Đây là ngày đầu tiên Hạng Hi ở căn cứ của QID, khi tỉnh lại thì đã hơn 8 giờ, ngày đầu tiên đã ngủ nướng, cậu có chút ngại ngùng, kết quả vừa rời giường đã thấy, toàn bộ căn cứ đều trống rỗng không một bóng người.
Không lẽ mọi người vẫn còn đang ngủ?
Hạng Hi duỗi người một cái, quyết định xuống dưới lầu đi dạo hai vòng quanh công viên đầm lầy. Chân cậu vừa mới phục hồi, chưa thể vận động quá mạnh.
Hôm qua khi cậu vừa tới đã thấy, diện tích của căn cứ bao gồm một khu đất công viên đầm lầy lớn, được ngăn cách với khu vực công cộng, vận động ở đó cũng sẽ không gặp người nào.
Sau khi Hạng Hi sắp xếp xong đi ra cửa, mới vừa đi đến lầu một đã đụng phải Lệ Dĩ Khiêm mới vừa vận động xong.
Người đàn ông mặc một chiếc áo thun tối màu, trước ngực ướt một mảng lớn, lộ ra cơ bắp đang phập phồng phía dưới. Lệ Dĩ Khiêm thấy cậu tới, lễ phép gật đầu, cũng không còn lạnh nhạt như lúc vừa tới đây nữa.
Sau khi Hạng Hi tản bộ về thì ăn cơm sáng, coi kịch bản nửa ngày. Cho đến giữa trưa mới lục tục có người xuống dưới, các đội viên thấy cũng không trách, còn nói với nhau là thức sớm vậy.
Hạng Hi coi như biết được thời gian bọn họ làm việc và nghỉ ngơi, mỗi ngày luyện tập đến 4-5 giờ mới ngủ, 11 giờ rời giường, cũng không còn sớm.
Sau khi ăn xong cơm trưa xong, Thiết Mã thấy Hạng Hi chơi game, tò mò hỏi một câu: "Có muốn chơi với bọn tôi một ván không?"
"Có thể chứ?" Hạng Hi còn nhớ rõ lời dặn dò của huấn luyện viên, không rõ lắm, "Có làm chậm trễ huấn luyện của mọi người không?"
Đường giữa Mộng Lai cũng nói: "Không có chuyện gì, coi như là tiêu thực sau khi ăn xong đi."
Đường trên Băng Hà vỗ ngực bảo đảm: "Nam thần đừng sợ, bọn em sẽ liều chết bảo vệ anh!"
Hạng Hi còn chưa nói gì, giọng nói lạnh như băng của Lệ Dĩ Khiêm vang lên: "Nếu cả bốn tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không gánh được một người chơi nghiệp dư, có thể trực tiếp xóa tài khoản tự sát được rồi."
Thiết Mã xen vào: "Quân lệnh cũng đã có rồi, xem ra lão đại cũng rất hứng thú."
Vẻ mặt Lệ Dĩ Khiêm bình tĩnh: "Nếu muốn chơi, vậy thì phải chơi tốt nhất."
Nhìn Hạng Hi mở game lên, Thiết Mã hơi kinh ngạc một chút: "Cậu cũng có 26 sao, không tồi nha."
Hạng Hi rất khiêm tốn: "Là được đại thần gánh tốt."
Thiết Mã bảo Hạng Hi thêm acc nhỏ của hắn, lại hỏi: "Ai là đại thần của cậu thế?"
"Là người tôi quen trên mạng," Hạng Hi không nghĩ nhiều, thuận miệng nói, "Chắc cũng là fans của Lệ Thần, anh ấy gọi là Zand."
Hạng Hi vừa dứt lời, ánh mắt vốn hờ hững của Lệ Dĩ Khiêm đột nhiên trở nên chăm chú, ánh mắt anh dính vào mặt Hạng Hi, lặp lại một lần nữa: "Cậu nói cậu ta gọi là Zand?"
Hạng Hi cố ý giới thiệu Zand, chủ động nói: "Gần đây vừa chuyển sang khu vực Q.Q toàn quốc lấy tên ' Tôi thích ăn đào ', tôi cảm thấy anh ấy chơi khá tốt."
Đồng tử Lệ Dĩ Khiêm đột nhiên co rút lại trong chớp mắt.
Chúng đội viên cũng trở nên trầm mặc, gọi là Zand, lại thích ăn đào, tác phong như vậy, không phải là lão đại của bọn họ chứ? Trong nháy mắt, tầm mắt mọi người đều dừng trên người Lệ Dĩ Khiêm.
Đã nhận ra sự kỳ lạ của mọi người, Hạng Hi không hiểu tại sao: "Làm sao vậy?"
"Không có gì," Lệ Dĩ Khiêm thu hồi tầm mắt đang dừng trên người Hạng Hi, thản nhiên nói, "Mọi người chơi game đi."
Sau khi Hạng Hi thêm bạn tốt với Thiết Mã trong game, lập tức bị kéo vào trong đội.
Nhìn thấy một loạt ID "QID Thành phố Kinh" quen thuộc, người anh em đối diện đã muốn điên rồi, gửi ra dấu chấm than liên tiếp, không ngừng hỏi: "Mấy người là QID? Thật sự là chiến đội QID?!"
Thiết Mã: "Đúng vậy, cậu là fans bọn tôi à?"
"Thật ngại quá, tôi là fans của chiến đội Kỳ Lân."
Phụt...
Mấy đồng đội đều rất không có tiết tháo mà cười lên.
Trên thực tế, tuyển thủ chuyên nghiệp khi ghép đội thì rất ít khi lên acc lớn, vì sẽ dễ bị coi thành đối tượng giết của mọi người. Từng có một streamer bị đối phương nhận ra, đối phương một bên nói tôi đang xem phát sóng trực tiếp của cậu, một bên thoáng một cái đã tới thu hoạch đầu người, trường hợp có thể nói thảm.
Nhưng mà khi bốn người đều có chữ "QID Thành phố Kinh QID" ở phía sau, thay vào đó, tài khoản nổi bật nhất là "Tắm rửa ngủ đi" của Hạng Hi, vì vậy, người điên cuồng bị giết biến thành Hạng Hi.
Còn hên là ván này cậu chơi phụ trợ máu nhiều Thuẫn Sơn, không mấy người có thể đụng vào cậu. Nhưng cũng chịu không nổi bị tập kích như vậy, người mở chiến hay nhận sát thương đều là cậu, thường thì sau khi kết thúc cuộc chiến, bốn vị tuyển thủ chuyên nghiệp đều rất tốt, chỉ có mình cậu chết.
Hạng Hi: "..."
Cảm giác thể nghiệm game cực kém.
Thiết Mã vội vàng trấn an: "Tiểu Hi Hi đừng sợ, để lão đại giúp cậu, anh ta rất lợi hại."
Hạng Hi sao mà dám tìm Lệ Dĩ Khiêm? Chỉ sợ người nọ còn ở trong lòng phun tào nói cậu chơi ngu đó.
Cậu vừa chửi thầm bên này, không ngờ Lệ Dĩ Khiêm lại cúi đầu, chủ động nói: "Vừa rồi khi chạy trốn có một chỗ cậu thao tác sai, nếu khi thả kỹ năng thứ hai khi mà lại đồng thời ấn một kỹ năng, thì có thể ném kẻ địch sang đối diện."
Hạng Hi ngẩn người: "Còn có thể như vậy à?"
"Đúng đúng, phản lại thôi," Thiết Mã cũng gật đầu, "Rất đơn giản, thử qua một lần sẽ biết."
Lần đoàn chiến tiếp theo khi cậu sử dụng cái kỹ năng này, quả nhiên Thuẫn Sơn chỉ còn ít máu đã chạy trốn, lúc núp trong bụi cỏ chờ biến về, Hạng Hi hưng phấn đến mức tay có hơi run.
Lệ Dĩ Khiêm: "Cậu chơi không tồi, chú ý nhiều chi tiết một chút có thể tốt hơn nữa."
Ngữ điệu và lý do quen thuộc, Hạng Hi đột nhiên sửng sốt một chút, theo bản năng ngẩng đầu: "Anh..."
Lệ Dĩ Khiêm lẳng lặng nhìn cậu: "Sao vậy?"
Hạng Hi bị anh nhìn đến mức trong lòng xù lông, khi cúi đầu thì nhân vật đã trở lại tế đàn, đồng đội còn đang ở đằng trước chờ cậu tới giúp.
"Không có gì." Hạng Hi thu hồi tầm mắt, điều khiển nhân vật đi về phía trước.
Chắc chỉ là trùng hợp thôi? Sao cậu có thể nghi ngờ Lệ Thần và Zand là cùng một người chứ?
Sao có thể chứ?
Tuy giọng nói và một số thói quen giống nhau, nhưng sao Lệ Thần có thể dùng acc nhỏ qua khu vực Mỹ để dẫn cậu chơi game chứ?
"Còn đây nữa, thật ra cậu có thể tới đó trước." Lệ Dĩ Khiêm cong lưng nói, "Tuy phụ trợ có máu dày có thể chắn sát thương, nhưng nếu cậu muốn phán đoán đội hình của đồng đội, đồng đội đánh xong thì cậu có thể chạy đi, trở lại thành là chi viện là được rồi."
Hạng Hi hiểu ra: "A, tôi biết rồi!"
Lệ Dĩ Khiêm rũ mắt xuống, từ góc độ này nhìn xuống, anh vừa lúc có thể nhìn tháy gáy của Hạng Hi.
Cổ của thanh niên sạch sẽ xinh đẹp, miếng dán tuyến thể trong suốt dán lên chỗ hơi nhô lên màu hồng nhạt, khoảng cách quá gần, mùi đào quanh mũi như có như không bay tới, Lệ Dĩ Khiêm không tự chủ được lại hạ thấp người xuống thêm vài phần.
Hơi thở nóng rực của người đàn ông phà bên tai, lỗ tai Hạng Hi dần đỏ lên, rất bình tĩnh trốn về phía trước một chút.
Lệ Dĩ Khiêm chú ý tới sự lảng tránh của đối phương, lập tức đứng thẳng người, giọng nói có chút khàn: "Xin lỗi, cách quá xa tôi thấy không rõ lắm."
Hạng Hi cúi đầu, khẽ ừ một tiếng.
Trận này bọn họ lấy thành tích chiến thắng để kết thúc, tuy Hạng Hi chết nhiều nhất, nhưng cũng nhận 32% sát thương, toàn bộ quá trình cũng không kéo chân sau.
Các đồng đội cũng có chút ngoài ý muốn, sôi nổi cảm thán nói: "Tiểu Hi Hi thật lợi hại!"
"Cố gắng thêm chút nữa, là có thể chơi chuyên nghiệp rồi đó."
"Không đâu không đâu," Hạng Hi tự nhiên nghe được đây là lời khách sáo, vội vàng cười nói, "Là mọi người gánh tốt."
Thiết Mã: "Nhưng sao tai cậu lại đỏ vậy?"
"A? Có sao?" Hạng Hi theo bản năng che lỗ tai lại, quả nhiên độ nóng còn cao hơn so với lòng bàn tay.
Ý thức được việc tại sao cậu lại nóng lên, Hạng Hi càng ngại ngùng hơn. Vốn dĩ làn da cậu đã trắng rồi, lần này gần như cả khuôn mặt đều đỏ lên.
"Oa, lần đầu tiên tôi thấy mặt có thể đỏ như vậy đó," Thiết Mã kêu lên, "Lão đại có phải anh khi dễ người ta không?"
"Không có," Hạng Hi đỏ mặt lắc đầu, "Lệ Thần rất tốt."
Lời này vừa nói ra, mấy đồng đội đều cười lên.
Hạng Hi:?
"Anh ta tốt á? Hạng Hi cậu đừng bị vẻ bề ngoài của anh ta lừa, Lệ Thần chính người mười phần có thù tất báo, chưa từng có người nào có thể chiếm quá nhiều tiện nghi của anh ta đâu."
Hạng Hi có chút ngoài ý muốn: Thì ra Lệ Thần là người như vậy sao?
"Đừng nghe bọn họ," Lệ Dĩ Khiêm bình tĩnh nói, "Người khác không thể chiếm tiện nghi của tôi, nhưng cậu có thể."
Hạng Hi: "..."
Đội viên lập tức kêu lên: "Tới rồi tới rồi, Lệ Thần lại bắt đầu khổng tước xòe đuôi!"
Lệ Dĩ Khiêm nâng mi: "Cậu có ý kiến?"
"Đương nhiên là em không có ý kiến, dù sao anh cũng không phải xòe cho tôi xem." Thiết Mã nói chuyện một lát, tầm mắt như có như không nhìn sang Hạng Hi, ám chỉ khá rõ ràng.
Hạng Hi đang hỗn loạn, mặt đều đỏ lên.
"Huấn luyện xong chưa?" Lệ Dĩ Khiêm bắt đầu xụ mặt dạy người, lạnh lùng nói, "Xong rồi thì thêm 2 tiếng đồng hồ nữa."
Mỗi ngày tổng cộng có không ít thời gian để nghỉ ngơi, ai mà không chịu được thêm hai tiếng? Mọi người cũng vô tâm tư vui đùa, xoay người từng người bắt đầu huấn luyện.
Lúc này Hạng Hi mới nhẹ thở ra, nếu vẫn còn ở lại đây, không biết còn phải bị nói thành bộ dáng gì.
Nhưng cậu cũng mơ hồ có chút vui vẻ.
Hạng Hi biết tính tình của mình kém, tính cách không xong, trong giới giải trí luôn không có nhân duyên gì, người có thể gọi là bạn bè cũng chỉ có Cừu Cẩn, hơn nữa lúc trước bọn họ còn có quá khứ xấu hổ như vậy.
Nhưng mọi người trong căn cứ đều rất thú vị, sinh hoạt nhẹ nhàng tự do tự tại, cậu cũng có chút không muốn đi rồi.
Hơn nữa cậu phát hiện, thái độ của Lệ Dĩ Khiêm đối với cậu đã thay đổi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Lúc trước vẫn luôn lạnh như băng, gật đầu thôi cũng đã rất nhượng bộ rồi.
Nhưng bây giờ chỉ mới gặp mặt thôi cũng chủ động nói lời chào, còn giới thiệu cho cậu cơm hộp có thứ gì ngon, sẽ ngăn cản hành vi trêu chọc cậu của mấy đội viên, còn chủ động hỏi cậu có muốn chơi game chung không.
Hạng Hi có chút ngốc, bọn họ đã chơi một trận vào ngày hôm qua rồi mà nhỉ? Không lẽ là vì biểu hiện của mình khá tốt, nên làm đại thần thay đổi cách nhìn về cậu?
Tuy trong lòng cậu có chút hoài nghi, nhưng cũng không dám xác định.
Những ngày kế tiếp Lệ Dĩ Khiêm bảo vệ càng ngày càng rõ ràng, ngay cả mấy đồng đội thô lỗ cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Hôm nay khi ngủ trưa, Hạng Hi đột nhiên không tìm thấy miếng dán tuyến thể của cậu đâu. Lần này cậu tới đây với tư cách một người quan sát, cũng không mang trợ lý, chỉ có thể tự mình ra cửa mua. Hên mà ở đây ít người, mang mũ rồi khẩu trang cũng không dễ bị nhận ra.
"Có thể mua giúp em không?" Nghe thấy cậu định ra cửa, đường giữa Mộng Lai gọi cậu một tiếng, "Một hộp miếng dán tuyến thể, còn có thuốc cản tin tức tố mùi chanh mùi."
"Được." Hạng Hi ghi nhớ, lại hỏi, "Còn người nào muốn tôi mua gì nữa không?"
Mọi người cũng không khách khí, sôi nổi nói một số đồ ăn vặt với đồ uống.
Khi Hạng Hi mang đồ về, đã nhìn thấy Lệ Dĩ Khiêm xụ mặt đứng trong phòng huấn luyện, bốn người còn lại đang cúi đầu, vẻ mặt như đang bị giáo huấn.
"Sao vậy?" Hạng Hi đặt bao nilon lên trên bàn, lại mang đồ theo thứ tự phát cho mọi người, không khí tại nơi đó vẫn có chút cứng đờ.
Lệ Dĩ Khiêm không nói chuyện, Mộng Lai đứng lên trước: "Là em không tốt, không nên để anh đi mua đồ thay em, lần sau có gì muốn mua thì để em tự đi thôi."
Hạng Hi khẽ vẫy tay: "Dù sao cũng tiện đường mà."
"Để cậu ta đi," Lúc này Lệ Dĩ Khiêm mới nói, "Cậu là khách, hơn nữa chân còn bị thương, sao có thể để cậu chạy chân được?"
"Không sao, đã khỏi rồi." Hạng Hi khẽ lắc chân, sợ Lệ Dĩ Khiêm không tin, còn định nhảy một chút để chứng minh, kết quả vừa mới nâng chân lên đã đối mặt với tầm mắt sâu thẳm của người đàn ông, chân Hạng Hi cứng ngay tại chỗ, cuối cùng xám xịt thả xuống.
"Đừng lấy thân thể đã nói giỡn," Lệ Dĩ Khiêm nghiêm mặt nói, "Nếu cậu vào QID, tôi làm đội trưởng phải có trách nhiệm đối sức khỏe của cậu, nếu như còn thiếu thứ gì, thì cứ trực tiếp tới tìm tôi."
Tuy Hạng Hi cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không từ chối được, chỉ phải gật đầu nói: "... Được, cảm ơn Lệ Thần."
Từ khi nào mà lão đại lại bình dị gần gũi quá vậy?
Tất cả đội viên còn lại đều kéo dài cổ, sôi nổi suy đoán hôm nay lão đại đã cắn nhầm thuốc gì rồi. Chỉ có Thiết Mã khẽ sờ cằm, lộ ra vẻ mặt như đang suy nghĩ cái gì.
Lệ Dĩ Khiêm đưa Hạng Hi tới phòng nghỉ cách vách, lại hỏi: "Cậu sẽ ở căn cứ bao lâu?"
Hạng Hi: "Theo kế hoạch là nửa tháng."
"Chỉ nửa tháng?" Người đàn ông không vui nhăn mi lại, cũng đã qua một tuần rồi.
Hạng Hi: "..."
Lúc trước anh đâu có nói như vậy.
Lệ Dĩ Khiêm lại hỏi: "Cậu chỉ tới đây ở nửa tháng thôi sao? Có hay thứ gì muốn biết nữa không?"
"Đúng là có chuyện phải làm phiền anh," Hạng Hi khẽ gật đầu, "Bộ phim này của tôi lấy hình tượng là anh, lúc trước cũng đã nói chuyện với giám đốc hỗ trợ của chiến đội, nói có thể hẹn anh để nói chuyện."
"Cậu tìm người nọ làm cái gì?" Lệ Dĩ Khiêm hơi nhíu mày, "Muốn biết cái gì thì cứ trực tiếp hỏi tôi."
Hạng Hi còn đang lo không tìm được cơ hội, lập tức nói: "Vậy để tôi sửa sang lại một chút, rồi sẽ gửi vấn đề thống nhất cho anh."
Khi Hạng Hi ra ngoài, đã nhìn thấy Mộng Lai với Thiết Mã đứng ngay cửa, vẻ mặt nôn nóng: "Lão đại không mắng cậu chứ?"
"Không có, anh ấy còn nói muốn giúp tôi mà."
Thiết Mã hơi sờ ngực: "Vậy thì được."
Mộng Lai cũng nhẹ thở ra: "Xin lỗi, làm anh bị mắng theo em, nhưng lão đại cũng là vì muốn tốt cho anh thôi, là em không biết anh lại bị thương ở chân..."
Thiết Mã nghĩ một chút, cuối cùng cũng hỏi ra: "Sao tôi lại thấy lúc đó lão đại đang giận cá chém thớt nhỉ?"
Mộng Lai: "A, không lẽ lại đến rồi?"
"Ai, không có biện pháp gì, ai bảo thường ngày lão đại áp lực quá mức chứ?" Thiết Mã nhún vai, "Vận khí của tiểu Hi Hi cũng không tốt, vừa mới đến nửa tháng đã đụng phải."
Hạng Hi: "Đụng phải cái gì?"
"Kỳ nhạy cảm đấy," Thiết Mã giải thích, "Thường ngày lão đại cũng không như vậy đâu, đại khái là do hôm nay lên tới 90% đi."
Hạng Hi: "..."
Cho nên vậy thì có gì khác nhau à?
Chiều Hạng Hi lại đọc kịch bản một lần nữa, sửa sang lại nơi không hiểu rồi gửi sang cho Lệ Dĩ Khiêm. Sau đó vẫn không thấy trả lời, cho đến 10 giờ tối, cậu nhận được tin WeChat Lệ Dĩ Khiêm gửi tới.
"Tới đây."
"Tới phòng tôi."