Thái hậu mặc một chiếc áo ngoài trơn màu hoa cà, trên tay đeo một chuỗi ngọc phật làm bằng gỗ lim, yên lặng ngồi nghe Ninh Quốc công phu nhân khóc than.
“Người cũng trông Tiểu Lục từ nhỏ đến lớn mà đúng không? Đứa con này bụng dạ tốt, lại hiếu thảo, là đứa nghe lời nhất trong các con của thần, nhưng việc hôn sự lại không suôn sẻ, Vương gia đó rõ ràng đã đồng ý rồi, kết quả vừa chớp mắt lại bảo không được… trưởng tử của lão đại nhà chúng thần cũng sắp thành thân rồi, còn hôn sự của Tiểu Lục còn chưa ra gì.”
“Đừng vội, mọi việc ắt có số mệnh, những gì là của thằng bé thì sẽ là của thằng bé.”
Ninh Quốc công phu nhân không còn trẻ nữa, nhưng dung mạo vẫn rất khiến người ta kinh ngạc, làn da trắng như ngọc Dương Chi, đôi mắt tuyệt đẹp lại có vài phân ngây thơ, bình thường sẽ khóc lóc vì những chuyện không suôn sẻ, nhìn có vẻ yếu đuối vô cùng, nhưng lại quản Ninh Quốc công rất chặt.
Thái hậu nhìn bản thân, từ chiếc gương đồng trên bàn trang điểm đặt dưới cửa sổ, hiện ra dáng vẻ hai người ngồi cạnh nhau, vốn là người có tuổi tác tương đương, bà và Tô thị chỉ cách nhau có 3 tuổi, hai người từng là hai hòn ngọc sánh của kinh thành, nhưng bây giờ nhìn thì như cách nhau cả một vai vế.
Bà vào cung, làm Hoàng hậu, luôn dè dặt cẩn thận, sợ phạm lỗi gì thì sẽ vạn kiếp bất phục, rất nhiều năm không được ngủ yên, còn tẩu tẩu này của bà… lại gả cho người thật sự yêu bà ấy, mấy năm nay cuộc sống vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.
Thái hậu nhớ đến khi xưa mẫu thân bà không thích cô con dâu này, cảm thấy bà ấy không gánh vác nổi, ai ngờ Ninh Quốc công lại chỉ yêu mình bà ấy, có chết cũng không chịu nhượng bộ, mẫu thân hết cách, chỉ có thể đồng ý mà thôi.
Sau khi thành hôn quả nhiên như mẫu thân nghĩ, đừng nói là quản lý cả một phủ Ninh Quốc công rộng lớn, ngay cả việc của viện mình mà cũng không xử lý được, mẫu thân rất bất mãn nhưng ca ca bình thường ngang bướng ấy sau khi thành hôn lại trở nên nghe lời hiểu chuyện, rất phấn đấu cố gắng.
Mẫu thân cũng là một người hiểu chuyện, biết trên đời này không có chuyện gì lưỡng toàn kỳ mỹ, tốt xấu gì cũng có thể quản lý được ca ca, vậy là mẫu thân liền nhanh chóng hối thúc sinh con trai, sinh trưởng tôn của bà ra, cưới cô cháu dâu trưởng về để có thể giúp việc quản lý trong nhà.
Tẩu tẩu cũng giỏi giang, thai đầu tiên là con trai, hai năm sau lại sinh thêm thứ tử, mẫu thân vui mừng vô cùng.
Ba cậu con trai và hai cô con gái trước đều rất giống người Vân gia bọn họ, nhưng Lão Lục lại giống Ninh Quốc công phu nhân, chân mày thanh thoát, từ nhỏ đã xinh đẹp như nữ nhi, tính tình cũng yếu đuối, vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, mỗi lần Thái hậu nhìn thấy Hoàng đế đến thỉnh an trầm ngâm không nhiều lời, lại nhìn qua Vân Phó mà ngay cả ăn nho cũng phải bóc vỏ cho, đương nhiên sẽ thương cháu trai này hơn.
Bà vốn dĩ đã ban hôn cho Vân Phó, nhưng Ninh Quốc công phu nhân lại không chịu, bảo chuyện gì miễn cưỡng sẽ không có kết cục tốt, bà ấy sống suôn sẻ nên cứ tưởng là hôn sự của ai cũng như mình…
Ninh Quốc công phu nhân lau nước mắt, nói: “Khiến Thái hậu chê cười rồi.” Sau đó lấy một cặp nịt đệm đầu gối ra, nói: “Lần trước đến thấy người đang quỳ bái phật tổ, sàn nhà này vừa lạnh vừa cứng, e là đầu gối sẽ chịu không nổi, nên thần về làm một cặp nịt đệm đầu gối, bên trong có nhồi lông cừu, mềm mại dễ chịu… thần không biết làm gì khác, cũng chỉ có may vá là lọt mắt được thôi.”
Đôi nịt đệm gối này đâu chỉ là lọt được mắt không đâu, tài may vá của Ninh Quốc công phu nhân nổi tiếng gần xa, đường may tinh tế, đã vậy còn có hình thêu vài đóa mây trời, biết Thái hậu thích màu đỏ, vì lễ phật nên không mặc được nên bà ấy đã phối màu đỏ bên ngoài, để không quá nổi bật bà ấy còn may đường viền màu đen quanh màu đỏ, hai màu sắc này phối lại rất đẹp, vừa chín chắn đoan nghiêm, lại rất bắt mắt.
Vừa nãy Thái hậu còn có chút bực bội, nhưng lúc này bà đã cảm thán vô cùng, Ninh Quốc công phu nhân là thế đó, luôn có thể chăm sóc mọi người chu đáo tỉ mỉ, sau khi mẫu thân mất, bà cũng chỉ nhận được sự quan tâm từ người tẩu tẩu này.
“Ta rất thích.” Thái hậu thật lòng khen ngợi.
Ninh Quốc công phu nhân vui mừng vô cùng, trông cứ như một đứa trẻ, khiến Thái hậu nhớ đến Vân Phó… cũng kìm lòng không được mà nở nụ cười, Ninh Quốc công phu nhân nói: “Người thích là được, vậy khi nào rảnh, thần lại làm vài cặp cho người để dùng dần.”
Hai người lại trò chuyện với nhau một hồi, chủ đề lại quay về hôn sự của Hoàng đế: “Người không nghĩ đến việc chọn lại một vị Hoàng hậu cho Bệ hạ sao? Cứ như thế này cũng không phải là cách.”
“Tân hậu mới qua đời một năm, vả lại Bệ hạ cũng không chịu, ta cũng chẳng có cách nào.”
Chuyện con cái của Hoàng đế và chuyện hôn sự của Vân Phó là bệnh lâu năm của hai người, nói mãi nói mãi, thế mà hai người lại cảm thấy chung cảnh ngộ, Ninh Quốc công phu nhân nói về chuyện của Vân Phó: “Cái thằng tiểu tử đó còn nói là chưa từng đụng vào cô nương lầu xanh ấy, nó trước giờ không hề nói dối, bây giờ lại học hư rồi!”
Thái hậu không trả lời, nghĩ đến tính cách của Vân Phó, bà lại cảm thấy cũng có thể là như lời hắn nói.
...
Mỗi sáng Lâm Dao phải luyện chữ hai canh giờ, đến chiều thì nấu ăn, thấy ổn thì viết vào thực đơn, chuẩn bị cho việc mở quán ăn, cho nên tuy không cần nấu thức ăn cho vị Lục gia nhà hàng xóm, nhưng nàng vẫn rất bận rộn.
Nhưng sự bận rộn này cũng rất sung túc, ngày nào Lâm Dao cũng cảm thấy tìm được niềm vui trong đấy, nàng cảm thấy những ngày tháng sau khi hòa ly mới thật sự thú vị, là ngày tháng mà nàng sống vì chính mình.
Ngày nọ, Lâm Dao làm món thịt dê hầm lư phục (củ cải), vì để khử mùi tanh, nàng còn thêm vào rượu hoa điêu, dùng lửa nhỏ hầm hết cả buổi chiều, thịt dê hầm ra mềm tan tươi ngon, vì có thêm lư phục nên trong thịt dê có mùi vị thanh ngọt đặc trưng của lư phục, vào miệng không ngán, thịt dê ăn vào mềm dẻo thanh tươi, hai nguyên liệu này kết hợp với nhau thật sự là tuyệt phối.
Đến tối, ma ma Tào thị, nha hoàn Mậu Xuân và gia đình Trương Sơn đều đến nếm thử, con trai cả Hạ Thuận của Tào thị cũng đến thăm mẫu thân, bây giờ hắn đang quản lý trang trại thay Lâm Dao, thịt dê này là do hắn mang đến.
Mỗi người một chén nhỏ, không đủ ghế ngồi, Hạ Thuận dắt hai đứa con ngồi chồm hổm ở góc nhà rồi ăn, nhất thời mọi người đều yên lặng ăn, chả ai nói câu gì.
Lâm Dao thấy nửa ngày trời mà cũng chẳng có ai hó hé gì, chỉ đành chủ động hỏi: “Mùi vị như thế nào?”
“Ngon.”
“Thơm!”
Con trai cả của Hạ Thuận nói: “Phu nhân, bọn con cả năm mới được ăn một lần thịt dê, lần nào con và đệ đệ cũng ăn sạch hết, lúc đó con không cảm nhận được gì, nhưng lần này ăn món do phu nhân nấu con mới biết được, thế nào là ngon thật sự.” Con trai cả của Hạ Thuận ra sức nịnh, lại hỏi một câu đáng thương: “Phu nhân, con có thể ăn thêm một chén được không ạ?”
“Ranh con, con chỉ đợi cái này thôi đúng không?” Hạ Thuận nói.
Lâm Dao không kìm được mà cười, mọi người cũng cười theo, nhất thời bầu không khí trở nên náo nhiệt vô cùng.
“Là thật đấy, thịt phu nhân hầm mềm tan, cắn một miếng như tan trong miệng vậy, hương thơm ngọt ngào ngạt cả khuông miệng.”
Mậu Xuân ở cạnh bên cũng cười tít mắt nói: “Nói hay lắm, cho con thêm một chén.”
Con trai nhỏ của Hạ Thuận sốt ruột: “Con cũng muốn ăn thêm một chén!”
Mậu Xuân: “Con học theo ca ca con đi, ít ra thì cũng phải nói vài câu chứ nhỉ?”
Con trai nhỏ của Hạ Thuận không biết ăn nói như đại ca mình, nặn hết cả ngày trời thì mới mở lời với khuôn mặt đỏ ửng: “Thì ngon thôi ạ, hu hu…” Đáng thương khóc òa lên.
“Đừng khóc chứ.” Lâm Dao khom người bế con trai nhỏ của Hạ Thuận lên, dịu dàng nói: “Còn nhiều lắm, cứ ăn thoải mái nhé.”
Sau đấy mọi người lại nồng nhiệt thưởng thức, nồi canh cũng sắp hết rồi thì bỗng nhiên bên ngoài vọng đến một tiếng “bập”, như là có thứ gì rơi xuống.
“Ai đấy?”
Một lát sau, Trương Sơn dắt một người nam tử cao ốm bước vào, hắn mặc trên mình một chiếc trực xuyến lụa Hàng Châu màu xanh lơ, cài trên tóc chiếc trâm cài tóc làm bằng ngọc tinh xảo, môi đỏ răng trắng, gương mặt cực kỳ tuấn tú, chỉ là lúc này có hơi nhếch nhác, trên tay áo, trên tóc đều dính bùn và cỏ.
Trương Sơn nói: “Phu nhân, tiểu nhân còn tưởng là trộm, nhưng nghĩ lại, ai ban ngày ban mặt lại trèo tường đi trộm chứ?” Thật ra Trương Sơn vốn tưởng là tên dâm tặc từ đâu đến, nhưng nhìn cách trưng diện quý phái của vị công tử này cùng gương mặt khôi ngô, đường nét hơn cả phu nhân, ông ta cảm thấy khả năng chuyện này hơi thấp, vậy nên không nói ra.
Người đó mặt đỏ ửng, nói: “Mạo phạm rồi, cha ta là Ninh Quốc công…” Nam tử kia ngập ngừng một chút, lắp bắp nói: “Ta xếp thứ năm trong nhà.”
“Thì ra là Ngũ gia của phủ Ninh Quốc công, thất lễ rồi.”
“Thật sự là mạo muội quấy rầy.” Vị ngũ công tử này của phủ Ninh Quốc công rất khách sáo, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, Lâm Dao càng nhìn càng thấy có nguyên nhân gì đó, quả nhiên hắn bảo: “Ta vốn đến biệt viện ở vài hôm, kết quả là ngửi thấy mùi thơm, ta không có sở thích gì khác, chỉ là khi nhìn thấy những món ngon, những món mỹ vị thì sẽ không kìm lòng được… mong phu nhân đừng trách.”
From TYT & Lavender
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT