Ngồi xe hơn hai tiếng, lại vượt qua một con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại, Lâm Tuế Xuân mới thấy nhà mình. Ngôi nhà mái ngói rách nát nhưng sạch sẽ, gọn gàng được xây từ vài chục năm trước. Mảnh sân nhỏ dùng để nuôi gà ngay trước nhà toát ra hơi thở của một cuộc sống bình dị chốn thôn quê.
Cậu đi đến cửa, bà nội lập tức ngẩng đầu, vui vẻ tới đỡ đồ giúp cậu.
Bà nội có mái tóc bạc trắng, khóe mắt chằng chịt nếp nhăn, nhưng thấy Lâm Tuế Xuân thì phấn khởi ra mặt: “Xuân Nhi về rồi, về rồi.”
Thấy mặt cậu có vết thương, bà nội không khỏi ngẩn ra: “Sao thế này, Xuân Nhi, có người bắt nạt con à? Con đừng cố chịu đựng, mau nói cho bà nội biết.”
“Không phải.” Lâm Tuế Xuân ngừng một lát, nở một nụ cười hết sức tự nhiên. Nụ cười của cậu thật sự có thể khiến băng tan đá chảy.
“Con bất cẩn đập vào cầu thang. Bà nội, bà đừng lo, bạn học của con rất tốt, không bắt nạt con đâu.”
Bà nội gật đầu: “Vậy thì tốt. Ngồi xe lâu thế hẳn là Xuân Nhi đã mệt rồi, bà nội nấu đồ ăn ngon cho con nhé!”
Buổi tối, bà nội giết một con gà, hầm canh cho cậu.
Nhìn bà nội tích cực gắp thịt gà vào bát cho mình, Lâm Tuế Xuân không khỏi cảm thấy chua xót. Cậu chặn đũa của bà, gắp thịt cho bà. Nhưng bà lại xua tay: “Bà không ăn cái này, không quen.”
Lâm Tuế Xuân vẫn kiên trì: “Bà nội, bà phải ăn một chút đi, cố gắng giữ gìn sức khỏe, mai kia con ra ngoài kiếm tiền, cuộc sống của chúng ta sẽ khá hơn.”
Bà nội cười, là một nụ cười đầy vui vẻ.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Tuế Xuân lên giường đọc sách. Bấy giờ cậu mới nhớ đến điện thoại. Cậu bật máy lên, màn hình lập tức nhảy ra rất nhiều thông báo.
Lâm Tuế Xuân bị ám ảnh cưỡng chế, ấn vào từng tin để xóa đi. WeChat của cậu không add nhiều người. Tề Sâm có việc sẽ trực tiếp gọi điện, không thích giao lưu bằng WeChat. Thích Cố nhắn cho cậu mấy tin, cậu không muốn xem, lập tức xóa đi.
Ngoài ra, Giang Ý cũng nhắn tin cho cậu, bảo công việc đã giải quyết gần xong, sắp trở lại thành phố S.
Ba mẹ Giang Ý gặp chuyện, nên cả tháng nay hắn đều ở nước ngoài.
Giang Ý có thể xem như là người bạn duy nhất của Lâm Tuế Xuân ở trường Trung học.
Hắn ôn hòa rộng lượng, có nhiều mối quan hệ tốt ở trong trường. Mà tình bạn của hắn và Lâm Tuế Xuân cũng tương đối phập phồng, lúc lên lúc xuống.
Khi vào lớp 10, cậu ngồi cùng bàn Giang Ý. Lúc đó, cậu còn rất sùng bái đối phương. Người kia cái gì cũng biết, có năng lực lãnh đạo, còn rất quan tâm cậu, giúp cậu hòa nhập tập thể. Về sau, cậu chọc phải Tề Sâm, Giang Ý cũng không để ý đến cậu nữa, hoàn toàn coi cậu như vô hình.
Mới đầu cậu rất khó chịu, nhưng ngẫm lại liền thấy cũng đúng thôi. Dù sao Giang Ý cũng là bạn thời thơ ấu của Tề Sâm, đương nhiên sẽ có phần khó xử. Nửa năm sau, có lẽ Giang Ý nghĩ thông, vẫn muốn làm bạn với cậu, nên lại đối xử tốt với cậu một lần nữa. Nhưng giờ cậu đã thay đổi quá nhiều, từ ngại ngùng chất phác trở nên lạnh lùng khó hiểu, toàn thân như bung ra cả đống gai, căn bản không muốn mở lòng cùng người khác. Thế nên, đến cuối cùng bọn họ vẫn duy trì mối quan hệ lưng chừng, không nhạt nhẽo cũng chẳng mặn mà.
Lâm Tuế Xuân suy nghĩ trong chốc lát, nhắn cho hắn một chữ “ừ”.
Bên kia lập tức trả lời: Tuế Tuế, cậu vẫn chưa ngủ à?
Lâm Tuế Xuân gõ chữ: Sắp ngủ rồi.
Giang Ý gửi cho cậu một cái sticker [ôm ấp], lại gửi đến một tin: Ừ, ngủ ngon!
Lâm Tuế Xuân cũng nhắn “ngủ ngon” cho hắn, sau đó để điện thoại sang một bên, nằm trên giường gỗ thân quen, nghe âm thanh thôn dã nơi đồng ruộng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hai ngày ở nhà trôi qua trong bình lặng và bận rộn, thả trâu, hái rau cùng cấy lúa.
Lâm Tuế Xuân và bà nội ngồi trên ghế gỗ nhỏ, vừa nhặt rau, vừa tán gẫu về những việc vặt hàng ngày. Lâm Tuế Xuân không ngại bà nội dông dài, hỏi gì trả lời nấy, thỉnh thoảng còn kể vài chuyện thú vị cho bà nghe. Chỉ là cuộc sống học đường của cậu không có gì hay, nên chuyện cậu kể phần lớn đều là tin tức vỉa hè. Dù vậy bà nội vẫn vô cùng vui vẻ.
Cậu là con một, cha mẹ chết sớm nên sống với bà nội từ tấm bé. Giờ bà đã ngoài bảy mươi, tóc bạc mắt mờ, tai cũng dần nghễnh ngãng, còn có vài bệnh tật bắt đầu lộ ra.
Thế nên Lâm Tuế Xuân rất mong thi đại học xong để ra ngoài kiếm tiền phụ giúp gia đình.
Bà nội nhìn cậu thật lâu mới cười, nói: “Xuân Nhi lớn rồi, ngày càng đẹp trai.”
Hồi mới lên Trung học, trông cậu rất quê mùa, vừa gầy vừa thấp, nhìn như con khỉ chẳng ai ưa. Nhưng giờ cậu đã cao lên nhiều, da dẻ trắng hơn, đường nét trên khuôn mặt cũng khôi ngô sáng sủa, ra đường mọi người đều phải ghé mắt nhìn.
Lâm Tuế Xuân bẻ cọng rau trong tay, “vâng” một tiếng.
Thứ hai là tiết Thanh Minh, hai bà cháu đi viếng mộ cha mẹ Lâm Tuế Xuân, còn đốt một chậu tiền giấy to. Bà nội nhắm mắt nhớ lại tên cúng cơm của cha mẹ cậu, nhỏ giọng lầm bầm, xin bọn họ phù hộ Xuân Nhi khỏe mạnh, một đời bình an, thuận lợi.
Cha mẹ Lâm Tuế Xuân chỉ là nông dân bình thường, chết vì tai nạn giao thông. Người gây họa bỏ chạy, không tìm được. Mà đối với hai bà cháu một già yếu một dại khờ này, tin tức kia thật sự là một quả bom hủy diệt. Từ đó, bà nội buộc phải gồng gánh cuộc sống trên vai, bắt đầu nuôi gà, làm ruộng, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh hoạt hằng ngày.
Lâm Tuế Xuân nhìn bia mộ cha mẹ, không nói nổi một lời.
Cậu không biết phải nói gì, chỉ đành lặng thinh đứng đó.
Giữa trưa, cơm nước xong xuôi, Lâm Tuế Xuân giúp bà rửa bát. Khi cậu chuẩn bị rời đi, bà nội không khỏi dặn dò: “Xuân Nhi phải cố gắng học cho thật giỏi, nhưng cũng đừng để mình mệt nhọc quá. Phải ăn nhiều một chút, mấy tháng tới rất quan trọng, phải chăm sóc tốt cho bản thân.”
Cuối cùng, bà lấy một ít lạp xưởng và thịt khô ra: “Xuân Nhi mang cái này lên cho bạn học đi, chúng ta không có gì, chỉ có ít cây nhà lá vườn, hy vọng bọn họ không chê…”
Lâm Tuế Xuân nhìn lạp xưởng trong tay bà nội, do dự giây lát cuối cùng vẫn nhận lấy. Cậu nở một nụ cười thật ấm áp, nói: “Bà nội yên tâm, bạn học của con tốt lắm, chắc chắn sẽ không chê. Con cũng sẽ chăm chỉ học tập, con còn muốn thi vào Đại học chính quy mà.”
“Ừ, tốt lắm.” Bà nội mỉm cười.
Sau khi tạm biệt bà nội và lên xe trở về thành phố, nụ cười tươi sáng trên mặt Lâm Tuế Xuân liền biến mất. Cậu dựa người vào cửa sổ, nhắm mắt lại, cảm xúc lộ ra chỉ còn vẻ lạnh lùng.
Chuyến đi trôi qua trong mộng mị. Nửa đường xe hơi xóc nảy, cậu chợt tỉnh giấc. Lúc này, trên xe rất yên tĩnh, thời gian như lắng đọng, chỉ có phong cảnh vùn vụt lướt qua bên ngoài cửa sổ. Cậu dựa vào cửa kính xe, nhìn ra ngoài, chẳng biết đang nghĩ gì.
Đến trạm, Lâm Tuế Xuân day trán, xách ba lô đứng dậy mới phát hiện người ngồi bên cạnh mình là Chúc An. Đối phương vẫy tay với cậu, “hi” một tiếng.
Chúc An mang theo bao lớn bao nhỏ, còn cả một cái vali, đi lại tương đối gian nan. Bọn họ phải đi qua mấy con phố nữa mới đến trường nên Lâm Tuế Xuân giúp cô xách vali. Chúc An dịu dàng nói cảm ơn. Bọn họ xuống phố, Chúc An nhìn mấy cửa hàng xung quanh ngã tư đường, mở miệng bình phẩm quán này quán kia ngon bổ rẻ. Giọng cô êm ái, cách nói chuyện cũng dịu dàng, nghe rất êm tai.
Thời gian trôi nhanh trong tiếng nói chuyện của cô, chẳng bao lâu, bọn họ đã đến gần cổng trường. Chúc An bảo cậu chờ một chút. Lâm Tuế Xuân gật đầu. Sau đó, cô chạy vào một quán trà sữa, mua hai cốc trà sữa trân châu rồi lại chạy ra. Vì vận động mạnh mà mặt cô thoáng ửng hồng.
“Cho cậu này.” Chúc An đưa cho Lâm Tuế Xuân một cốc. Thấy cậu không nhận, cô liền cầm tay cậu lên, đặt cốc trà sữa vào: “Trà sữa trân châu ở đây ngon lắm đấy.”
Lâm Tuế Xuân không từ chối. Chúc An kéo chiếc vali của mình đi về khu ký túc xá nữ. Trước khi đi, cô cong mắt, vẫy tay nói một câu “tạm biệt”.
Lâm Tuế Xuân nhìn cô, cũng nói: “Tạm biệt.”
Dứt lời, cậu xoay người, bước từng bước về phía trước. Nhìn cốc trà sữa trong tay, cậu cắm ống hút vào, hút một ngụm nhỏ, phát hiện chất lỏng bên trong vừa ấm áp lại ngọt ngào.
Sau đó, lồng ngực cậu cũng dần ấm lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT