Trong phủ Ninh Quốc công, tiểu nha hoàn Nhạn Nam bưng trà bước đến, vừa đến cửa đã thấy ma ma giữ cửa ra hiệu với nàng ta, bước chân nàng ta cũng dần chậm lại, tính hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất nhanh nàng ta đã nghe thấy tiếng quát của lão Quốc công gia, không cần phải hỏi nữa, chắc chắn là Lục gia lại bị Quốc công gia trách mắng rồi.

Ma ma không lên tiếng, giảo mồm ra, nhìn khẩu hình miệng như là đang nói “lát nữa hẵng vào, lúc này vào trong coi chừng cháy vạ đến ao”, Nhạn Nam dường như đã quen với việc này rồi, nàng ta thuần thục đặt chiếc mâm lên chiếc ghế dài ở hành lang, móc từ trong túi ra hai viên kẹo, nàng ta đưa một miếng cho ma ma, ma ma cười hí mắt nhận lấy, hai người ngậm kẹo, dáng vẻ như là đã quá quen với việc này.

Trong phòng, Vân Phó bị phụ thân đè xuống đất dẫm cho mấy phát, trên gương mặt tuấn tú đó của hắn cũng xuất hiện dấu đỏ ửng bị đánh, rất rõ ràng, lão Quốc công gia không hề nương tay, Vân Phó uất ức vô cùng, bảo: “Cha, là cô nương nhà người ta không thích con, cứ nằng nặc đòi từ hôn, con còn có thể làm gì được chứ?”

Thì ra hôn sự của Vân Phó lại bị từ chối lần nữa.

Lão Quốc công tức đến nỗi xém chút nữa là xỉu đùng ra đất, sáu đứa con trai của ông, đứa nào đứa nấy đều xuất chúng hơn người, nhưng Lão Lục thì chẳng biết bị sao nữa, học hành không giỏi, luyện võ thì chê mệt, được thôi, nhà ông cũng đâu phải là nuôi không nổi đâu, tốt xấu gì mấy cậu con trai trước cũng đã giỏi giang rồi, có đứa đậu tiến sĩ đi làm quan, có đứa gia nhập vào quân ngũ, đã được quân hàm, cũng chẳng cần đứa này là bao.

Ai ngờ kết quả của việc buông thả chính là Vân Phó đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, còn bao cả hoa khôi lầu xanh, khiến cho hôn sự tan tành, sau chuyện đó vội gọi hắn về nhà, kết quả là hắn lại gian díu với tỳ thiếp của ông…

Lão Quốc công gia càng nghĩ càng thấy tức, lại đá cho một phát, Vân Phó vội ôm lấy chân của lão Quốc công gia, bảo: “Cha, cha đánh nữa thì cha sẽ mất đứa con này đấy!”

“Cái thứ không ra hồn, ta cần ngươi để làm gì?”

“Sao lại không làm gì được ạ, tốt xấu gì lúc đưa tang cha, có thêm một người khiêng hòm cho cha, chẳng phải sao… ôi trời, cha, sao cha lại đánh mạnh thêm nữa thế.”

Ma ma và Nhạn Nam đứng bên ngoài nhìn nhau một cái, ai cũng để lộ ra dáng vẻ bất lực.

Đợi sau khi lão Quốc công gia rời đi, Nhạn Nam vào trong, Vân Phó nằm lăn ra đất, mặt mũi bầm dập, tức giận nói với Nhạn Nam, bảo: “Con nha đầu nhẫn tâm nhà ngươi, bình thường ta đối xử với ngươi cũng không tệ, thấy ta bị đánh cũng không giúp một tay.”

“Một nha hoàn như nô tỳ thì giúp được gì chứ?” Nhạn Nam không lay động gì, thuần thục đỡ Vân Phó dậy, Vân Phó theo thế đó mà đứng lên, bảo: “Ngươi có thể đi gọi mẫu thân ta đến mà!”

“Ngài nói xem, Quốc công gia đánh ngài, phu nhân mà còn ở lại phủ được á? Phu nhân sớm đã ra khỏi phủ, vào cung rồi.”

“Mẫu thân vào cung rồi ư?” Vân Phó ngơ ra, sau đó lập tức đứng dậy, nói: “Vậy ta cũng phải vào cung, để cô cô xem thử cha ta nhẫn tâm cỡ nào.”

Cô cô mà Vân Phó nói đương nhiên là Thái hậu, từ nhỏ Vân Phó đã rất tuấn tú, trắng nõn nà, tính tình của Hoàng đế thì hướng nội, tuy đủ chín chắn nhưng lại khá vô vị, so ra thì, Vân Phó tính tính hoạt bát đương nhiên được trưởng bối cưng chiều hơn, Thái hậu rất thích đứa cháu trai này.



Mặt trời ngả dần về đằng tây, đợi khi ánh chiều tà cuối cùng vụt tắt, các thái giám vội thắp đèn, cung điện nguy nga bỗng chốc xuất hiện trong tầm mắt, khí thế bàng bạc uy nghiêm khiến người ta kính nể.

Hoàng đế bước ra khỏi ngự thư phòng, các nội các đại thần quỳ bái, hắn bước lên kiệu rồng, mặc triều phục lộng lẫy, đội trên đầu mũ ngọc cửu long quý giá của thế gian, thân hình rắn chắc lại cao ốm, khóe mày tuấn tú trong veo núp đằng sau lớp màn châu, khiến người ta nhìn không rõ, nhưng lại tăng thêm vài phần tôn quý, không thể với tới được.

Ra khỏi ngự thư phòng, hắn đi về nơi ở của Hoàng đế, điện Chiêu Dương.

Trên đường chỉ nghe tiếng hít thở nặng nề do dùng sức của các thái giám cùng tiếng bước chân ngay ngắn, bốn bề bị sự yên tĩnh tột cùng bao trùm.

Đang đi, lúc sắp đến cửa thì đột nhiên thấy phía trước có một hàng người bước đến, Hoàng đế nói: “Đó chẳng phải là A Phó sao? Đệ ấy về kinh từ lúc nào thế?”

Người đó chính là Vân Phó mới vào cung, tuy rằng hắn là một kẻ trắng tay, không có chức quan gì, nhưng vì cô cô hắn là Thái hậu, biểu huynh lại là Hoàng đế nên hắn đã sớm có một tấm thẻ nhập cung, có thể tùy ý ra vào.

Đến cửa cung, lúc đưa thẻ ra các cung nhân ai cũng biết đây là tiểu công tử của phủ Ninh Quốc công, ai cũng không dám chậm trễ, ghi nhận xong liền cho hắn vào ngay.

Hai tiểu cung nữ đó vốn đưa Vân Phó đến cung Thọ Dương của Thái hậu nhưng cũng không biết tại sao, trên đường Vân Phó bỗng đột nhiên đổi ý, không muốn đi nữa, biết Hoàng đế đang ở ngự thư phòng, cứ nằng nặc đòi bái kiến.

Hoàng đế lên triều cả ngày, sau khi hạ triều thì lại phải bàn việc với các đại thần trong ngự thư phòng, sự việc phức tạp, mùa hạ vẫn lũ lụt như thường, cần phải cứu tế, bên Tây Nam lại hạn hán, không nói đến việc cuối năm phải giảm nhẹ tô thuế, mà còn phải phái một khâm sai đến đó điều tra đầu đuôi mọi việc… Vì mở cửa vùng biển nên nhiều cướp biển lên bờ cướp giết, khiến các bá tánh nghèo đói khốn khổ, rốt cuộc nên chiêu gọi quy hàng hay là hạ mình phái thủy quân đi trừ giặc? Thủy quân triều đình trước giờ luôn rất yếu, lại liên quan đến việc dùng ngân lượng bồi dưỡng thủy quân, cãi qua cãi lại, không dễ gì mới giải quyết thỏa đãng việc lớn trước, đang lúc mệt mỏi, đương nhiên là không còn sức lực, không muốn nói chuyện, nhưng lúc Hoàng đế nhìn thấy Vân Phó thì lại không nhịn được mà cười ra tiếng.

Vân Phó vốn rất đỏm dáng, như bình thường vậy, hắn khoác lên mình một chiếc áo khoác dệt lụa hoa tinh tế, trên lưng thắt chiếc đai ngọc làm bằng ngọc Dương Chi, thật sự ra dáng một chàng công tử quyền quý, lại cộng thêm hắn vốn đã khôi ngô, môi đỏ, mũi cao, đôi mắt phượng lấp lánh, đáng lẽ phải là một mỹ nam tử khiến người ta cảm thán mới đúng, kết quả là ở khóe mặt lại có vết thương thâm tím rất to, nhìn vào rất buồn cười.

“Bệ hạ, người cứu cứu A Phó đi!”

Hoàng đế hỏi: “Đệ lại bị cha đệ đánh à?”

Vân Phó mặt mày rủ rượi nói: “Thần cũng nghi ngờ là thần có phải con ruột của ông ấy không nữa, thượng cẳng tay hạ cẳng chân như thế với thần, ông ấy thế này là muốn đánh chết thần mà!”

“Hôn sự lại bị từ chối rồi đúng không?” Hoàng đế điềm nhiên nói.

Vân Phó lập tức không nói được gì nữa, rất rõ ràng hắn cảm thấy rất mất mặt, cúi đầu xuống với các vết thương bầm tím trên mặt, nói một cách thảm thương: “Danh tiếng này của thần, ai chịu gả con gái nhà mình cho thần chứ? Nhưng phụ mẫu đệ chứ nằng nặc đòi đệ tìm một người môn đăng hộ đối, cô nương đó phải tài đức song toàn, lại giỏi giang, có thể quản được thần! Người từng nghe qua Vương gia ở Lợi Xuyên rồi đúng không? Mai mối con gái Vương gia cho thần, lúc đầu chắc là còn chưa biết mấy chuyện của thần, bảo là để suy nghĩ, mẫu thân thần vui mừng quá chừng… kết quả là hôm qua người ta kêu người trả đồ về phủ, bảo là con của họ sớm đã đính hôn rồi.”

Hoàng đế bước xuống kiệu rồng, đi cạnh Vân Phó, hai người tuổi tác tương đương nhau, một người hướng nội, một người hoạt bát hiếu động, tính tình bù qua sót lại cho nhau, từ nhỏ đã rất thân thiết.

“Hay là trẫm chỉ cho đệ một hôn sự vậy, suốt ngày như thế cũng không phải là cách.”

Trò chuyện suốt cả đường đi, rất nhanh đã đến điện Chiêu Dương của Hoàng đế, Hoàng đế đến phòng bên cạnh thay thường phục, triều phục tuy tinh xảo xa hoa nhưng lại rất nặng, bây giờ thay thường phục nhẹ nhàng thì bất giác thoải mái thở phào một hơi.

Vừa hay đến thời gian ăn tối, Vân Phó chắc chắn phải ăn ké một bước, lầm bầm nói: “Thần bị thương rồi, phải bồi bổ lại, bảo Ngự Thiện Phòng làm những món sở trường nhất đến đây, à đúng rồi, cái món vàng thái sợi, à còn cái món nấm đầu khỉ lát vi cá nữa, những món đó đều là món thần thích ăn hết.”

Vàng thái sợi thì nguyên liệu chính là thịt tôm, nấm đầu khỉ lát vi cá thì khỏi phải nói, là vi cá, đều là hải sản hết, đều là những món gây dị ứng, Hoàng đế nói: “Đệ bị thương như thế mà còn dám ăn mấy món gây dị ứng này à? Trẫm thấy đệ không bị sao hết, Quốc công gia đánh còn nhẹ lắm.” Tuy rằng nói thế, nhưng lúc ngự thiện phòng đưa món đến thì vẫn có hai món mà Vân Phó căn dặn.

Trên bàn đã có thức ăn, phải thử thức ăn trước, hai người lại tám chuyện vài câu, huống hồ gì Vân Phó trời sinh hoạt bát, căn bản không ngồi không được, cái miệng của hắn không ngừng lại giây nào.

“Mấy năm nay cứ ra sức cho việc thành thân của thần, nhưng không hề nghĩ đến tăng lương bổng mỗi tháng cho thần gì cả, mỗi tháng chỉ cho thần 100 lượng, đừng nói là mua một món đồ thần thích, cho dù đến Thiên Hương Lầu ăn một bữa cũng không đủ, thần đường đường là công tử phủ Ninh Quốc công, có mất mặt không chứ?’

“Đệ còn biết mất mặt cơ à?” Hoàng đế nhìn Vân Phó với ánh mắt lạnh lùng.

Vân Phó đuối lý cúi đầu xuống, lập tức ngay cả trà mà bình thường hắn thích nhất cũng không uống nữa, mè nheo nói: “Bệ hạ, thần nói thật với người vậy, cô nương hoa khôi Vân Phương đó, ngay cả tay của nàng ấy thần còn chưa chạm qua.”

Hoàng đế kinh ngạc: “Gì cơ?”

“Người biết bình thường thần thích nghe hát mà, ai cũng bảo Vân Phương cô nương hát hay, lúc đó thần chỉ muốn đi nghe hát thôi, ai ngờ Vân Phương cô nương đột nhiên ngất vào lòng thần, sau đó lại ôm thần mà khóc, nói gì mà mình mất trong trắng rồi, bảo thần bỏ tiền ra bao nàng ấy, thần làm sao mà đồng ý được? Thấy như thế không được, lại khóc lóc bảo mình bị cái tên Vương Bôn của nhà Trưởng công chúa nhắm trúng, tên tiểu tử Vương Bôn đó khốn nạn cỡ nào Bệ hạ cũng biết mà, vả lại từ nhỏ hắn và thần đã không ưa nhau, lúc nhỏ còn từng đánh nhau với thần, bảo thần trông giống nữ nhân, không ít lần lấy việc này ra trêu cợt thần, lúc đó thần cũng chả biết tại sao… Vân Phương cô nương lại khóc sướt mướt, Bệ hạ biết thần không nhìn được nữ nhân khóc mà, thần nghĩ thôi thì cũng chỉ là giả thôi nên đồng ý với nàng ấy.”

Tuy rằng Hoàng đế rất kinh ngạc, hai người gây náo động bên ngoài như thế vậy mà lại trong sạch, có điều với mức độ không ưa nhau của Vương Bôn và Vân Phó, e là Vân Phó muốn xem dáng vẻ tức giận không làm được gì của Vương Bôn phải không?

Nhưng Vân Phó không nhìn được nữ nhân khóc thì là thật, trong mấy huynh đệ chơi từ nhỏ thì hắn là người mềm lòng lương thiện nhất.

“Sau đó sự việc quậy thành ra như này, hôn sự của thần cũng tan tành, thật ra Vân Phương cô nương là một cô nương tốt, nàng ấy luôn bán nghệ không bán thân, nên thần cũng chuộc thân cho nàng ấy luôn, nàng ấy nói muốn nương nhờ cữu cữu ở Dư Hàng nên thần bảo người đưa nàng ấy về đó.” Vân Phó bảo.

“Vậy tỳ thiếp kia thì sao?”

“Chuyện này thì thật sự quá oan uổng, Bệ hạ, người cũng biết tính cách của mẫu thân thần mà, người hầu hạ bên cạnh cha thần cũng là những ma ma tuổi đã già, nhưng Miêu di nương là do Tiên Đế ban thưởng, cha thần không dám không nhận, để ở nhà sau, đừng nói là đắc sủng, ngay cả cha thần, di nương cũng chưa từng gặp qua, hôm đó thần bị nhốt trong nhà ngột ngạt nên đến vườn hoa tản bộ, thấy Miêu di nương đang khóc một mình, thần không nhìn được nữ nhân khóc… Miêu di nương cầu xin thần nghĩ cách thả di nương ra ngoài, di nương nói mình vào phủ năm 15 tuổi, đã hơn 10 năm rồi, nhưng ở trong phủ Quốc công lại như một người đã chết, lúc đó thần chỉ muốn an ủi di nương thôi.”

“Rốt cuộc có ôm không?” Hoàng đế hỏi.

“… Có ôm, nhưng là di nương ôm thần, thần không kịp trở tay mà!” Vân Phó uất ức nói.

Chuyện sau đó thì không cần phải nói nữa, vừa hay bị người ta bắt tại trận, mà còn là bị mẫu thân của Lý tiểu thư đến nhà làm khách nhìn thấy, tin tức bỗng chốc liền lan truyền khắp nơi.

Hoàng đế thật sự dở khóc dở cười, hỏi: “Cữu mẫu và cữu cữu không biết à?”

“Thần có nói rồi!” Nhắc đến đây, Vân Phó lại uất ức đến muốn khóc: “Họ căn bản không hề tin thần, nói gì mà nam nhân dám làm dám chịu. Bệ hạ, người phải cứu thần với.”

Hoàng đế bất lực: “Vậy sao bây giờ mới nhớ ra phải nói với trẫm? Trước đó rảnh rang làm gì thế!”

“Thần cảm thấy có hơi mất mặt.” Vân Phó cúi đầu, lí nhí giọng nói: “Nhưng lần này thần thật sự không nhịn được nữa, người xem vết thương này của thần đi, cha thần thật sự tàn nhẫn quá mà.”

“Đệ thật là… Trẫm tìm cơ hội hỏi Quốc công gia vậy, dùng thiện đi.”

Đừng thấy Vân Phó nói đáng thương như thế, nhưng mấy năm nay hắn ở ngoài du sơn ngoạn thủy, không biết tự tại biết chừng nào, cũng xem như là hiểu biết rộng, bình thường hắn thích nhất là nếm những món ngon các vùng, cũng là người kén ăn nhất.

“Lâu quá không ăn món do Ngự Thiện Phòng làm, ừm… Mùi vị này…” Vân Phó hưng phấn ăn thử hai món mình gọi, nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu, sau đó lại đi ăn món khác, không cần hắn phải gắp, tự có cung nữ giúp hắn gắp thức ăn, nhưng hắn càng ăn càng mất hứng, nói: “Bệ hạ, sao mùi vị đều na ná nhau thế.”

Cũng không phải là không ngon, nhưng kém hơn so với mùi vị thơm ngon trong ký ức của Vân Phó.

Lý Hiện bảo: “Bệ hạ, nô tài đi lấy tương cay cho người.”

Sắc mặt Hoàng đế khi ấy mới nhẹ nhõm một chút, gật đầu, thấy Vân Phó hiếu kỳ liền nói: “Đệ cũng nếm thử đi.” Vừa nói hắn cũng vừa bắt đầu ăn, tuy rằng ăn rất từ tốn, nhưng từ biểu cảm của Hoàng đế có thể thấy được hắn ăn rất thỏa mãn, càng khiến Vân Phó càng tò mò hơn.

Vân Phó bưng chén lên, cũng nếm thử một muỗng, chỉ cảm thấy mùi cay nồng nặc… các mùi vị đan xen nhau, như là đang nhảy múa trên đầu lưỡi, thật sự là ngon không thể tả.

“Ngon!” Lúc này Vân Phó mới bắt đầu cặm cụi ăn, hai người yên lặng, đợi khi ăn xong, Vân Phó vẫn còn lưu luyến mùi vị ấy nói với Lý Hiện: “Lấy thêm cho ta một ít.”

Lý Hiện thấy tương cay bát bảo không còn nhiều nữa, trong lòng rất không tình nguyện, nhưng Vân Phó đã mở lời rồi, cũng không thể không cho được, vậy là hắn ta múc một muỗng, rồi lại bớt đi phân nửa, cuối cùng mới đổ vào chén của hắn.

Vân Phó: “...”

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play