Cố Kiều Niệm ngồi co quắp trên ghế đối lập với Tư Hân Nhiễm đang đứng trước gương với dáng vẻ giương nanh múa vuốt như muốn ăn thịt người.
Cả hai cùng nhìn qua.
"Anh Cung Dịch, sao anh lại ở đây?"
Khuôn mặt Tư Hân Nhiễm đầy vẻ mờ mịt.
Người vừa mở cửa xe chính là Cung Dịch sao?
Hơn nữa, phía sau anh còn có Chu Chu và Nghiêm Trình Thành đi theo.
"Trời đất cha mẹ ơi!"
Chu Chu nhìn thấy vết thương trên mặt Tư Hân Nhiễm, sợ tới mức muốn ngất đi.
Cung Dịch sải bước dài leo lên xe.
Tư Hân Nhiễm còn chưa hiểu gì thì đã bị Cung Dịch xách bả vai, ném xuống dưới xe.
Tư Hân Nhiễm: "???”
“Cung Dịch!”
Cố Kiều Niệm hoảng sợ.
Cũng may Nghiêm Trình Thành nhanh tay lẹ mắt nhào tới, bắt được Tư Hân Nhiễm thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
"Bị thương ở đâu?"
Cung Dịch không coi ai ra gì, trên mặt viết rõ anh đang căng thẳng và phẫn nộ đến mức nào.
Anh giơ cao hai tay Cố Kiều Niệm lên, nhìn trái lại nhìn phải.
Anh nhanh chóng phát hiện ra ngón tay cái của Cố Kiều Niệm bị xước một ít, da thịt cô mỏng manh như vậy, phỏng chừng là khi nãy đánh Hứa Yên Nhi đã bị thương rồi.
Anh nhíu mày.
Không thể chấp nhận được.
Cố Kiều Niệm vội vàng nắm tay anh: "Tôi không bị thương, Tư Hân Nhiễm cũng không đánh tôi, cậu hiểu lầm rồi!”
“Ôi ôi, hai vị tổ tông của tôi ơi, hai người có thể kiềm chế một chút không hả, đây là nơi công cộng đấy!” Chu Chu hoảng loạn sắp chết rồi.
Cô mờ mịt nhìn Nghiêm Trình Thành, lại nhìn Cung Dịch rồi nhìn Cố Kiều Niệm, sau đó nhìn chính mình chẳng hiểu sao lại bị ném ra ngoài xe.
"Không phải, chuyện gì vừa xảy ra với tôi vậy? Tôi làm cái gì mà lại ném tôi ra khỏi xe?”
"Con nhóc ngang bướng, không phải anh dặn em gặp Cố Kiều Niệm thì phải tránh đi sao? Sao lại đánh nhau với cô ấy nữa rồi?” Nghiêm Trình Thành nhỏ giọng răn dạy.
"Ai đánh cô ấy?" Tư Hân Nhiễm đẩy Nghiêm Trình Thành ra, vừa bực vừa tức vừa ấm ức dậm dậm chân, sau đó cô chỉ vào Cung Dịch: “Hơn nữa, cho dù chúng tôi có đánh nhau thật thì người bị thương là tôi cơ mà, anh không nói cô ấy mà ném tôi ra ngoài làm gì!”
Cung Dịch quay đầu nhìn lại.
Nếu ánh mắt có thể giết chết người thì hiện tại Tư Hân Nhiễm đã thành cái xác lạnh lẽo rồi.
"Lên xe, lên xe hết đi." Cố Kiều Niệm hít sâu một hơi.
Tình huống lúc này sao lại hỗn loạn như vậy?
"Đúng đúng đúng, lên xe, lên xe hết đi!" Chu Chu vội vàng gật đầu: “Chuyện của mấy người chúng ta thôi, đóng cửa lại rồi nói!”
Chu Chu vừa liến thoắng vừa đẩy Nghiêm Trình Thành và Tư Hân Nhiễm lên xe.
May mắn hôm nay lại dùng xe bảo mẫu.
Nếu như là một chiếc xe hơi nhỏ thì không biết làm thế nào để nhét được nhiều người như vậy lên xe.
“Giờ không còn chuyện của tôi rồi, tôi vừa khui một chai rượu ngon còn chưa uống nữa, mọi người cứ nói chuyện đi, cứ nói chuyện đi nhé!”
Thấy tình hình không ổn, Nghiêm Trình Thành như bôi dầu dưới lòng bàn chân định chuồn ngay lập tức.
Anh cũng không muốn phải đối mặt với cơn giận của Chu Chu một mình đâu...
"Tổng giám đốc Nghiêm, đây không phải chuyện của em gái anh sao? Lên đây đi, đi thôi!”
Nghiêm Trình Thành bị đẩy lên xe.
Cánh cửa lập tức đóng lại.
Sau đó Chu Chu vội vàng leo lên ghế lái: "Mọi người cứ từ từ nói chuyện, tài xế Chu Chu sẽ hết lòng phục vụ.”
Nói xong, Chu Chu bắt đầu khởi động xe.
Quán bar này có ít người qua lại, nhưng cũng không thể ở lại đây lâu hơn được nữa.
Cố Kiều Niệm đỡ trán: "..."
Những giọt nước mắt mà Tư Hân Nhiễm kìm nén suốt một đêm, cuối cùng cũng rơi xuống vì hành động ném cô ra khỏi xe của Cung Dịch.
“Tại sao lại ném tôi như thế?” Cô ta hét lên với Cung Dịch.
Đại khái là tức quá rồi nên cũng không sợ gì nữa.
Trước kia, Tư Hân Nhiễm không bao giờ dám hét thẳng vào mặt Cung Dịch như vậy.
"Ai bảo cô bắt nạt cô ấy?" Cung Dịch lạnh lùng hỏi.
Vừa rồi anh nghe thấy tiếng thét chói tai của Tư Hân Nhiễm vọng ra từ điện thoại, trái tim tức khắc đập liên hồi như nổi trống.
Anh sợ cô ta làm gì Cố Kiều Niệm.
Đến giờ này anh vẫn chưa hết tức giận.
"Cung Dịch! Cậu quá đáng rồi đó, hai người đánh nhau mà người bị đánh đến nỗi không ai nhận ra lại là Hân Nhiễm, cậu nhường em ấy một chút đi!” Nghiêm Trình Thành lên tiếng bảo vệ Tư Hân Nhiễm.
"Tôi không có!" Tư Hân Nhiễm cuống đến độ dậm chân, khóc như trời sắp sập đến nơi: “Tôi không đánh nhau với chị ta!”
“Hai chúng tôi thật sự không đánh nhau!” Cố Kiều Niệm đau đầu muốn chết: "Cô ấy che chở cho tôi nên đã đánh nhau với người khác, tôi đi ngang qua thì tiện thể đưa cô ấy đi thôi.”
"Cái gì?"
Giọng nói của Nghiêm Trình Thành và Chu Chu đồng thanh một cách hoàn mỹ.
Tư Hân Nhiễm bảo vệ Cố Kiều Niệm nên mới đánh nhau với người khác?
Chuyện chỉ có trong giấc mơ lại xuất hiện ở hiện thực ư?
"Thật sao?" Nghiêm Trình Thành nhìn Tư Hân Nhiễm đầy ngạc nhiên.
“Giả đấy!” Tư Hân Nhiễm tức giận, sau đó lại bắt đầu nức nở: “Anh em cái gì, vì một người phụ nữ mà anh ném tôi xuống xe như thế, anh là kẻ vô lương tâm! Thấy cô em gái xinh đẹp như hoa bị đánh xây xước hết cả mặt mày mà không có lấy một câu an ủi! Còn ném tôi xuống xe! Nếu không nhờ có tên ăn chơi kia đỡ thì tôi đã thành người tàn tật, nửa đời sau phải ngồi trên xe lăn rồi!”
"Đâu, cậu ấy tính chuẩn rồi mới đẩy em xuống mà, cậu ấy biết là anh sẽ đỡ được em." Nghiêm Trình Thành vội vàng an ủi.
Cố Kiều Niệm trừng mắt nhìn Cung Dịch.
Cung Dịch nhìn về phía Tư Hân Nhiễm: "Xin lỗi, tại tôi lo lắng quá.”
“Xin lỗi cũng vô dụng!” Tư Hân Nhiễm nấc lên mấy tiếng: “Tôi sẽ không tha thứ cho anh! Tôi phải lên mấy diễn đàn của người hâm mộ để tung tin xấu của anh ra! Tôi phải nói với bọn họ anh được Cố Kiều Niệm bao nuôi, hu hu hu hu! Tên khốn không có lương tâm!”
Nghiêm Trình Thành ôm trán quay đầu, cố gắng nhịn cười.
Anh ấy chưa nhìn thấy Tư Hân Nhiễm suy sụp như vậy bao giờ.
Cho dù lần trước bị Cố Kiều Niệm tát cũng không thấy cô ta buồn như vậy, mà nay chỉ vì bị Cung Dịch ném xuống xe…
"Đấy cũng đâu phải lời bịa đặt, vốn là..."
Cung Dịch còn chưa dứt lời, Cố Kiều Niệm đã lập tức che miệng anh.
"Hai người... Hai người còn giở trò ôm ôm ấp ấp trước mặt tôi? Tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên đấy! Anh đang làm gì vậy hả?" Tư Hân Nhiễm càng suy sụp hơn.
Dù gì Cung Dịch cũng là mối tình đầu của cô kia mà.
Dù bây giờ tôi rất rất thất vọng về anh nhưng tôi cũng không chịu nổi cảnh này đâu!
Nghiêm Trình Thành cười ngặt nghẽo.
"Còn nữa, vốn là cái gì? Chị che miệng anh ta làm gì? Tôi muốn nghe! "Tư Hân Nhiễm tức thì tức đấy nhưng vẫn muốn hóng hớt.
"Không có gì, cậu ấy uống say nên nói linh tinh thôi." Cố Kiều Niệm nói.
Cố Kiều Niệm buông tay, Cung Dịch cũng không nói tiếp.
Nhưng Cố Kiều Niệm lại không thể ngăn cản Nghiêm Trình Thành.
"Công chúa nhỏ, anh Cung Dịch của em được Kiều Kiều bao nuôi thật đấy, tận năm mươi vạn!" Nghiêm Trình Thành vừa cười vừa giơ ra năm ngón tay.
Tư Hân Nhiễm lập tức sững người, cũng không khóc nổi nữa, chỉ thỉnh thoảng nấc lên hai cái.
Cố Kiều Niệm thở dài một hơi, Cung Dịch lại nhìn cô cười.
Cố Kiều Niệm không hiểu.
Người khác bị bao nuôi, ít nhiều cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, còn cậu ta sao lại tự hào như vậy?
Bị người khác vạch áo cho người xem lưng mà trông lại vui vẻ thế kia?
"Chuyện là như vậy, lúc trước Cung Dịch đi làm thực tập sinh đã giả làm kẻ đáng thương không nơi nương tựa, lừa Kiều Kiều bỏ ra năm mươi vạn bao nuôi cậu ta! Cho nên những lời đồn bên ngoài kia không chỉ là lời đồn đâu!” Nghiêm Trình Thành nói tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT