Lan Dục không thể cướp Hạ Nhất về, thay vào đó anh sẽ giăng lưới đợi cô cắn câu.
Từ lần đầu gặp gỡ, giữa họ dường như tồn tại cái gọi là duyên trời định, cho nên việc lừa cô ấy kết hôn cũng được gọi là duyên phận.
Khi ấy, Hạ Nhất đã chấp nhận Lan Dục trở thành bạn cô, vì trong thế giới của cô, anh đã chiếm một vị trí mất rồi.
Ở lần chạm mặt thứ hai, Lan Dục liền thể hiện lập trường và mục đích “muốn kết hôn cùng cô”, anh không ngại triển khai kế hoạch “truy tình” hết một năm trời, tất cả vì không thể ép buộc cô.
Mặt khác, nội tâm anh lại kêu gào phải cướp cô đi, nếu không với tính tình ấy của cô, chả biết đến khi nào cái tâm thân ế ẩm này mới cưới được vợ nữa.
Sau khi Tiêu Ái bị Hạ Nhất bức đến suy sụp, Hạ Nhất cũng bị Tiêu Ái ngày ngày nói mãi mà sinh ra nóng nảy.
Tiêu Ái chuyển sang kế hoạch B, bắt đầu khuyên bảo cô nên cùng Lan Dục kết hôn, còn nói trên đời này sẽ không có ai yêu cô nhiều hơn Lan Dục đâu.
Hạ Nhất hết sức chấn động.
Kể từ lần đó, dưới sức công phá không ngừng nghỉ của Tiêu Ái. Hạ Nhất không thể tưởng tượng được mà quay đầu lại cảm thán với Lan Dục: ” Vì sao Tiêu Ái và Đường Lạc đều nói, tôi mà kết hôn với anh là chuyện tốt vậy? Tôi đã nói là tôi không muốn cưới anh rồi mà.”
Lan Dục bình tĩnh cười nhàn rỗi, anh không nói gì, mà nắm lấy tay cô kéo lại gần mình, sau đó đặt lên ấy một nụ hôn.
Cảm giác vi diệu từ đầu ngón tay chuyền đến, khiến Hạ Nhất hoảng hốt rút tay lại.
“Anh…” Cô nhíu mày, thể hiện vẻ không vui, nhưng lại không biết nên mở lời sao cho tốt.
Đáy mắt anh tràn đầy ý cười, dịu dàng nói: “Nhất Nhất à, thế giới của em tất cả mọi thứ anh đều có thể chấp nhận được vì vậy em không cần phải thay đổi. Nhưng chỉ có một điều, chính là em phải học cách thích nghi khi thế giới của em đã có thêm anh! ”
Dưới ánh mắt xuyên thấu lòng người ấy, Hạ Nhất cảm thấy nơi đáy tim nổi lên một cảm giác bao la bất tận.
Mặc cho đôi tay đang luống cuống, cô vẫn kiên trì nói: “Nhưng tôi không muốn kết hôn với anh.”
Thế giới của cô không tồn tại khái niệm “Tình yêu và hôn nhân”.
Lan Dục nhìn chằm chằm cô trọn vẹn nửa phút.
Hạ Nhất theo thói quen nghiêng mặt đi.
Lan Dục đột nhiên nói: “Nhất Nhất, tôi có đẹp không? ”
Khuôn mặt tuấn tú của anh đột nhiên xông thẳng vào đáy mắt cô, đẹp đến mức khiến người ta không cách nào thở nổi.
Hạ Nhất gật đầu.
Ừ, trông đẹp lắm.
Sinh ra với mức thẩm mỹ nghệ thuật cao, cô luôn cố chấp theo đuổi vẻ đẹp hoàn hảo và chẳng thể chống cự lại nó.
Lan Dục là người mẫu cơ thể hoàn hảo nhất mà cô từng thấy.
Đây cũng là một trong những lý do Lan Dục có thể trở thành bạn của cô.
Lan Dục hơi vô sỉ nói: “Nếu đẹp đến vậy, Nhất Nhất không muốn mỗi ngày đều được ngắm sao? ”
Hạ Nhất không rõ lý do gì, nhưng vẫn thành thật gật đầu: “Muốn. ”
Kể từ khi anh làm người mẫu cho cô vẽ qua một lần, về sau nhìn ai cô cũng đều không vừa mắt.
Cô muốn anh làm người mẫu cơ thể cho mình, giống như các mẫu vật khác trong phòng thu, sẵn sàng để sử dụng bất cứ lúc nào.
Nhưng mà Lan Dục rất bận rộn, cho nên khiến cô vẫn không thể thực hiện được nguyện vọng ấy.
Hạ Nhất không thể ngờ tới, mục đích ban đầu của Lan Dục khi chấp nhận làm người mẫu cơ thể cho cô vì muốn sử dụng ưu thế ấy bẫy cô.
“Chỉ cần chúng ta kết hôn, rồi sống chúng với nhau, mỗi ngày em đều có thể nhìn thấy tôi bất cứ lúc nào.”
Hạ Nhất trực tiếp rơi vào cái bẫy mà Lan Dục dệt sẵn, lời nói “Muốn ngày đều được nhìn anh” dễ dàng thống trị tâm trí cô.
“Mỗi ngày đều được nhìn anh sao?”
“Ừm, Nhất Nhất thấy sao hửm?”
Khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng gần, dưỡng như mũi cô cũng người nọ có thể chạm vào nhau.
“Có thể… mỗi ngày nhìn anh, vậy anh sẽ trở thành người mẫu ảnh của tôi đúng không?”
“Tất nhiên rồi. Vậy, ý em sao? ”
Lan Dục cẩn thận tỉnh lược bớt, câu đầy đủ hẳn là “Cho nên chúng ta kết hôn có được không”.
Được, tất nhiên là được rồi.
Trước kia, Tiêu Ái từng nói qua với anh rằng, Hạ Nhất là người rất nhanh sẽ bị lời lẽ chính đáng đánh bại, mạch não của cô khác với người bình thường, hơn nữa nếu xét về tư duy “đạo lý đối nhân xử thế” của cô phải nói là rất ngay thẳng.
“Nhất Nhất có đồng ý chuyện mỗi ngày nhìn tôi không.”
Đầu óc Hạ Nhất chỉ tập trung vận hành ở ba chữ “mỗi ngày nhìn”.
Cô ngốc nghếch gật đầu: “Được rồi, tôi muốn nhìn thấy anh mỗi ngày.” ”
Lan Dục nở nụ cười thất tươi, rồi cúi đầu thổi vào tai cô: “Nhất Nhất, tối nay phải nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ không quấy rầy em nữa. ”
Đó là một câu nói tuyệt vời, khiến cho Hạ Nhất – người từ đầu đến cuối không phát hiện ra bất kỳ bất thường nào, ngược lại còn vui mừng nhìn Lan Dục.
Ngày hôm sau, mọi người ai ai cũng nói là cô đã chấp nhận lời cầu hôn của Lan Dục, khi ấy, vẻ mặt kinh hãi của cô thảm thương đến không nỡ nhìn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT