Chu Chu nhìn thấy Cố Kiều Niệm ngã trên mặt đất, sốt ruột đến mức rơi nước mắt.

Cô ấy vội vàng chạy lên phía trước, đẩy Cố Đức Hạo đang đứng ngẩn người ra, lấy thân mình bảo vệ cho Cố Kiều Niệm: “Cố Đức Hạo! Ông có còn là người không thế? Bình thường trong nhà ông ngược đãi chị ấy thì thôi đi, hiện giờ vết thương trên người chị ấy còn chưa lành, vậy mà ông lại dám ở bên ngoài động tay động chân sao? Anh cảnh sát ơi, xin các anh hãy cứu Kiều Kiều, nếu hôm nay chị ấy bị hai kẻ độc ác này bắt đi, không biết sẽ còn có chuyện khủng khiếp nào xảy ra với chị ấy nữa đâu!”

“Chuyện này là như thế nào đây?”

Cùng lúc đó, sau khi bác sĩ Trần nghe thấy động tĩnh cũng dẫn theo bảo vệ chạy đến.

Nhìn thấy Cố Kiều Niệm nằm cuộn mình trên đất, vẻ mặt bác sĩ Trần khiếp sợ: “Lại bị đánh nữa sao?”

“Bác sĩ Trần, ông mau chữa cho Kiều Kiều đi!” Chu Chu vừa khóc vừa kêu lên.

“Con điếm này! Mày đừng có mà diễn trò, tao chỉ mới tát một cái, đá một cái, chết thế quái nào được!” Cố Đức Hạo thô bạo hét ầm lên!

“Thì đã làm sao? Nó là con gái tao, tao đánh thế nào là quyền của tao, tao sợ gì lũ chúng mày?” Trương Ngọc Mai cũng chanh chua: “Cảnh sát thì can thiệp vào chuyện nhà tao kiểu gì? Cố Kiều Niệm, đừng có nằm đấy giả chết nữa, đứng lên! Đi về nhà với tụi tao!”

“Cái gì gọi là chuyện nhà các người? Đánh người bị thương đều là vi phạm pháp luật!” Vẻ mặt của người cảnh sát kia rất nghiêm túc, xông tới, quát vào mặt hai vợ chồng Cố Đức Hạo đang làm càn kia.

“Anh cảnh sát này, anh không biết nó đã làm nên việc thất đức gì đâu, nên mới khiến cho cha nó nóng nảy như vậy…” Trương Ngọc Mai bị quát lớn một tiếng, thái độ bỗng trở nên dịu dàng hơn, bắt đầu nỗ lực biện minh.

“Kiều Kiều!”



Chu Chu lúc này đau khổ tột cùng mà kêu lên một tiếng.

Thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

“Bác sĩ Trần! Hình như Kiều Kiều không còn thở nữa! Vài hôm trước Cố Đức Hạo không vui, không cho chị ấy ăn uống gì suốt mấy ngày trời, chị ấy vốn đã rất yếu rồi… cứu mạng! Ai đó tới cứu chị ấy đi!”

“Mọi người đến hỗ trợ với! Mau đưa người đi cấp cứu!” Bác sĩ Trần vội vã hô hào.

“Không thể nào! Tao bỏ đói nó khi nào? Nó chắc chắn là đang diễn!” Trương Ngọc Mai sững sờ.

Cố Đức Hạo xác định một trăm phần trăm rằng Cố Kiều Niệm đang diễn trò.

Lửa giận trong người ông ta lần nữa dâng tới đỉnh đầu: “Con điếm… mày muốn hại tao sao? Tao gϊếŧ chết mày!”

Dứt lời, Cố Đức Hạo nhấc chân định đá tiếp.

Vị cảnh sát ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp ấn giữ lấy Cố Đức Hạo.

Bác sĩ Trần ở bên này, cũng nhanh chóng đưa Cố Kiều Niệm rời đi.

Trên người Cố Kiều Niệm dính rất nhiều bụi bặm, một bên mặt dán băng gạc, bên kia bởi vì bị Cố Đức Hạo tát mà sưng tấy lên, khóe miệng còn rướm máu, màu môi cũng tái nhợt.



Tóm lại, chỉ cần có người nhìn thấy dáng vẻ này thì đều sẽ đau lòng không thôi.

Cung Dịch vừa đi ra khỏi hành lang khu VIP của bệnh viện, đúng lúc gặp được đoàn người bác sĩ Trần đang vội vã đưa Cố Kiều Niệm đi cấp cứu, thoáng lướt qua anh.

“Cậu chủ, sao thế?”

Vị quản gia râu bạc đi cùng với Cung Dịch thấy Cung Dịch đột nhiên dừng bước, bèn theo tầm mắt của anh mà nhìn về phía khu cấp cứu bên kia.

Cung Dịch nhẹ nhàng chớp mắt một cái: “Hình như nhận nhầm người.”

Người phụ nữ ấy là ngôi sao được vô vàn người yêu mến.

Ai dám làm cô ấy bị thương đến thế cơ chứ?

“Cậu có muốn tôi đi hỏi thăm không?” Quản gia hỏi.

Cung Dịch lấy lại nét mặt hờ hững trước sau như một: “Không cần đâu, cũng chẳng phải người quan trọng gì.”

“Vậy sao…” Quản gia mỉm cười: “Bình thường khó thấy cậu chủ bị phân tâm bởi điều gì, tôi còn tưởng là người quan trọng nào cơ chứ.”

“Có kết quả kiểm tra sức khỏe thì cũng không cần đưa tôi xem, gửi thẳng cho ông ấy là được. Nếu không có việc gì khác thì tôi quay lại công ty đây.” Cung Dịch không trả lời, lạnh nhạt nói xong, lập tức rời khỏi bệnh viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play