Cô ấp úng nói không nên lời, cánh tay cầm đũa cũng không khỏi run lên một hồi. Trần Tuân hình như càng ngày càng lộ bản chất biến thái, vô liêm sỉ của mình rồi, thậm chí cô còn nghi ngờ hắn từ trước đến nay giả vờ đứng đắn chứ bản chất của hắn là mặt dày như thế này.
Ôi ôi, cảm thấy càng ngày càng sai sai ở đâu ấy.
Dùng xong bữa tối, một bữa tối gian nan đầy vất vả đối với cô, còn hắn thì miễn bàn mặt mày vui vẻ nụ cười kéo dài đến tận mang tai.
"Quân Yên, giận anh sao?"
Hắn hỏi cô, bởi vì từ nãy giờ cô đều làm lơ hắn. Trần Tuân nhịn cười, chờ đợi cô lên tiếng.
Cô gái ngồi cạnh hắn không thèm đả động gì, ngược lại còn ngồi dịch ra một đoạn trực tiếp dùng hành động để biểu đạt ý của mình.
Ấy!
Thật sự bị hắn làm cho giận rồi sao?
Nương theo ánh sáng mờ ảo mà đôi mắt nhận được, hình ảnh Quân Yên bĩu môi không thèm nhìn mình lọt vào tầm mắt hắn, hình ảnh kia tuy không rõ ràng, sắc nét nhưng chí ít hắn cũng có thể biết bây giờ cô như thế nào rồi.
Đôi mắt này có thể thấy được, quả nhiên thật là tốt, hắn sẽ không còn là gánh nặng của một ai cả, sẽ có đủ năng lực bảo vệ cho cô.
Cơ thể hắn chuyển động dịch mông sang ngồi gần cô hơn, trực tiếp kéo cô ngồi lên đùi mình, Quân Yên chẳng ngờ được chỉ trong vài giây đã bị hắn ghì chặt trong lòng rồi.
Cô mở to mắt, kinh ngạc nhìn hắn, giọng nói run run.
"Anh...anh làm gì thế?"
"Buông em ra đi!"
Làm gì có ai lại buông vợ đang giận dỗi ra chứ, phải ôm hơn nữa là ôm phải chặt mới đúng. Trần Tuân y như vậy mà làm, ôm chặt cô không buông, giọng nói có chút tủi thân, rất thành thật mà nhận lỗi.
"Không buông..."
"Anh biết sai rồi, lần sau sẽ không nói mấy lời đó với em nữa, Quân Yên của anh đừng giận nữa."
Tình cảm nồng nàn, cháy bỏng, nếu người khác nói chưa chắc cô sẽ bỏ qua nhưng bây giờ người nói lại là người mà cô yêu thương, cô không cách nào làm trái tiếng lòng mình được.
"Biết sai là được rồi..."
"Nhớ đừng có mà lưu manh nữa đấy."
Hắn bật cười, vùi cả khuôn mặt tươi cười của mình vào cổ cô ra sức gật đầu. Nhưng mà cho dù đã gật đầu hắn cũng không chắc mình sẽ làm được, da mặt cô mỏng hay xấu hổ hắn lại rất thích nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai không nói nên lời ấy.
Rời khỏi cổ cô cùng lúc đó Quân Yên cũng ngước lên nhìn hắn, khuôn mặt này quả thật là đẹp không góc chết, nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải nhìn kiểu gì cũng đẹp, đã thế cơ thể còn săn chắc, chiều cao đạt chuẩn người mẫu.
Đúng là được ông trời ưu ái, nghĩ thế Quân Yên liền nhìn lại bản thân mình, quả thật kém xa một trời một vực.
"Ra ngoài đi dạo một vòng nhé?"
Đột nhiên Trần Tuân mở giọng đưa ra đề nghị.
Quân Yên nghe thấy cũng cảm thấy lời đề nghị này khá tốt liền gật đầu đồng ý, cô bước tới lấy áo khoác gió cho cả hai rồi cùng nhau ra khỏi nhà.
Trần gia mà bọn họ ở hiện tại không phải là nhà chính, nhưng dù sao cũng được xây dựng trên khu vực đắt đỏ của thành phố, đều là nhà có tiền đến đây ở, Quân Yên được một pha mở mang tầm mắt. Tuy về làm vợ hắn cũng được một thời gian rồi nhưng cô ít ra ngoài, có lúc mẹ Trần sẽ đưa cô đi đến nơi làm việc của bà để tham quan, có lúc lại cùng hắn ra ngoài dạo quanh thành phố một vòng, nhưng chung quy vẫn ở nhà vờn nhau với hắn và mấy người làm.
"Em có thích ở đây không?"
Mười ngón tay đan vào nhau như chẳng thể tách rời được, Trần Tuân nắm tay cô cùng đi về phía trước, nhàn nhạt hỏi.
Thích ở đây không sao?
Sao đột nhiên hắn lại hỏi vậy?
Cô âm thầm suy nghĩ liệu mình có thích không, quả thật cô rất thích người nhà họ Trần từ chủ cho đến người làm, họ mang đến cho cô cảm giác ấm áp của gia đình mà cô chưa từng có, hơn hết ở đây còn có hắn người cô thích nữa.
Nhưng mà...
"Hơi rộng đi có chút mỏi chân, với lại em sợ lạc đường..."
Nụ cười trầm thấp vang lên nhưng chỉ một lúc sau hắn liền ho khan lấy lại nghiêm túc rồi nói.
"Sau này sẽ mua nhà nhỏ hơn, chúng ta sẽ ở đó được không?"
"Em sẽ không sợ mỏi chân và đi lạc nữa."
Cô lập tức dừng bước xua tay lắc đầu đáp.
"Không không...không cần mua nhà..."
"Ba mẹ dù sao cũng có tuổi rồi, sợ là nếu chúng ta rời đi họ sẽ buồn mất..."
Lời nói kia liền đánh vào trái tim hắn, hiếm ai gả vào một gia đình quyền quý mà nói được những lời này.
Trần Tuân liền cảm thấy may mắn, lại thầm cảm ơn mẹ Trần đã chọn cho hắn một bạn đời tuyệt vời như thế này.
Trong cổ họng phát ra tiếng 'ừ' nhẹ, Trần Tuân không nói nữa, tiếp tục nắm tay cô cùng nhau đi bộ về phía trước.
Chiếc xe ô tô đậu bên lề đường cách bọn họ một đoạn, mấy người đàn ông bịt mặt trên xe vẫn luôn dán mắt theo dõi bọn họ, tên cầm đầu thấy thời cơ đã đến liền lên tiếng.
"Chuẩn bị đi..."
"Lái xe đụng hai đứa nó để tách ra, rồi bắt con nhỏ đó lên xe."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT