Thích Cố cất tranh vào góc tường. Lâm Tuế Xuân tùy tiện lấy quyển sách cạnh giường ra đọc. Cả hai không nói gì với nhau, tiếng đùa giỡn bên ngoài phòng ngủ vọng vào khá rõ ràng.
Thích Cố ngồi xuống bên cạnh Lâm Tuế Xuân, nhìn bức tranh mình vẽ mất vài ngày, nhẹ giọng nói: “Nếu cậu không thích, vứt hoặc bán đều được.”
Lâm Tuế Xuân vẫn tập trung nhìn vào trang sách, không đáp lại đối phương.
Hai người cùng ngồi trong im lặng.
Thích Cố nhìn xuống mặt sàn, cảm thấy bầu không khí hiện giờ vô cùng áp lực, vai hắn như có một con quái vật to lớn giẫm lên, ép hắn phải cong lưng mới hít thở được.
Câu nói kia như cứa một đường sắc lẹm vào bề ngoài hòa thuận của bọn họ.
Hắn không dám hỏi, cũng chẳng dám nghĩ sâu thêm.
Hắn sợ quan hệ giữa cả hai trở nên gay gắt, sợ bọn họ căng đến không đội trời chung, càng sợ Lâm Tuế Xuân sẽ dùng ánh mắt oán hận thấu xương để nhìn mình.
Bọn họ là kẻ cưỡng bức và người bị cưỡng bức, là mối quan hệ hoàn toàn không có tình yêu. Một khi lột đi lớp vỏ bên ngoài, thứ hiện ra sau đó chỉ là sợi dây liên kết bị máu tanh thấm đẫm.
Thích Cố run rẩy nắm chặt bàn tay để trên giường, khiến mặt ga nhăn nhúm.
Sau khi xem hết quyển sách kia trong vô thức, Lâm Tuế Xuân mới ngẩng đầu lên. Cậu liếc nhìn cái đồng hồ báo thức đặt cạnh giường, phát hiện đã hơn chín giờ, ngoài trời tối đen như mực. Sau đó, cậu lại nhìn sang Thích Cố. Đối phương ngồi cách cậu một quãng, cúi đầu lặng im không nhúc nhích.
Lâm Tuế Xuân đứng dậy cất sách vào tủ. Thích Cố nghe thấy tiếng động, mắt chợt sáng lên. Hắn ngẩng đầu nhìn người kia, há miệng định nói gì đó.
Chờ tiện tay sắp xếp vài quyển sách bị rơi vào tủ xong, Lâm Tuế Xuân mới lùi một bước, đóng cửa tủ lại. Ngay lập tức, phía sau có người xông lên, hôn môi và mặt cậu đầy nóng vội.
Thích Cố vặn mặt cậu lại, ra sức gặm cắn má cậu, cằm cậu, dùng môi hôn cuồng nhiệt và vội vã để bộc phát cảm xúc trong lòng mình. Lâm Tuế Xuân lia đôi mắt đen về phía chiếc đồng hồ ở cạnh giường rồi dừng khựng lại. Đó là món quà bà nội mua để chúc mừng cậu đỗ cấp 3. Cậu luôn giữ gìn nó thật cẩn thận. Nhưng cuối cùng, nó vẫn bị hung hăng ném mạnh xuống đất, “cạch” một tiếng, vỡ tung. Từng chiếc kim đồng hồ rời rạc, nằm lẻ loi trên nền đất, thật giống như giấc mơ và hy vọng của cậu, thoáng chốc nát tan.
Dù sau đó nó được sửa chữa, vẫn chạy bình thường, nhưng dấu vết không thể che giấu ngay trên lớp vỏ vẫn làm người ta thấy mà ghê.
Lâm Tuế Xuân mặc cho Thích Cô hôn môi. Cậu không phản kháng, ngoan ngoãn nghe lời đúng như những gì bọn họ muốn.
Thích Cố ôm cậu, hôn khóe môi cậu. Khi Lâm Tuế Xuân cho rằng đối phương sẽ đè mình lên cánh tủ, tách mông cậu ra để xâm phạm như mọi ngày, Thích Cố lại chợt gục xuống vai cậu, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Lâm Tuế Xuân quay đầu nhìn mái tóc đen xì của Thích Cố, thấy đôi mắt giấu dưới hàng mi rũ xuống của hắn thoáng đỏ lên. Cậu nhìn chăm chú trong chốc lát, lại lạnh lùng nhắm mắt giữa không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt này.
Cậu không muốn nhớ lại những lần dạng chân ở bất cứ nơi nào bọn họ muốn để đón nhận sự xỏ xuyên từ hung khí thô to của bọn họ, cũng không muốn nhớ đến khoảng thời gian bị trói chặt tay chân, bịt kín hai mắt, cam chịu sự cưỡng bức ngày đêm trước ống kính máy quay.
Cuộc đời cậu đã bị hủy hoại đến mức này, tất cả những gì cậu còn sót lại chỉ là một thân xác ghê tởm, dơ bẩn và trống rỗng vô hồn.
Vậy mà, sau hai năm chịu đựng bao nhiêu hành hạ, cậu mới nhận được một câu xin lỗi.
Buồn cười nhất chính là, hai tiếng đầy chân thành kia, cậu lại nghe được từ miệng Thích Cố.
Thích Cố không làm gì, xin lỗi xong thì im lặng ôm cậu khoảng nửa tiếng. Cuối cùng, hắn nhỏ giọng nói: “Tôi không quấy rầy cậu, cậu ngủ một giấc đi.”
Dứt lời, hắn nhìn Lâm Tuế Xuân thêm một lúc rồi mới xoay người rời đi. Lâm Tuế Xuân đứng yên tại chỗ, cúi đầu, im lặng nhìn viên gạch dưới sàn.
Vài ngày sau đó, Thích Cố không đến tìm cậu nữa.
Cuộc sống của cậu lại giống như những học sinh Trung học bình thường, đi học, đi ăn, buồn tẻ và bình thản.
Trưa ngày thứ bảy, Tề Sâm đi vào phòng ngủ của cậu, đón cậu về biệt thự.
Lâm Tuế Xuân nhặt một bộ quần áo nhét vào ba lô, lại mang thêm vài đồng tiền lẻ. Tề Sâm khoanh tay, nói: “Mấy thứ này biệt thự có thiếu đâu.”
Lâm Tuế Xuân không trả lời, xách ba lô lên, nói: “Đi thôi.”
Ngồi xe hơn một tiếng, bọn họ mới tới nơi. Trong biệt thự không có người, Tề Sâm đã cho giúp việc nghỉ từ rất sớm. Ba tầng vắng vẻ, nhưng phong cách trang trí rất ấm áp, mặt đất còn trải thảm lông, đèn cũng hắt ra ánh sáng vàng.
Lâm Tuế Xuân ngồi xuống ghế sa lông. Tề Sâm mở TV cho cậu, đặt điều khiển xuống bàn trà trước mắt cậu, hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Lâm Tuế Xuân đáp.
“Được, trưa nay tôi mua cà chua và trứng gà, nấu mì trứng cà chua được không?”
Lâm Tuế Xuân cầm cốc thủy tinh rót đầy nước ấm, nhìn chằm chằm nhân vật trong TV, nghe được câu hỏi cũng không quay đầu lại, chỉ khẽ gật đầu.
Tề Sâm cười, xoa nhẹ tóc cậu, đi vào phòng bếp nấu cơm.
Tề Sâm vốn không biết nấu ăn. Hắn là một Thái tử gia, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, muốn ăn gì chỉ cần hô một tiếng là sẽ có người bưng đến tận nơi. Tay nghề bếp núc hiện giờ là sau khi đụng phải Lâm Tuế Xuân hắn mới quyết tâm đi học.
Chuyện bắt đầu từ lúc hắn sai đàn em đánh người kia đến nhập viện, rồi lại điên cuồng xuyên xỏ người ta trong phòng bệnh một phen. Sau đó, hắn xin thầy cho Lâm Tuế Xuân nghỉ học một tháng, cố tình đón cậu về biệt thự.
Giờ nghĩ lại, Tề Sâm cũng cảm thấy lúc đó mình như bị ma nhập, tàn nhẫn ác độc vô cùng. Lâm Tuế Xuân phản kháng, hắn liền khóa tay cậu vào đầu giường, kéo tóc cậu, điên cuồng đâm chọc.
Đó là lần đầu tiên hắn làm loại chuyện này. Ngoài vấn đề trên giường ra, hắn luôn cẩn thận đối đãi với cậu, thậm chí còn quý trọng cậu như châu báu.
Lâm Tuế Xuân không muốn người khác phát hiện quan hệ giữa hai người, hắn liền đuổi hết giúp việc trong biệt thự đi. Cậu bị đau dạ dày, ăn đồ bên ngoài sẽ không thoải mái, còn quật cường nhịn đau, quyết không hé răng dù đã co quắp cả người. Sau khi biết chuyện, Tề Sâm không nỡ để cậu chịu khổ, tự xuống bếp tập nấu ăn.
Đồ hắn nấu không ngon, hắn liền thuê đầu bếp dạy, dạy đến khi Lâm Tuế Xuân có thể ăn hết mới thôi.
Về sau, chỉ cần có mặt hắn, vấn đề ăn uống của Lâm Tuế Xuân liền được giải quyết cực kỳ ổn thỏa.
Lâm Tuế Xuân cũng dần không phản kháng nữa. Tề Sâm cho rằng quan hệ giữa cả hai đã có chuyển biến tốt đẹp rồi. Hắn nới lỏng việc khống chế cậu. Tối ngày hôm sau, khi hắn đang mê muội ra vào trong cơ thể cậu, Lâm Tuế Xuân bất ngờ dùng dao gọt hoa quả đâm vào ngực hắn, còn túm tóc đập đầu hắn vào thành giường. Máu tươi chảy đầm đìa từ vết thương trên ngực, trên trán hắn đủ khiến cho ai nhìn thấy cũng phải run như cầy sấy.
Tề Sâm không hề phòng bị nên không thể phản kháng một loạt hành động liên tiếp của đối phương.
Lâm Tuế Xuân điên cuồng mà bình tĩnh đè hắn xuống giường, dùng hai tay bóp cổ hắn, đến khi trước mắt hắn tối đen, há miệng cũng không thở nổi.
Tề Sâm cảm thấy nhói trong tim, cũng chẳng biết là đau đớn trên thân thể hay day dứt dưới đáy lòng. Hắn hé miệng, bật cười, đôi mắt màu hổ phách lúc này lạnh như một lưỡi đao sắc bén.
Hắn nói: “Giết tôi… Ha, cậu cũng phải chôn cùng tôi thôi.”
Lâm Tuế Xuân nhìn hắn, không dao động chút nào. Ngay khoảnh khắc Tề Sâm cho rằng mình thật sự sẽ chết, cậu lại chậm rãi buông tay, lạnh mặt nhìn hắn ôm ngực, thở dồn.
Tề Sâm gian nan giơ cánh tay lên, với lấy chiếc điện thoại ở bên giường, chờ cuộc gọi được kết nối mới hoàn toàn mất đi ý thức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT