Edit: DLinh – Beta: Chi

*****

Trần Hành cũng thuộc thành phần con nhà giàu, bình thường đều được mọi người nể nang, chưa từng gặp chuyện nhục nhã như vậy. Ban đêm, sau khi ra khỏi bệnh viện, hắn vận dụng mạng lưới của mình, tìm ra vị trí của Tề Sâm để cáo trạng.

Tề Sâm đang chơi bài trong câu lạc bộ cao cấp, mấy người ngồi quanh hắn đều là nhóm thiếu gia hàng đầu trong giới thượng lưu. Tuy nói là hàng đầu nhưng gia đình bọn họ cũng không thể so sánh với nhà họ Tề một tay che trời tại thành phố S. Bản thân Tề Sâm là độc đinh của nhà họ Tề, từ bé đã ngậm thìa vàng, xét về mức độ được cưng chiều thì cả thành phố S này không ai đủ khả năng đứng ngang hàng.

Trần Hành mở cửa phòng VIP, thấy trong phòng đều là những thiếu gia còn cao quý hơn mình, bước chân nhẹ hẳn lại, thậm chí còn định bỏ chạy.

Trong lúc hắn đang miên man suy nghĩ, Tề Sâm cầm bài, không nhìn về phía này, trực tiếp hỏi: “Mày đánh nhau với Tuế Tuế à?”

Toàn bộ người trong phòng VIP đều chăm chú nhìn về phía hắn. Mồ hôi lạnh túa cả ra nhưng Trần Hành vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, bước đến trước bàn đánh bài của Tề Sâm.

“Vâng.” Khi Trần Hành đang suy nghĩ nên nói thế nào thì Tề Sâm lập tức đánh ra lá bài cuối cùng. Trên tay hắn hiện giờ chỉ còn duy nhất một lá bài. Từ vị trí đứng của mình, Trần Hành có thể nhìn thấy lá bài trên tay kẻ đối diện. Người nọ nắm con hai chủ bài, nhưng cuối cùng lại không đánh ra.

Tề Sâm thắng.

“Nói xem, đã xảy ra chuyện gì?” Tề Sâm hỏi.

Một người phụ nữ vẻ ngoài hiền lành đứng cạnh bàn, trên môi luôn nở nụ cười. Thấy nhóm thiếu gia đã chơi xong, cô lập tức lấy một bộ bài mới ra, sau đó cúi người thu dọn đống bài tán loạn trên bàn.

Trần Hành sờ băng gạc trên đầu, hung dữ nói: “Em chia tay với bạn gái, không biết nó trúng phải cái gì mà ra mặt thay con ả kia, tự nhiên đánh em một trận. Chỉ là một ả đàn bà thôi, nó lại ra tay nặng như vậy. Anh Sâm, anh không biết đâu, Lâm Tuế Xuân kia thật quá tàn nhẫn, lại chẳng thèm nể nang mặt mũi của anh, đánh em gần chết, đến giờ đầu vẫn còn đau.”

“Tao thì có mặt mũi gì chứ.” Tề Sâm nghe xong, rốt cục cũng chịu đưa mắt nhìn về phía Trần Hành, cười như không cười nói.

Vẻ mặt Trần Hành đầy sự châm biếm: “Sao có thể chứ…”

Tề Sâm chẳng thèm để ý: “Cậu ấy đương nhiên sẽ chẳng để tao vào mắt rồi, trước kia cậu ấy còn đánh tao tới mức nằm viện, đánh mày thì sao chứ.”

Trần Hành đang định mở miệng đã bị câu nói của Tề Sâm dọa tới há hốc mồm.

Đánh Tề Sâm? Đánh vị Diêm Vương này sao?

Mẹ, quá trâu.

Đầu óc Trần Hành rối bời, hắn thầm nghĩ, tên Lâm Tuế Xuân chết dẫm này ngay cả Tề Sâm cũng dám đánh mà vẫn còn sống nguyên vẹn đến giờ, đúng là kỳ tích.

Tề Sâm nói xong lại nghĩ đến vài chuyện nóng ruột khác, không còn tâm trạng chơi bời nữa, tùy tiện vứt bài lên bàn, để những lá bài rơi tán loạn xuống mặt đất.

Vị tiểu thiếu gia ngồi trước mặt Tề Sâm hỏi: “Anh Sâm, tên kia dám đối xử với anh như vậy, sao anh không bảo bọn em ra mặt chỉnh nó tới chết?”

“Bọn mày cái rắm ấy.” Tề Sâm lấy ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng nhưng không đốt, hắn suy nghĩ, nói thêm: “Đến tao cũng không dám.”

“Dạ?” Tiểu thiếu gia kia lộ rõ vẻ hoang mang.

Tề Sâm cũng chẳng quan tâm những người này liệu có hoang mang hay sợ hãi gì không, hắn đứng dậy, nói: “Vô nghĩa, không chơi nữa.” Nói rồi, hắn đi về phía cửa. Được vài bước, Tề Sâm đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Tao nhớ bạn gái mày tên là Khương Úc nhỉ?”

Trần Hành gật đầu theo bản năng.

Hắn không dám hỏi vì sao Tề Sâm lại nhớ rõ tên bạn gái mình.

Tề Sâm cười mỉa, dù cười nhưng nụ cười của hắn vẫn khiến người ta lạnh tới phát hoảng.

Tề Sâm về nhà, đứng trên ban công tầng hai, điếu thuốc ngậm trong miệng âm ỉ cháy. Hắn hít một hơi rồi từ từ nhả ra một vòng khói.

Hắn vốn chẳng có tâm trạng hút thuốc, chỉ là buồn miệng, muốn cắn thứ gì đó để phát tiết nỗi phiền muộn của mình.

Lâm Tuế Xuân quả thật đúng là người đầu tiên đánh hắn tới mức nhập viên. Hắn nhớ rõ, ban đầu bản thân hắn cũng chẳng để tâm tới Lâm Tuế Xuân, kẻ nào bị nhắm trúng thì cứ ngoan ngoãn bị đánh là được, đánh mười ngày nửa tháng không phản kháng tự nhiên sẽ chẳng còn hứng thú nữa. Tuy đám con nhà giàu như bọn Tề Sâm chẳng có việc gì để làm nhưng cũng không nhạt nhẽo tới mức nhắm mãi vào một mục tiêu.

Ai biết người tên Lâm Tuế Xuân này tính tình ương ngạnh lại ngây thơ, không đánh lại cậu ta liền nhẫn nhịn, chịu đựng tới khi có cơ hội báo thầy giáo rồi hiệu trưởng, thậm chí tố cáo lên cảnh sát.

Chỉ thiếu điều lấy điện thoại trực tiếp vạch trần bộ mặt thật của Tề Sâm lên mạng.

Tề Sâm chẳng phải người tốt tính, những hành động của Lâm Tuế Xuân chọc hắn tức điên, ra lệnh giết chết cậu. Vốn hắn không phải kẻ mềm lòng, nào ngờ khi nhìn thấy gương mặt bầm dập xanh tím của Lâm Tuế Xuân, thấy cậu ngồi co ro một góc, hắn lại rộng lượng hiếm thấy, nói bỏ qua, không bắt nạt cậu nữa.

Ai ngờ, quay đi quay lại, hắn đã bị tố cáo lên công an.

Bước ra khỏi đồn công an, Tề Sâm tức tới run người. Tuy mọi chuyện đã được đè xuống, nhưng hắn vẫn vô cùng tức giận, tựa như tốt bụng thả một con rắn đang hấp hối, nào ngờ chưa đi được mấy bước đã bị nó cắn chết.

Thật đúng là không biết tốt xấu!

Sau đó, Tề Sâm trả lại cho cậu sự tra tấn gấp đôi. Mãi đến khi Lâm Tuế Xuân nằm viện, Tề Sâm không yên lòng, kéo Thích Cố tới bệnh viện xem rồi thấy cậu ngồi trên giường bệnh khóc. Dáng vẻ cậu khóc rất đáng thương, nước mắt chảy thành dòng nhưng lại không hề phát ra âm thanh, đến khi không nhịn được nữa mới phát ra vài tiếng nức nở khe khẽ.

Lúc ấy Thích Cố mềm lòng, nói: Lão Tề, thôi bỏ đi.

Tề Sâm nghĩ thầm, đúng vậy, nhưng hắn không thể tỏ ra mềm yếu, vẫn mạnh miệng nói: Để xem đã.

Bọn họ thanh toán tất cả tiền thuốc men, sai người hàng ngày tới đưa thuốc và đồ ăn cho cậu, lại dặn dò người kia không được tiết lộ điều gì. Lâm Tuế Xuân không bị ai quấy rầy, mỗi ngày trôi qua tốt hơn hẳn. Tề Sâm lại không nhịn được luôn muốn nhìn thấy cậu.

Sau đó hắn nghĩ ra một kế hoạch, đổi cậu sang phòng ký túc xá một người có điều kiện tốt hơn, lại đổi chỗ ngồi của cậu ra phía trước, nhờ thế hắn chỉ cần gục xuống bàn là có thể thấy cậu.

Có trời mới biết tình cảm của hắn với Lâm Tuế Xuân đã biến chất từ bao giờ.

Đến khi hắn kịp nhận ra, chỉ có thể kêu lên “thôi xong rồi”.

Hắn trằn trọc suy nghĩ vài ngày, lại bất ngờ phát hiện Lâm Tuế Xuân phải lòng cô gái hắn phái tới đưa thuốc đưa đồ ăn cho cậu, ánh mắt cậu khi nhìn đối phương vô cùng dịu dàng.

Tề Sâm phát điên, đồ ăn và thuốc kia đều do hắn mua, kẻ kia cùng lắm chỉ là một người vận chuyển, sao lại xảy ra chuyện như vậy!

Trong lòng buồn bực, Tề Sâm tìm cơ hội để nói lời xin lỗi với cậu, ngỏ ý muốn cả hai bỏ qua mọi chuyện, trở thành bạn bè. Nào ngờ khi vừa tươi cười hỏi chuyện, hắn liền bắt gặp ánh mắt thù hận, nhìn mình như nhìn cặn bã xã hội của Lâm Tuế Xuân.

Sau một cái liếc mắt, cậu quay đầu, bước qua người hắn như chưa từng thấy gì.

Nụ cười trên môi Tề Sâm cứng lại, khung cảnh hoàng hôn khi sắc đỏ xen lẫn ánh cam vốn rất đẹp, nhưng lúc đó, Tề Sâm chỉ cảm thấy thứ ánh sáng hắt lên tay mình lạnh đến run rẩy.

Sau đó của sau đó, Tề Sâm cường bạo Lâm Tuế Xuân. Đêm ấy, sau khi tỉnh dậy, nhân lúc hắn còn đang ngủ, Lâm Tuế Xuân đã rút một chai rượu quý ở trong kho, nện thẳng vào đầu hắn.

Tề Sâm bị đánh ngất xỉu, ga giường nhuốm đầy máu. May có người giúp việc nghe thấy tiếng động, lo lắng chạy lên mới phát hiện, đưa hắn đến bệnh viện. Khi đó, hắn phải tĩnh dưỡng gần một tháng.

Xuất viện, Tề Sâm lập tức gọi người đánh Lâm Tuế Xuân tới vào viện rồi hung hăng làm tình với cậu trên giường bệnh, còn chụp một loạt ảnh giường chiếu.

Nếu Tề Sâm không có nhược điểm của cậu trong tay, có lẽ Lâm Tuế Xuân sẽ còn tiếp tục đối đầu với hắn đến chết mới thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play