"Tư Hân Nhiễm, tốt xấu gì cô cũng là tiểu thư cành vàng lá ngọc như bọn tôi, sao có thể cùng một người..." Hứa Yên Nhi nhìn Cố Kiều Niệm, cố gắng nuốt nụ cười giả lả xuống bụng: “Sao có thể đứng về phe một đứa minh tinh để chống đối chúng tôi chứ?”
“Mấy người như cô mà đòi đứng chung phe với tôi á?” Tư Hân Nhiễm buông vẻ mặt ghét bỏ: “Thế cô thử nói xem, tài sản ròng nhà cô là bao nhiêu? Có hơn một nửa của nhà tôi không?”
Cố Kiều Niệm không mở miệng, cứ để cô nhóc này cãi nhau vậy.
Khuôn mặt Hứa Yên Nhi đỏ bừng.
"Vậy cô ta thì sao?" Hứa Yên Nhi chỉ vào Cố Kiều Niệm hỏi.
"Chị ta á?" Tư Hân Nhiễm cười khinh: “Loại người như cô không có tư cách biết chị ta là cái gì, chờ đi, sớm muộn gì cũng có một ngày mọi người đều phải biết, khi đó chắc cô phải sợ đến trốn ở nhà mà khóc thét ấy, tôi xem cô có khóc chết không.”
Đám người bên Hứa Yên Nhi cũng xem như là bạn quen từ nhỏ của Tư Hân Nhiễm.
Dòng họ nhà Tư Hân Nhiễm được truyền thừa qua nhiều thế hệ, không giống như bọn họ, cách làm giàu của thế hệ trước không giống nhau.
Người ta sinh ra đã đứng ngay vạch đích, có được huyết thống tốt nhất nên cô ấy luôn lấy đó làm tự hào. Thân phận của Cố Kiều Niệm phải là kiểu mà cô ấy khinh thường nhất mới phải.
Vậy mà hôm nay, cô ấy lại nói ra những lời nâng đỡ Cố Kiều Niệm như vậy, điều này khiến bọn họ đều cảm thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ Cố Kiều Niệm còn có thân phận bí ẩn nào khác?
“Thôi, tôi chẳng rảnh mà so đo với cô!” Hứa Yên Nhi nói xong thì lập tức muốn đi.
"Ai nói cô có thể đi?"
Giọng nói lạnh như băng của Cố Kiều Niệm vang lên.
Hứa Yên Nhi sửng sốt, vừa sợ vừa tức nhìn về phía Cố Kiều Niệm: "Cô còn muốn làm gì?”
"Xin lỗi đi." Cố Kiều Niệm gằn từng chữ nói.
Hứa Yên Nhi mở to hai mắt: "Là cô ta ra tay đánh tôi trước.”
"Vậy thì sao?" Cố Kiều Niệm chống khuỷu tay xuống đầu gối, nâng cằm, gương mặt xinh đẹp tỏ ý chuyện này là đương nhiên: "Ai bảo cô chọc cô ấy?”
Hứa Yên Nhi tức đến run người.
Tư Hân Nhiễm ngồi thẳng lưng, nhìn Hứa Yên Nhi, ra chiều đó là chuyện tất nhiên.
"Tôi xin lỗi! Được chưa?” Hứa Yên Nhi nức nở gào lên.
"Cô bé, tôi nhắc nhở cô, hiện tại cô chân thành xin lỗi Tư Hân Nhiễm thì chuyện này chỉ xem như hai cô nhóc đánh nhau bình thường, cô bước ra khỏi cánh cửa này thì mọi chuyện xí xóa. Nhưng nếu cô vẫn giữ thái độ đó thì sẽ thành chuyện của hai gia đình đấy.”
Cố Kiều Niệm dừng lại một chút, nhìn về phía Tư Hân Nhiễm: "Tôi nghe nói Nghiêm Trình Thành của Bất động sản Nghiêm Cách chiều cô lắm đúng không? Anh trai cô còn là bạn tốt với cậu ấm Vân Đỉnh, không biết hai người họ biết cô bị đánh đến nỗi mặt mày xây xước như thế này thì phải tức đến cỡ nào.”
Tư Hân Nhiễm cũng rất phối hợp.
Cô nhóc “Hừ” một tiếng: "Đương nhiên! Tôi là miếng thịt trong tim hai người họ đấy!”
Cả đám công chúa nghe vậy liền phát hoảng.
Hứa Yên Nhi cũng hơi sững sờ.
Một mình công ty Sáng Thế Kỷ bọn họ còn không dám dây vào, huống chi là cả Bất động sản Nghiêm Cách và Tập đoàn Vân Đỉnh?
"Hân Nhiễm, vừa rồi tôi không đánh cô, tôi chỉ đến cãi nhau thôi."
“Đúng vậy, vừa rồi tôi còn che chở cho cô mà!”
Mọi người vội vàng chen miệng.
Cố Kiều Niệm chắt lưỡi một tiếng, mọi người hoảng hốt nhìn về phía cô.
Cô thong thả chỉ lên camera giám sát trên đỉnh đầu: "Không có đầu óc sao?”
Mọi người: "..."
"Hân Nhiễm, thực xin lỗi, vừa rồi chắc tôi đã không cẩn thận đụng trúng cô."
"Hân Nhiễm, lúc đó quá hỗn loạn, lúc tôi giúp cô ngăn cản, mới lỡ tay đụng phải cô, cô phải tha thứ cho tôi nhé, chúng ta là chị em tốt mà, sao tôi có thể đánh cô chứ?"
Vừa nghe là có camera giám sát, đám tiểu thư nhà giàu này lập tức đổi giọng, liên tục xin lỗi.
Hứa Yên Nhi thấy thế, biết mình trốn không thoát.
Cô ta chỉ đành cắn răng, sau đó điều chỉnh giọng điệu của mình.
Cô ta cúi đầu xin lỗi vô cùng long trọng: "Hân Nhiễm, hôm nay tôi hơi xúc động, tôi biết sai rồi, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi.”
"Còn chị ta thì sao?" Tư Hân Nhiễm hếch cằm ý chỉ Cố Kiều Niệm.
Hứa Yên Nhi siết chặt nắm tay, không ngẩng đầu, tiếp tục xin lỗi Cố Kiều Niệm: "Xin lỗi, tôi không nên bịa đặt chuyện cô phẫu thuật thẩm mỹ, sau này tôi sẽ không làm vậy nữa.”
Cố Kiều Niệm không nói gì, chỉ kéo tay Tư Hân Nhiễm đứng dậy
Tư Hân Nhiễm không hiểu gì cả.
Cố Kiều Niệm liếc nhìn mấy người Hứa Yên Nhi: "Có làm bạn với người ta thì nên chân thành một chút, vừa nghĩ xem nên kiếm lợi gì từ người ta rồi lại bày ra đủ trò ngáng chân, tự cho là thông minh nhưng thực chất lại chẳng ra gì, tôi nhìn cũng thấy mất mặt hộ mấy người.”
Nói xong, Cố Kiều Niệm dắt Tư Hân Nhiễm đi mất.
Chờ cho đến khi họ đi xa, Hứa Yên Nhi lại nổi điên.
“Camera giám sát, lập tức đi lấy video giám sát vừa rồi cho tôi, tôi muốn đăng video Cố Kiều Niệm đánh tôi lên mạng, tôi muốn khiến cô ta thân bại danh liệt!”
Cùng lúc đó, Tư Hân Nhiễm cũng nghĩ đến camera giám sát.
"Không hay rồi, camera!"
Cố Kiều Niệm không thèm quay đầu, vẫn kéo cô đi thẳng về phía thang máy.
Vào thang máy rồi, Tư Hân Nhiễm lại lo lắng chạy ra ngoài.
"Cô sốt ruột làm gì, tôi xử lý xong rồi."
Tư Hân Nhiễm vừa bước một chân ra khỏi thang máy bèn kinh ngạc quay đầu lại: "Chị xử lý xong rồi?”
"Ừm." Cố Kiều Niệm đáp một tiếng.
Cô nghe tin Tư Hân Nhiễm đánh người, lúc đi qua đã gửi địa chỉ quán bar cùng số ghế VIP gửi cho Từ Lâm, mà với kỹ thuật của Từ Lâm thì việc lấy video giám sát ấy chỉ là chuyện nhỏ.
Tư Hân Nhiễm bước trở lại, cửa thang máy đóng.
Lúc thang máy đi xuống, Tư Hân Nhiễm nhìn Cố Kiều Niệm mấy lần.
Cuối cùng vẫn không nhịn được mở lời hỏi: "Chị... chị đã làm thế nào vậy?”
Cố Kiều Niệm nhìn Tư Hân Nhiễm, sau đó nghiêm trang trả lời: "Tiên nữ hạ phàm thôi.”
Tư Hân Nhiễm: "..."
Trong khi đó, Chu Chu trở về không thấy Cố Kiều Niệm.
Trong lòng cực k lo lắng, đang định đi tìm thì lại nhìn thấy ở xa xa, Cố Kiều Niệm đang túm một người đi vào thang máy, cô ấy vội vã chạy đến.
Khi thấy rõ người mà Cố Kiều Niệm kéo đi là ai, Chu Chu như phát điên.
Tư Hân Nhiễm!!!
Nhìn đầu tóc là biết cô ta bị ép phải đi theo rồi, tóc tai rối bù hết cả lên thế kia.
Mà hình như trên mặt còn có vết thương nữa!
Xong rồi!
Xong rồi!
Cố Kiều Niệm muốn đại náo Thiên Cung sao?
Lần trước cho người ta ăn hai cái tát mà không thành công, nên bây giờ trực tiếp túm tóc đánh lộn sao?
Cho dù có Cung Dịch, chị ấy cũng không nên làm liều như vậy!
Chu Chu đuổi theo.
Cửa thang máy đóng lại ngay trước mắt.
Cô ấy vội vàng ấn thang máy, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Cung Dịch.
Điện thoại được kết nối.
Chu Chu nghe được giọng nói của mình vì cuống quýt mà không giống ngày thường.
"Cung Dịch à, Kiều Kiều lại đánh Tư Hân Nhiễm, tôi thấy cô gái kia thê thảm lắm!”
*
Cố Kiều Niệm đưa Tư Hân Nhiễm lên xe bảo mẫu.
Cô dựa vào trí nhớ tìm hộp cứu thương đặt ở trên xe.
Hai hòm thuốc này được chính Cung Dịch chuẩn bị cách đây không lâu.
Đồ đạc bên trong đầy đủ hơn nhiều so với lúc cô mới dùng.
Tuy nhiên...
Đầy đủ thì đầy đủ thật, nhưng Cố Kiều Niệm không có kinh nghiệm xử lý vết thương giúp người khác.
Cô nhìn hộp thuốc mà phát sầu.
Lúc này, Cung Dịch lại gọi điện thoại đến.
Trước khi Cố Kiều Niệm bắt máy, Tư Hân Nhiễm hỏi: "Trên mặt tôi bị thương nặng lắm à?”
Cố Kiều Niệm chỉ chỉ vào tấm gương trước mặt.
Tư Hân Nhiễm đứng lên soi gương, Cố Kiều Niệm thì nhận điện thoại.
Nhưng cô chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng Tư Hân Nhiễm thét lên chói tai.
Một loạt đ* m*, vcl, còn xen lẫn cả tiếng nước ngoài như F**K.
"Chúa ơi!" Màng nhĩ Cố Kiều Niệm như muốn nổ tung, cô vội vàng co người lại rồi trốn sang một bên.
Đầu dây bên kia, lần đầu tiên Cố Kiều Niệm nghe thấy giọng điệu sốt ruột đến thế của Cung Dịch.
"Có chuyện gì vậy? Tư Hân Nhiễm đánh em sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT