Quân Tường luôn không hiểu, sao trên đời này lại có nhiều người muốn tự tìm cái chết đến vậy? Không hiểu sao họ
luôn tỏ ra mình vượt trội?
Tại sao hết lần này đến lần khác lại khiêu khích giới hạn của mình?
Nghe thấy Quân Tường nói như vậy, Trần Nhã liền nhắm chặt mặt lại.
Bởi vì cô ta từng chứng kiến dáng vẻ phẫn nộ của Quân Tường rồi.
Trần Thư vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm, ngược lại dường như đang nghe thấy chuyện nực cười nhất trên đời.
Hắn với vẻ mặt hống hách nhìn Quân Tường, nói: “Chỉ e cậu chưa biết thân phận của mình nhỉ? Một tên ở rể nhỏ bé
mà dám nói năng với tôi như vậy?”
“Có những lúc thật sự thấy đáng thương thay cho anh”, Quân Tường lắc đầu nói.
“Cái gì cơ?”, Trần Thư nheo mắt lại, nhìn Quân Tường hỏi.
“Không biết chữ ‘chết’ viết thế nào đúng không?”
Trần Thư: “…”.
“Một thằng ở rể nhãi nhép mà khẩu khí lớn gớm nhỉ?”, Trần Thư phẫn nộ cực điểm, giơ tay lên định tát Quân Tường
một cái.
Bụp!
Nhưng Trần Nộ ở bên cạnh đã ra tay trước, ngón tay anh ta như thanh thép kẹp chặt cổ tay Trần Thư.

Anh ta khẽ dùng lực mà cánh tay của Trần Thư đã gãy rồi, xương tay cũng gãy nát.
“Mày… Mày thật sự dám ra tay với tao?”, Trần Thư ôm cánh tay, đau đớn nói.
“Trần Nhã! Đây là chàng rể quý hóa mà em tìm sao? Nó dám láo toét như này?”, Trần Thư quay đầu lại lửa giận trút
hết lên người Trần Nhã.
Trần Nhã vốn định cầu xin cho Trần Thư nhưng giờ thấy mồm mép hắn như này nên cô ta lập tức chau mày, nói:
“Trần Thư! Em thấy anh mới là người không biết điều đấy”.
“Chính vì anh như vậy nên mới có ngày hôm nay”, vẻ mặt Trần Nhã âm trầm, nói không khách khí.
Trần Thư với vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trần Nhã.

Từ nhỏ đến lớn, Trần Nhã chưa bao giờ nói nặng lời một lần nào với
mình.

Nhưng hôm nay, vì một tên ở rể mà lại đối xử với mình như vậy khiến Trần Thư vô cùng phẫn nộ.
“Em đừng có quên, anh mới là người nhà họ Trần, hắn chỉ là một thằng ở rể thôi.

Hắn có tư cách gì chứ?”
“Tư cách gì ư?”, Quân Tường chậm rãi đi đến trước mặt Trần Thư.
Thân người Trần Thư gầy yếu, cộng thêm đeo kính gọng đen nên nhìn hắn đúng kiểu ‘lưu manh giả danh tri thức’.
Nhưng hắn lại có đôi môi mỏng, giống như trời sinh vốn với bộ dạng xấu tính rồi.
Quân Tường và Trần Thư mặt đối mặt, Quân Tường khẽ nghiêng người về trước, hỏi: “Tư cách gì ư? Anh có từng
nghĩ, tại sao nhà họ Trần có thể một đêm đổi vận và thay thế được nhà họ Thôi không?”
“Đừng nói với tao là nhờ mày…”, cánh tay đau nhói khiến sắc mặt Trần Thư càng sầm lại hơn.
“Anh nói đúng rồi đấy! Chính nhờ anh ấy, nếu không thì nhà họ Trần sớm đã bị nhà họ Thôi diệt rồi”, Trần Nhã ở bên
cạnh mặt mày nhăn nhó, lên tiếng nói.
“Đừng nói đùa nữa Tiểu Nhã…”, Trần Thư lập tức thấy hoảng loạn.
Hắn quay đầu nhìn Quân Tường rồi lại nhìn Trần Nộ ở bên cạnh Quân Tường, tiếp tục nghĩ đến việc tại sao Trần
Kiền lại nhường vị trí gia chủ cho Trần Nhã…
Tất cả những chi tiết này khi liên kết lại khiến Trần Thư đã hoàn toàn tin lời Trần Nhã nói.
Thân người hắn run rẩy, từ từ nghiêng đầu lại, nhìn về phía Quân Tường.
Quân Tường nói: “Vậy giờ tôi có tư cách rồi chứ?”
Trần Thư mồ hôi toát ra như mưa, ấp úng nói: “Có… Có rồi”.
“Con người tôi rất dễ nói chuyện, anh cũng là anh họ của Trần Nhã…”, Quân Tường nói rất chậm.
“Cảm ơn, cảm ơn cậu đã tha cho tôi! Sau này tôi nhất định sẽ dốc lòng vì nhà họ Trần…”, Trần Thư nghe thấy lời nói
của Quân Tường nên tưởng Quân Tường tha cho mình, vì vậy lập tức vui như điên.

“Ồ! Chắc anh hiểu nhầm ý tôi rồi”, Quân Tường thốt ra từng câu từng chữ.
“Ý của tôi là…”, Quân Tường vuốt mắt kính của Trần Thư, nói: “Có thể cho anh được chết toàn thây”.
Trần Thư: “…”.
Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Quân Tường mà Trần Thư lùi về sau hai bước, sau đó ánh mắt cầu cứu nhìn về phía
Trần Nhã.
“Tiểu Nhã! Anh là anh họ của em, em không thể thấy chết không cứu?”
Trần Nhã nhắm chặt mắt, trên mặt đều là vẻ lạnh lùng: “Là anh tự làm tự chịu, không thể trách người khác”.
“Tiểu Nhã! Cầu xin em đấy! Cứu anh với, cứu anh…”, Trần Thư quỳ trên đất, lúc này đã sợ chết khiếp nên ra sức cầu
xin.
Trần Nhã nhắm chặt hai mắt, biểu cảm thản nhiên, nói: “Tự tạo nghiệp thì không thể sống”.
Trần Thư đưa ánh mắt nhìn về phía những người khác của nhà họ Trần.
Nhưng, những người khác khi nhìn thấy Trần Thư thì đều với vẻ lạnh lùng, thậm chí có chút phẫn nộ.
Những người này là những người mà ngày hôm qua tận mắt chứng kiến Quân Tường cứu nhà họ Trần như thế nào?
Trước mặt người nhà họ Trần thì Quân Tường chính là cứu tinh của họ, là anh hùng trong lòng họ.
Nếu không phải là Quân Tường thì hiện giờ có mấy người của nhà họ Trần có thể sống yên lành? Có mấy người có
thể đứng thẳng người mà không phải khúm núm trước kẻ khác?
Chỉ e sẽ bị nhà họ Thôi đối xử như đối với một con chó thôi.
Vì vậy, hành động bất kính của Trần Thư trước đó khiến mọi người đều cảm thấy phẫn nộ.
Trần Thư có tài cán gì mà có tư cách chỉ trích anh hùng của nhà họ Trần.
Đúng là đáng đời, không có gì oan uổng cả!
Nhìn thấy không có ai nói giúp mình nên Trần Thư đứng lên chạy về phía sau.
Trần Nộ sau lưng Quân Tường lập tức ra tay.
Một bóng hình nhanh như tia chớp, thoắt cái đã đến phía sau Trần Thư.
Bụp!
Đầu Trần Thư bị Trần Nộ đè xuống đất.

Tất cả người nhà họ Trần và những nhân viên kinh doanh có mặt ở đây đều
như ngừng thở.
Bởi vì đây là mặt đất nền đá xanh.

Đầu Trần Thư bị đập lõm xuống, giãy dụa mấy cái rồi không thấy nhúc nhích.
Quân Tường ở bên cạnh lắc đầu, nói: “Haiz! Đã hứa là cho anh chết toàn thây, vậy mà anh không chịu.

Đúng là phí

phạm lòng nhân từ của tôi”.
Người nhà họ Trần: “…”.
Tần Mộ: “…”.
Chủ quản kinh doanh lúc này đã sợ sắp tè ra quần: “…”.
Quân Tường nghiêng đầu nhìn về phía chủ quản, nói: “Tiếp theo! Đến lượt anh rồi”.
Chủ quản đã sợ chết khiếp, thân người ngã sụp xuống đất, điên cuồng lắc đầu nói: “Anh… Anh không thể đối xử với
tôi như vậy”.
Quân Tường không nói gì mà đi về trước một bước.
“Tôi chẳng qua chỉ là một chủ quản kinh doanh thôi, cầu xin anh tha cho tôi, đừng giết tôi”.
Quân Tường không nói gì mà tiếp tục đi về trước.
“Tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không như thế nữa.

Cầu xin anh đấy, cầu xin anh…”, chủ quản kinh doanh nước mắt nước
mũi lẫn lộn, van nài.
Quân Tường vẫn tiến về trước.
Anh phải biết đạo lý chứ…”, chủ quản kinh doanh đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Quân Tường nhìn về phía hắn ta, nói: “Loại người như anh không xứng nói đạo lý với tôi”, nói xong Quân Tường lại
tiến về trước một bước.
Chủ quản kinh doanh lập tức đỏ bừng mặt lên, toàn thân run rẩy, hai mắt trợn trừng, ngực phập phồng, sau đó phun
ra ngụm máu.

Tiếp đó toàn thân ngã quỵ trên đất, chết luôn.
Quân Tường lại lắc đầu, thở dài một hơi khi thấy chủ quản bị dọa chết.
“Tôi định tha cho anh rồi…”.
Trần Nhã: “…”.
Tần Mộ: “…”.
“Đều trách anh vô dụng”, Quân Tường lại thở dài.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play