*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

“Mày… Mày chỉ là một con chó của Tề Sâm!”

“Tao nói cho chúng mày biết! Làm vậy là phạm pháp!”

“Chúng mày dám động đến một sợi tóc của tao, tao sẽ mách thầy cô!”

“Tha cho tôi đi, tôi không dám nữa! Aaaaaaa!”

Thiếu niên gầy yếu bị đè xuống mặt sàn phòng học lạnh băng đỏ hoe vành mắt, gào thét như một kẻ điên, định dùng việc mách tội khiến người phe kia lùi bước.

Nhưng kế hoạch của cậu ta đã sai rồi.

Người đè cậu ta xuống sàn có ánh mắt lạnh lùng tàn ác, thản nhiên giơ tay tát cậu ta một cái. Đối phương khỏe như dân thể dục thể thao, tùy tiện vung tay đã đánh cậu ta đến ong cả đầu.

Người nọ kéo tóc thiếu niên nằm trên mặt đất, ép cậu ta ngẩng mặt lên.

Dương Thốn bị tát đến đầu óc trống rỗng, một bên mặt bỏng rát, da đầu đau đến tê đi. Cậu ta cố gắng mở mắt, nhìn thiếu niên ngồi trên chiếc ghế cách mình chừng hai mét.

Người kia mặc đồng phục thể thao cấp ba màu xanh trắng, đôi mắt trong suốt hơi tròn, làn da trắng nõn, trông hồn nhiên như con chó nhỏ mà đám nữ sinh thường hay cưng nựng. Tay cậu đặt trên đùi, lưng dựng thẳng, dáng ngồi ngay ngắn như học sinh ngoan đang nghiêm túc nghe thầy giáo giảng bài. Thế nhưng, sự im lặng của cậu lại toát ra một cảm giác rất lạnh lùng.

Vừa nhìn thấy người nọ, Dương Thốn đã lập tức kêu lên: “Anh Lâm! Anh Lâm, tôi xin anh, hãy tha cho tôi!” Cậu ta nhanh chóng dùng sức tránh thoát người bên cạnh, chạy tới ôm chân thiếu niên đang ngồi trên ghế kia, khóc như mưa: “Anh Lâm, anh cứu tôi đi, tôi không cố ý dây dưa với Khương Úc đâu! Tôi chỉ… tôi chỉ nhất thời bị quỷ ám, xin anh tha cho tôi!”

Thiếu niên im lặng nhìn người trước mặt, chờ cậu ta lảm nhảm một lúc mới chậm rãi mở miệng: “Lúc đó, mày muốn dùng bạo lực với cô ta?”

“Đúng, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, lúc đó đầu óc tôi không bình thường, về sau tôi cũng vô cùng áy náy…”

Dứt lời, Dương Thốn lại nước mắt lưng tròng. Từ năm đầu cấp 3, cậu ta đã thích Khương Úc, nhưng đối phương có bạn trai rồi nên cậu ta không tiện săn đón làm thân. Khó khăn lắm mới có cơ hội gặp Khương Úc đi một mình, cậu ta đang định bắt chuyện, nào ngờ lại bị ánh mắt ghét bỏ và lời nói khinh thường của đối phương kích thích, cuối cùng lỡ tay đánh người ta.

Việc này nhanh chóng bị nữ sinh đi sau phát hiện. Vốn chuyện cũng chẳng to tát gì, nghiêm túc xin lỗi là xong. Nhưng Khương Úc lại là bạn gái của đàn em Tề Sâm. Mà Tề Sâm luôn là sát thần có tiếng trong trường học, ai cũng phải nhượng bộ hắn ba phần, nếu chọc vào hắn, nhất định sống không bằng chết.

Tề Sâm là người thích bao che, đánh bạn gái đàn em của hắn có khác nào đánh thẳng vào mặt hắn đâu?

Thế nên chuyện vừa truyền ra, Dương Thốn đã bị xách tới đây đánh cho nhừ tử.

Nhưng may là, người trước mắt này cũng là một đàn em mà Tề Sâm coi trọng.

Dương Thốn kéo vạt áo thiếu niên, rụt rè nói: “Anh Lâm, xin anh. Anh cũng biết nếu rơi vào tay anh Sâm, chắc chắn tôi sẽ mất nửa cái mạng. Anh Lâm, anh biết mà, xin anh… tha cho tôi một mạng…”

Sau khi bị kéo vào phòng học, Dương Thốn đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, cực kỳ chật vật.

Lâm Tuế Xuân nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài, trời đang lất phất mưa phùn. Cậu cúi đầu, nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của Dương Thốn, một lúc lâu sau mới nói: “Cậu đi đi.”

Giọng nói của cậu rất dễ nghe, mang theo hơi thở thiếu niên thuần túy, lúc nói chuyện bình thường cũng nhẹ nhàng tựa như cầu xin.

Dương Thốn nghe thế thì mừng rỡ như điên, nói cảm ơn rồi vội vã chạy ra khỏi phòng, nháy mắt đã không còn bóng dáng.

Vài thiếu niên còn lại trong phòng đều tức giận bất bình: “Anh Lâm, nó biết anh mềm lòng nên mới thế! Sao lại tha cho nó! Anh Sâm bảo phải tẩn cho nó một trận thừa sống thiếu chết cơ mà!”

“Đệt, nhìn dáng vẻ van xin hèn hạ của nó mà tởm muốn chết! Còn dám ra tay với Khương Úc, đúng là ngại cuộc sống quá dài!”

Mấy người thi nhau mắng chửi cho hả lòng hả dạ. Lâm Tuế Xuân đứng dậy, vỗ đồng phục của mình, nhìn màn mưa ngày càng dày ngoài cửa sổ, tâm trạng càng xuống dốc. Cậu nói: “Tôi đi trước, nếu anh Sâm hỏi, cứ bảo tôi thả cậu ta.”

“Hả? À, được được, anh Lâm đi đường cẩn thận!”

Lâm Tuế Xuân ra khỏi phòng học. Bên kia cánh cửa khép hờ chợt truyền đến tiếng bàn tán nho nhỏ: “Vì sao Lâm Tuế Xuân tha cho nó hả? Chắc vì nhìn thấy hình bóng mình trên người thằng ngu kia!”

“Là sao?”

“Mày không biết thật hay giả vờ đấy? Trước kia Lâm Tuế Xuân cũng từng bị anh Sâm dạy dỗ, còn dạy dỗ suốt cả một năm! Nếu không phải anh Sâm bỗng nhiên đổi ý, đối xử tốt với nó, giờ này không chừng nó còn đang lăn lê ở xó nào mặc người đánh đập ấy chứ…”

Lâm Tuế Xuân rũ mắt, đứng ngoài cửa lẳng lặng lắng nghe. Chờ đám người kia đổi đề tài, cậu mới cất bước rời khỏi chỗ này.

Đang giờ cơm chiều trước khi bước vào tiết tự học buổi tối nên khu phòng học gần như không có một bóng người.

Lâm Tuế Xuân trở lại phòng học, tới chỗ ngồi của mình ở bàn cuối, lấy một cái ô dựa sát cửa sổ ra. Xong việc, cậu chợt ngẩng đầu nhìn bàn bên cạnh… Đó là chỗ ngồi của Tề Sâm, trên bàn còn có một hộp quà xinh đẹp, chắc do người thích hắn tặng. Lâm Tuế Xuân chỉ đảo mắt nhìn qua, sau đó lập tức xách ô ra ngoài.

Cậu không lên lớp giờ tự học, cơm nước xong xuôi thì về ký túc xá ngay. Do ở một mình nên phòng ký túc của cậu vô cùng lạnh lẽo. Cậu rút một quyển 5-3 (*) ở dưới chồng sách cũ nát ra, cầm bút lên, bắt đầu viết lách.

(*) Sách 5-3: Sách luyện thi Đại học. Hình minh họa:



Khi còn nửa tiếng nữa là giờ tự học kết thúc, cậu cất quyển 5-3 vào vị trí cũ, tắt đèn, nằm xuống giường, nhắm mắt nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.

Tí tách tí tách, thật êm tai.

Lúc cậu mơ màng sắp ngủ, tiếng mở cửa rồi đóng cửa chợt vang lên. Cậu mở mắt, định ngồi dậy, lại bị một cơ thể nóng cháy đè xuống. Người nọ vừa hôn môi hôn cằm cậu, vừa hỏi: “Tuế Tuế, sao không lên lớp giờ tự học?”

Một giọng nói quen thuộc.

Lâm Tuế Xuân không trả lời. Ký túc xá không bật đèn, cả căn phòng tối đen như mực. Cậu trợn tròn mắt, cảm nhận người nọ đang vuốt ve cơ thể mình, mơn trớn xoa nắn hai viên bi của mình rồi lần tay xuống dưới, không hề do dự đâm thẳng vào hang động mềm mại kia. Sau vài cú khuấy động của đối phương, nơi đó nhanh chóng rỉ ra chất dịch dâm đãng.

“Ưm!”

Trong một năm này, cơ thể cậu đã bị dạy dỗ trở nên nhạy cảm và thấp hèn như vậy đấy.

Người nọ banh rộng hai bắp đùi của Lâm Tuế Xuân, để gậy th*t tiến quân thần tốc, đâm chọc vừa mạnh lại vừa sâu.

“A…” Lâm Tuế Xuân khẽ rên lên vì đau đớn. Cậu vươn tay ôm kẻ đang đè trên thân thể mình, căng người, khóe mắt hơi đỏ lên, mềm giọng nói: “Anh Sâm, nhẹ chút…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play