Thấy Quân Tường lắc đầu, Trần Nhã vội bước lại.
“Những chuyện này lát nữa tôi sẽ xử lý”.
Sau đó Trần Nhã nhìn Quân Tường, áy náy nói: “Xin lỗi anh”.
Quân Tường nhìn Trần Nhã, nói: “Nhà họ Trần vừa tiếp quản nhà họ Thôi, cô cũng phải cố gắng hơn mới được”.
“Tôi biết rồi! Tối nay hiệp hội thương mại Kim Vận có buổi đấu giá, muốn mời tôi qua đó nhưng tôi chưa chắc lắm”,
Trần Nhã nghiêng đầu nhìn Quân Tường, nói.
“Tối nay tôi sẽ đi cùng cô”.
Có câu nói này của Quân Tường nên Trần Nhã cảm thấy an tâm hơn nhiều.
“Phải rồi! Cô gái này được đấy, sau này để cô ta phụ trách kinh doanh của biệt thự Vân Đỉnh đi”, Quân Tường dường
như nhớ ra gì đó nên tiện tay chỉ về phía Tần Mộ đang đờ đẫn người.
“Ok! Tôi sẽ sắp xếp bồi dưỡng cô ấy”, Trần Nhã nhìn Tần Mộ một cái rồi gật đầu, nói.
“Ngoài ra, vị trí của mấy biệt thự này hình như không phải đẳng cấp nhất ở đây”, Trần Nhã nhìn tài liệu biệt thự trong
tay Tần Mộ.
“Đẳng cấp nhất là bốn biệt thự kia, tất cả làm xong thủ tục rồi, cầm cho anh Quân xem đi”, Trần Nhã khẽ nói.
“Vâng”, Tần Mộ vội chạy lại, bắt đầu làm thủ tục cho Quân Tường.
Quân Tường quay đầu lại nhìn Trần Nhã một cái.
Hôm nay Trần Nhã mặc đồ vest đồng phục trông rất chuyên nghiệp, tóc buộc ra sau.
Vì tức giận nên trên khuôn mặt
đẹp đan xen chút lạnh lùng.
Hôm nay cô ta tô son đỏ, khí chất hơn người.
Trần Nhã đợi đến khi Tần Mộ làm xong hết thủ tục, lúc này mới tiếp tục họp ở trụ sở chính của nhà họ Trần.
Nhà họ Trần quá nhỏ, giống như con trăn nuốt con voi vậy, kể cả muốn tiếp quản hoàn toàn nhà họ Thôi thì cũng phải
điều chỉnh lại một thời gian mới có thể làm được ổn thỏa.
Đặc biệt là Trần Nhã là gia chủ nhà họ Trần thì càng bận hơn.
Thoắt cái đã đến buổi trưa, Quân Tường cầm chìa khóa của biệt thự rồi cùng với Trần Nộ đi đến nhà của dì Tô.
Ánh sáng lấp lánh hai bên đường, lúc này những ký ức xưa kia ùa về.
Lúc đó, mỗi năm đến sinh nhật của dì Tô thì anh đều cùng với Khương Hân dắt tay nhau đến nhà dì Tô.
Lúc đó, dì ấy vô cùng thương yêu anh và Khương Hân.
Cũng bởi vì con gái của dì Tô ở nước ngoài nên dì ấy luôn coi đám người Quân Tường như con đẻ của mình, mỗi
lần đều nấu một bàn đồ ăn ngon.
“Hân Hân? Rốt cuộc hiện giờ em ở đâu?”, Quân Tường thở dài một hơi rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Dừng lại chút!”, Quân Tường lên tiếng nói.
Trần Nộ lập tức dừng xe.
Quân Tường xuống xe rồi nhìn thấy bên đường có một bà lão đẩy chiếc xe nhỏ đang bán khoai lang.
Vì thời tiết lạnh nên bà lão đưa hai tay lên miệng, vỗ vỗ cho ấm.
Quân Tường còn nhớ dì Tô thích ăn khoai lang nhất.
“Bà ơi! Nướng cho cháu mấy củ khoai”.
“Đợi tôi chút nha!”, bà lão nhìn thấy có người mua khoai lang nướng nên lập tức gật đầu.
Quân Tường nhìn thấy hai tay của bà lão đã sưng vù lên, run rẩy đeo gang tay dùng một lần rồi lấy khoai lang từ
trong lò ra cho Quân Tường.
“Bà ơi, tay của bà…”, Quân Tường chau mày, hỏi.
“Cứ đến mùa đông là lại như vậy.
Tôi quen rồi!”, bà lão ngẩng đầu lên, cười nói, trên mặt toàn nếp nhăn.
Bà lão mở hộp ra, lẩm bẩm nói: “Nhà đông con, không làm thì làm sao được?”
“Các con sống cũng cực khổ, chúng ta cũng không thể nhờ vả giúp chúng.
Chàng trai! Cậu nói có phải không?”
Quân Tường liền gật đầu.
Đúng là bố mẹ nào cũng thương con.
“Sắp đến Tết rồi, làm hai ngày nữa rồi về nhà đón Tết thôi”, trong ánh mắt bà lão hiện ra vẻ vui mừng.
“Này! Của cậu đây, tổng cộng mười tệ.
Tôi cho cậu thêm một củ nha”, bà lão hiền từ cười rồi đưa cho Quân Tường
khoai đã nướng xong.
“Cảm ơn bà!”, Quân Tường cười rồi nhận lấy khoai nướng.
Đưa khoai nướng cho Quân Tường rồi bà lão lập tức ngồi xuống rồi lấy khoai mới từ hộp nhỏ ra chuẩn bị cho vào
trong lò.
“Bà ơi! Tiền cháu để ở đây nhé”.
“Ừ! Cứ để đó đi!”, bà lão không ngẩng đầu lên mà tiếp tục lấy khoai ra.
Đợi lúc bà lão cầm khoai lang đứng lên thì xe của Quân Tường đã đi xa.
Quân Tường để hai xấp tiền dày cộp ở bên cạnh lò nướng khoai.
Nếu cuộc sống yên ổn hạnh phúc, có ai lại muốn cơ cực đi kiếm sống như này chứ?
Quân Tường ngồi trong xe cầm khoai lang nướng lên nhìn với vẻ mặt tươi cười.
Cuộc sống của bà lão không được
dư giả nên Quân Tường có thể giúp được gì thì giúp thôi.
Xe đi không bao lâu là đến nhà dì Tô.
Nhưng khiến Quân Tường bất ngờ chính là trong nhà dì Tô hôm nay có rất nhiều người.
Quân Tường chậm rãi bước vào sân nhà dì Tô thì nhìn thấy dì Tô đang đứng ở giữa được bao nhiêu người vây
quanh.
“Tiểu Tường! Con đến rồi đấy à?”, nhìn thấy Quân Tường đi vào sân, dì Tô lập tức vui mừng.
“Vâng! Không phải là con nói xong việc sẽ đến thăm dì mà”, Quân Tường cười, nói.
Dì Tô nhìn Quân Tường, gật đầu nói: “Ừm! Vẫn là con nhớ đến dì”.
“Họ là…?”
“À! Đây là bạn của bạn trai Tiểu Nhuỵ”, nhắc đến những người này, biểu cảm của dì Tô không được tự nhiên cho
lắm.
“Tiểu Nhụy về rồi ạ?”, Tiểu Nhụy chính là cô con gái ở nước ngoài của dì Tô.
“Ừ! Dì từ nhà họ Tô về thì ngày hôm sau Tiểu Nhuỵ về”, dì Tô nhắc đến con gái thì trên mặt lại rạng rỡ hẳn lên.
“Con biếu dì, đây là khoai lang nướng mà dì thích ăn”.
Dì Tô nhìn khoai lang nướng, tươi cười nói: “Đúng là con vẫn chu đáo, vẫn nhớ là dì thích ăn cái này”.
“Ai ya! Đây là anh Tường mà?”, Tiểu Nhuỵ từ trong phòng đi ra, nói.
Phía sau còn có cả bạn trai của cô ta.
Trong phòng có rất nhiều người, phần lớn đều là thuộc hạ của bạn trai Tiểu Nhuỵ.
Lần trước khi gặp Tiểu Nhuỵ, lúc đó Quân Tường vẫn chưa vào quân đội.
Xa cách nhiều năm, giờ đây Tiểu Nhuỵ đã thành thiếu nữ, mặc dù ngoại hình bình thường, khuôn mặt bụ bẫm nhưng
vẫn vô cùng khí chất.
“Đúng rồi! Tiểu Nhuỵ, đã lâu không gặp”, Quân Tường khẽ cười, đáp lại.
“Phải rồi! Để em giới thiệu với anh, đây là Trương Dương, bạn trai của em”.
Tiểu Nhuỵ nói xong rồi quay đầu lại nói: “Đây chính là anh Tường mà em hay nói với anh đấy.
Khi em ra nước ngoài,
toàn là anh Tường và chị Hân Hân chăm sóc mẹ em”.
Trương Dương hai tay đút túi, gật đầu với Quân Tường một cái, vẻ mặt dò xét, coi như thay cho lời chào.
Quân Tường cười đáp lễ.
Trước đây Trương Dương cũng từng nghe Tiểu Nhuỵ nói, Quân Tường sống khổ cực, đều nhờ dì Tô cưu mang nên
mới sống được.
Sau đó đi lính, bây giờ mới quay về.
Nghĩ đến đây, Trương Dương mặc định Quân Tường không phải là nhân vật tầm thường.
Nhìn khoai lang nướng mà Quân Tường đưa cho dì Tô, Trương Dương liền lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
“Hôm nay là sinh nhật của dì Tô, bất luận thế nào thì cũng không thể tặng khoai lang chứ”.
“Bệ rạc quá!”