Hôm nay sau khi cùng thiếu phu nhân đi khám thai định kì về liền nghe thiếu phu nhân thèm ăn nó bèn một mình chạy đi mua về cho cô.
Dáng người tuy có cao hơn, nhưng vẫn có bây lớn tay xách nách mang một đống đồ chạy vào nhà, mặt nhễ nhại mồ hôi, nó thở hồng hộc chưa kịp lấy lại hơi đã bị giọng nói phía sau lưng làm cho muốn tắt thở.
"Hinh lùn vừa từ ngoài về đấy à?"
"Thấp bé nhẹ cân mà còn mang nặng, đưa đây anh Dương của em xách giùm cho."
A Dương tay đút túi quần bước đến, cậu ngang nhiên không xem ai ra gì cũng có lẽ nơi này đã quá quen thuộc là gia đình cho nên không câu nệ tiểu tiết.
Đám người làm đứng gần đó che miệng cười, bọn họ chớp mắt xem kịch vui sắp diễn ra có người còn cười khẽ mở miệng trêu:
"Haiya, tôi cũng xách nặng muốn chết đây mà sao không giúp vậy 'anh Dương của tôi'."
Dứt lời người đứng đó liền bật cười khúc khích, mặt mày tiểu Hinh vốn đã đỏ bừng nay bị trêu chọc công khai như vậy còn từ rất nhiều người nó liền không chịu được.
Đây chính là một đả kích cực cực lớn, bọn họ ỷ đông hiếp yếu!
Nó thở đã không ra hơi, chỉ biết trừng mắt cảnh cáo A Dương rồi gằn giọng:
"Ai là anh của tôi? Chú đừng có mà tự xưng, già muốn chết rồi còn nghĩ mình trẻ trung lắm."
"Ảo tưởng!"
Mắng cho bớt giận xong tiểu Hinh liền lật đật mang thức ăn đem lên cho thiếu phu nhân nhà mình, mãi thở với nghe bọn họ nói nó quên bén mất chuyện này, đồ ăn mà nguội thì mất ngon.
"Thiếu phu nhân thức ăn đây ạ, cô ăn đi cho nóng..."
Nó mang thức ăn bước vào phòng, Quân Yên nằm trên giường đọc sách thấy vậy liền cong môi cười hai mắt sáng rực, mùi thức ăn thơm phức khiến cho tuyến nước miếng của cô hoạt động một cách kịch liệt.
"Em để đó đi..." Quân Yên chỉ lên bàn.
Thức ăn được bày sẵn trên bàn tròn, Quân Yên ngồi xuống cô xoa xoa hai cánh tay. Bầu đã được 4 tháng cho nên đã lộ bụng ra một chút, mặc trên người chiếc váy bầu mà chồng mua cho Quân Yên híp mắt cười ăn vịt quay thơm nức mũi.
Tiểu Hinh nhìn thiếu phu nhân có đồ ăn liền cười đến vui vẻ thì bản thân cũng vui lây, nó đứng yên đó để lỡ thiếu phu nhân có sai vặt thì chạy cho lẹ vả lại phải chăm bà bầu nữa, sơ suất một chút thôi là bay màu ngay.
Trong miệng đầy ắp thịt vịt, miệng dính dầu mỡ lúc này mới nhớ lại cô bé 18 tuổi còn ngây ngốc đứng gần đó, cô ngoắc tay gọi tiểu Hinh lại:
"Nào lại đây, ăn cùng chị đi."
"Một mình chị ăn không hết, đồ ăn lại còn rất nhiều bỏ thì uổng lắm." Quân Yên thân thiết nói.
Tính tình cô vốn đã tốt sẵn, hơn nữa cô bé tiểu Hinh này chỉ mới 18 tuổi ngoan ngoãn trung thực, làm việc lại rất có năng suất, cô còn nhớ khoảng thời gian trước khi người phụ nữ có tên An Thảo đến tìm chồng cô chính con bé này đứng ra chửi tay đôi với người ta, bảo vệ cô.
Dáng dấp lúc đó của nó phải gọi là đỉnh!
Tiểu Hinh thấy thiếu phu nhân gần gũi với mình như vậy có hơi xấu hổ, nó lắc đầu xua tay từ chối lại không ngờ thiếu phu nhân mời rất nhiệt tình.
Bụng có chút cồn cào, mùi thơm của thịt vịt quay xộc vào mũi khiến tâm nó không vững.
Sau cùng vẫn là câu nói "miếng ăn là miếng nhục" ban nãy từ chối một cách khí thế như vậy bây giờ lại ngồi chung bàn với người ta, còn ăn rất nhiệt tình nữa.
Xong xuôi, con vịt quay béo tốt được xử lý gọn gàng sạch sẽ đồ ăn trên bàn vơi đi không ít, hai người tựa lưng lên ghế xoa xoa cái bụng no tròn của mình hài lòng cười.
Tiểu Hinh nhìn cô, chớp mắt cảm kích nói:
"Thiếu phu nhân, cảm ơn cô vì bữa ăn này."
Quân Yên híp mắt cười, no đến mức không nói nên lời chớp mắt cô liền nghĩ đến việc phải đi tản bộ vài vòng thôi, không thể ngồi như vậy được.
Để tiểu Hinh dọn dẹp hiện trường, cô sang thư phòng tìm chồng mình, bây giờ chắc hắn cũng đã xử lý xong công việc rồi.
Lại nói, nhớ lần đó khi nghe tin cô mang thai hắn liền nói đem công việc về nhà xử lý để dễ dàng chăm sóc cô hơn vốn nghĩ chỉ là nửa đùa nửa thật không nghĩ đến hắn nói chuyển liền chuyển.
Bây giờ thư phòng dưới nhà chính là cái ổ mới của hắn, thay vì một ngày làm hơn 8 tiếng đồng hồ ở công ty thì bây giờ hắn chỉ bỏ ra 2 tiếng để xử lý công việc chưa tính đến chuyện tổ chức họp qua video.
Thiếu phu nhân đi tìm chồng mình rồi nó vốn muốn đi theo nhưng lại ngại làm phiền không gian riêng tư của vợ chồng người ta bèn thất thời đi tìm việc để làm.
Loay hoay một mình trong nhà bếp, tiểu Hinh không hề có một chút cảnh giác với người đàn ông đang từ tử tiến lại gần mình sau lưng. A Dương cong môi cười lưu manh, bước đến gần cô bé đang bận rộn kia.
Dáng người nhỏ nhắn, cậu chỉ cần dùng một tay cũng có thể ôm trọn cả cơ thể cô nhóc này, tuy bình thường có chút hung hăng hay cùng cậu phân cao thấp nhưng lại rất đáng yêu.
Có lẽ A Dương cậu vì điểm này mới bị cô nhóc vừa đủ tuổi hút mất hồn. Cho đến khi khoảng cách giữa hai người được rút gọn bóng người cao lớn xuất hiện trước mắt tiểu Hinh nó mới phát hiện ra có người.
Giật mình quay lại, mặt nó là một mảng hoang mang:
"Chú...chú làm gì thế?"
"Chú xê ra, chú đứng gần như vậy là muốn gì."
Nó càng nói thì giọng càng cao, mắt như toé lửa. Dường như đối với A Dương người hơn nó 8 tuổi chưa bao giờ là thôi đề phòng.
Nhưng người như ông chú này chắc chắn phải đề phòng mới được, lúc nào xuất hiện mặt cứ dê dê lưu manh phát ớn, còn nói mấy lời lẽ biến thái nữa ai mà chả ghét chả đề phòng cơ chứ.
Trâu già muốn gặm cỏ non chắc?
Không dễ đâu, đừng có mà tưởng bở!
Tất nhiên A Dương cậu không biết suy nghĩ này của nó và cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này...
Vì cậu nghĩ mình hành động như thế là manly là ngầu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT