“Mẹ, mẹ đừng đánh người!” Cố Kiều Niệm thấy mà sốt ruột: “Bác sĩ Trần, ông không sao chứ?”
“Đồ phụ nữ đanh đá! Đồ phụ nữ đanh đá không nói lý lẽ!” Y thuật của bác sĩ
Trần rất giỏi, cũng có chút danh tiếng ở vùng đất này. Có bệnh nhân nào
không khách sáo với ông ấy cơ chứ? Tự nhiên bị Trương Ngọc Mai cào bị
thương khiến ông ấy không nén được cơn tức giận: “Bảo vệ! Bảo vệ đâu?
Báo cảnh sát! Lập tức báo cảnh sát bắt hai người này lại cho tôi!”
“Bác sĩ Trần, đừng mà…” Cố Kiều Niệm định nói lời cầu xin.
“Cô Cố, nếu cô đã quyết định rời khỏi hai người này thì đừng mềm lòng với họ nữa!” Bác sĩ Trần kiên quyết nói.
“Tôi biết rồi, tôi muốn nói chuyện với họ thêm một lần cuối cùng.” Cố Kiều
Niệm nhìn về phía vợ chồng Cố Đức Hạo: “Cha mẹ đừng làm ầm ĩ trước mặt
bác sĩ Trần nữa, ông ấy là người tốt… Có gì muốn nói thì qua bên kia nói chuyện, hôm nay chúng ta nói một lần cho rõ ràng luôn.”
Nói xong, Cố Kiều Niệm đi thẳng về một góc yên tĩnh sau bệnh viện.
Gương mặt bác sĩ Trần hiện ra vẻ không yên tâm, vợ chồng Cố Đức Hạo nhìn ông ấy cười lạnh một tiếng rồi nhanh chóng đi theo.
“Cố Kiều Niệm, biết diễn quá nhỉ? Mày tưởng tìm một bác sĩ thấp hèn bảo vệ
mày là mày tự do rồi à?” Trương Ngọc Mai nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tính toán thời gian thì chắc bên Thiến Thiến sắp kết thúc rồi nhỉ? Hai người không quay về xem xem cô ta còn sống hay không, sủa bậy trước mặt tôi
thì có ích gì?” Cố Kiều Niệm thay đổi vẻ yếu ớt ban nảy, ánh mắt, lời
nói cũng đầy nét giễu cợt.
“Con khốn! Mày còn dám nói à?” Trương Ngọc Mai nói xong, muốn động tay thì bị Cố Đức Hạo giữ lại.
“Hai người tức giận như vậy làm gì? Chẳng phải tối qua là hai người dâng Cố
Thiến Thiến cho tổng giám đốc Kim chơi đùa sao? Tôi chỉ sắp xếp lại
trong nhà một chút thôi.” Cố Kiều Niệm đầy vẻ chế nhạo: “Ai có thể nghĩ
đến hai người lại vì tiền mà không có giới hạn như thế, con gái ruột
cũng không tha.”
Cố Đức Hạo đỏ bừng mặt vì tức giận, ông ta đè
nén cơn kích động muốn bóp chết Cố Kiều Niệm: “Cố Kiều Niệm! Tao nói lại lần cuối, lập tức theo tao về, đừng ép tao dùng thủ đoạn cực đoan!”
“Ông muốn dùng thủ đoạn cực đoan gì? Có thể dùng thủ đoạn cực đoan nào? Mấy
tên côn đồ lêu lổng với ông mỗi ngày ấy hả? Hay là tổng giám đốc Kim?”
Cố Kiều Niệm cười một tiếng, hoàn toàn không để Cố Đức Hạo vào mắt: “Ông dám tìm tổng giám đốc Kim sao? Dám để ông ta biết ông dùng Cố Kiều Niệm giả rồi lừa ông ta bay mất ba trăm triệu sao? Cố Đức Hạo, đừng ra vẻ ta đây trước mặt tôi nữa, tôi chẳng sợ chút nào đâu. Có thời gian ở đây,
thay bằng về nhà suy nghĩ kỹ xem có thể dùng Cố Thiến Thiến lừa giám đốc Kim thêm bao lâu nữa nhé.”
Cố Kiều Niệm nói xong với vẻ mặt khinh miệt, rồi quay người rời đi.
Cố Đức Hạo là một người vô cùng nóng nảy, tự phụ, Cố Kiều Niệm hiểu rõ những điểm dễ khiến ông ta tức giận.
Mấy câu nói vừa rồi, từng câu từng chữ đều hung hăng giẫm nát lên lòng tự tôn của ông ta.
“Con khốn!”
Cố Kiều Niệm vừa quay người, Cố Đức Hạo nổi giận lập tức túm cô lại, sau đó hung hăng cho cô một cái bạt tai.
Cố Kiều Niệm hét lên một tiếng, nháy mắt bị đánh ngã ra đất.
Lúc này, Cố Đức Hạo với lòng tự tôn bị nhục mạ đã hoàn toàn bị cơn giận chi phối không hề phát hiện ra trong khoảnh khắc Cố Kiều Niệm ngã ra đất,
đáy mắt và góc miệng của cô lóe lên nụ cười lạnh.
“Cho mày làm
thiên hậu mấy năm, mày thật sự quên bản thân mày là loại hàng gì rồi à?
Dám ầm ĩ trước mặt ông đây, chán sống rồi đúng không?” Cố Đức Hạo nổi
giận, lại nhấc chân đạp Cố Kiều Niệm một cái.
“Ông xã, đừng nói nhiều với nó, lôi về nhà trước rồi trừng trị.” Trương Ngọc Mai hung hãn nói.