bảo kinh ngạc nói: “Chuyện xảy ra khi nào? Tôi cũng không có đáp ứng.”

“Em vừa mới nói, em nói chúng ta không phải là người yêu, thì sao có thể kết hôn được? Vậy trước tiên làm người yêu.” Đàm Mặc rất giời bắt lấy cô, anh đem cô kéo vào trong ngực, hướng về phía khóe môi của cô hôn một lần nữa.

Lâm Bảo Bảo: “............” Vị này đầu óc rõ ràng rất tỉnh táo, chỗ nào có bệnh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play