"Tôi tất nhiên yêu Trần Tuân."
"Anh ấy là chồng tôi, là ánh sáng của đời tôi..."
Lôi Cân không hề tỏ ra tức giận, hắn nâng khóe môi nở nụ cười thú vị nhìn cô, xong lại đảo đôi mắt nhìn khung cảnh ở sau lưng cô.
Tới rồi!
Lúc này đây, trong trận đấu súng giữa đôi bên khung cảnh hỗn loạn vạn phần Lôi Cận nở nụ cười nham nhở bước đến giữ chặt gáy cô, cường bạo hôn lên môi cô.
Đôi mềm mại khiến cho hắn mê muội, chỉ có đôi môi này chỉ có cô gái này mới mang lại cho hắn cảm giác kì lạ hứng thú. Nhìn đôi mắt kinh ngạc kia Lôi Cận không kiềm chế được mà trở nên hung hăng hơn, kìm hãm cô trong lòng mặc cho cô vùng vẫy chống cự.
Đoàng!
"Lôi Cận!"
"Buông vợ tao ra!"
Viên đạn xoẹt qua vai Lôi Cận, bả vai chẳng mấy chốc mà rướm máu ướt đẫm cả áo vest mà hắn đang mặc, tiếng gầm của Trần Tuân vang lên mang theo sự phẫn nộ cùng tức giận đối với hắn.
Quân Yên sửng sốt, cô đẩy Lôi Cận ra quay đầu nhìn Trần Tuân đang đứng ở phía đối diện, bốn mắt giao nhau bao nhiêu cảm xúc tuôn trào, trên khuôn mặt kia giờ đã ướt đẫm nước mắt, tâm tình lại chẳng thể nào thả lỏng được.
Trần Tuân thấy Lôi Cận hôn cô rồi...
Cô biết ăn nói thế nào với hắn đây?
Cổ họng như có vật gì chặn lại một lúc sau mới có thể phát ra tiếng, cô hướng đôi mắt đáng thương nhìn Trần Tuân, cơ thể gầy gò ốm yếu cố gắng chống đỡ đến phút cuối.
"Trần...Trần Tuân..."
"Anh...anh đến rồi..."
Giọng nói quen thuộc kia, khuôn mặt kia, người phụ nữ mà hắn nhớ nhung bao ngày cuối cùng cũng có thể nhìn thấy, nhưng hình ảnh cô vừa bị tên đàn ông khác cưỡng hôn lại đập vào mắt hắn, Trần Tuân hắn làm sao mà chịu được.
Hắn lên đạn nhắm thẳng vào người Lôi Cận, hai đôi mắt tràn đầy sát khí đấu với nhau. Trên tay Lôi Cận bây giờ xuất hiện một khẩu súng, hắn xoay xoay nó trong tay nhưng vô ý lại hướng về phía Quân Yên, hành động khiêu khích kia vừa khiến Trần Tuân lo lắng lại tức giận.
Hắn nghiến răng nhìn Lôi Cận đầy oán giận.
"Lôi Cận!"
"Thả Quân Yên ra!"
Quân Yên bị Lôi Cận ôm vào trong lòng, giữ chặt không cho cô chạy, ở trước mắt Trần Tuân mà khẽ nói vào tai cô.
"Em mà kháng cự, tôi sẽ nổ súng đấy!"
Quân Yên sợ hãi nhìn Trần Tuân ở trước mặt, khuôn mặt nhợt nhạt của hắn khiến cô đau lòng, trên người hắn tuy không có nơi nào bị thương nhưng lại khiến cho cô lo lắng.
Đôi mắt thâm sâu của Lôi Cận nhìn cô, bộ dạng lo lắng của cô vậy mà chỉ dành cho Trần Tuân thật khiến hắn tức giận không thôi, Lôi Cận che mắt cô lại kéo cô vào trong lồng ngực mình không cho cô nhìn Trần Tuân nữa.
Lại thấy Trần Tuân ở đối diện tức giận Lôi Cận đạt được mục đích liền bật cười vui vẻ, nụ cười quái đản của hắn khiến cho người nghe phải nổi da gà.
Trần Tuân muốn tiến lên cứu cô, nhưng tên này là một kẻ điên, hắn không dám có một hành động khinh suất nào, sơ sẩy một chút sẽ khiến cô gặp nguy hiểm.
"Lôi Cậnnnn..." Trần Tuân nghiến răng kêu tên hắn.
Lôi Cận cầm khẩu súng chỉ chỉ vào vết thương đang rỉ máu bên cánh tay của mình, rồi cười nói với hắn.
"Mày xem...quà mày tặng tao đó."
"Tao nên trả lại trên người mày hay là cô vợ xinh đẹp của mày đây?"
Hắn cười khẩy một tiếng, nhìn đám người phía dưới đang đánh nhau, tiếng súng nổ không ngừng, hắn chậc lưỡi cảm thấy tiếc cho ngôi biệt thự này, ngôi biệt thự mà hắn thích nhất đêm nay phải dính máu rồi.
"Lôi Cận đầu hàng đi, người của anh đã bị khống chế!"
Tiếng của Trần Manh vang lên, cậu đứng ở phía đối diện với Trần Tuân hướng khẩu súng trên tay vào người Lôi Cận.
Trên khuôn mặt Lôi Cận chẳng có một chút gì gọi là lo lắng cả, hắn chỉa súng vào thái dương của cô mím môi nói.
"Đứa nào dám tiến lên tao sẽ cho cô ta nổ sọ!"
Nói đặng hắn lại cúi thấp đầu, ngửi mùi thơm trên tóc cô trong mắt có chút luyến tiếc hắn nói.
"Tuy là tao rất thích vợ mày, nhưng vẫn phải hi sinh thôi..."
"Chậc...thật đáng tiếc!"
"Lôi Cận đừng làm bậy!" Trần Tuân hét lên, tất cả mũi súng đều hướng vào người Lôi Cận. Có vẻ như hắn đã không còn đường thoát nữa rồi, chỉ có thể đầu hàng mà thôi.
Nhưng Lôi Cận nào phải tên dễ đối phó, hắn làm gì tất nhiên cũng sẽ đề phòng và chừa đường lui cho mình sẵn. Lôi Cận nhếch môi cười, tay bóp chặt cổ cô, lúc này giọng nói của hắn trở nên nghiêm túc hơn bộ dạng cà lơ phất phơ cũng chẳng còn nữa.
Giọng nói lạnh lùng, quỷ dị của hắn vang lên.
||||| Truyện đề cử:
Boss Là Nữ Phụ |||||
"Trần Tuân...mày nghĩ tao làm việc mà không để đường lui cho mình sao?"
"Năm năm trước tao dễ dàng khiến mày bị mù rồi trốn thoát..."
"Bây giờ tao sẽ khiến mày sống không bằng chết khi tận mắt thấy người mình yêu bỏ mạng vì mình!"
Quân Yên vùng vẫy, khuôn mặt vì thiếu oxy mà trở nên đỏ bừng, cơ thể vốn đã suy yếu nay càng trở nên tệ hơn. Nhưng cho dù thể cô vẫn một lòng hướng về hắn, nước mắt tuôn rơi, cố gắng gọi tên hắn.
"Trần...Trần...Tuân...không..."
Không được lại đây...em không sao.
"Quân Yên..."
Đôi mắt Trần Tuân đỏ bừng, tơ máu dày đặc nhìn cô vùng vẫy chống cự lại trong vô vọng còn mình chẳng làm được gì mà gấp đến độ bước lên mấy bước.
"Quân Yên...Lôi Cận đừng làm hại cô ấy!"
"Sợ rồi sao?" Lôi Cận nhướng mày, nhìn hắn khiêu khích.
Hắn nới lỏng tay cho cô thở, quả thật trong thâm tâm Lôi Cận cũng không muốn giết cô ngay lập tức, nhìn cô yếu ớt mà gục xuống hắn có chút đau lòng nhưng mũi súng vẫn nhấm thẳng vào đầu cô.
Lôi Cận liếc mắt nhìn Trần Manh ở phía sau, hắn đảo mắt quan sát tình hình đột nhiên bật cười thành tiếng xong lại nghiêm mặt lại nói.
"Không muốn cô ta chết, thì tất cả đám chúng mày cút hết cho tao."
"Chuẩn bị cho tao một chiếc xe..."
"Mày có 5 phút để cứu vợ mày đó Trần Tuân."
Ánh mắt của Trần Manh và Trần Tuân giao nhau, tựa như chỉ dùng một ánh mắt mà có thể hiểu được ý của đối phương, quả nhiên lúc sau Trần Manh liền nói qua bộ đàm ra lệnh cho tất cả rút lui, còn chuẩn bị những thứ mà Lôi Cận cần.
Lôi Cận hài lòng cười, kéo cô đi theo mình làm con tin để chạy trốn, nhìn hai người đàn ông bám theo mình ở sau Lôi Cận lại chẳng mảy may quan tâm.
Hơn nữa hắn còn vừa đi vừa tán gẫu với cô.
"Quân Yên...em có tin tôi trốn thoát được không?"
"Nếu tôi trốn thoát...tôi sẽ về tìm em cướp em khỏi tay tên kia."
"Quân Yên...thật tiếc khi lần đó không ăn em."