Lan Dục rất nghiêm túc coi trọng vấn đề kết hôn cùng cô.
Hạ Nhất cũng biết, nhưng khi thấy Lan Dục lộ ra vẻ mặt bất lực cộng với thần thái sắc bén kia, tâm trạng cô hoàn toàn rối tung lên.
Cô và Tiêu Ái nói chuyện với họ, muốn tìm hiểu lý do tại sao Lan Dục cứ khăng khăng đòi kết hôn với cô.
Tiêu Ái rối rắm nửa ngày nói với cô: “Ây da… Mặc dù đầu năm nay rất thịnh hành chuyện yêu đương, nhưng mà tình yêu xét đánh thì thật quá xa xỉ rồi. Bất quá, Lan thiếu hình như, ừm, thuộc loại người tình yêu sét đánh chăng.”
Nói cũng giống như không nói.
Đường Lạc bật cười: “Ái Ái, em cảm thấy Hạ Hạ có thể hiểu được cái gì gọi là tình yêu sét đánh không? ”
Tiêu Ái vô cùng chán nản.
Hạ Nhất ngược lại nói với Lan Dục.
“Tôi không muốn kết hôn với anh.”
“Tôi biết, nhưng tôi sẽ đợi cho Nhất Nhất nguyện ý.”
“Tại sao tôi phải kết hôn với anh chứ?”
“Bởi vì tôi muốn kết hôn với Nhất Nhất.”
“Tại sao anh lại kết hôn với tôi?”
“Tôi yêu Nhất Nhất.”
“Tôi không yêu anh.”
“Tôi biết, nhưng tôi sẽ chờ Nhất Nhất yêu tôi.”
Tiêu Ái và Đường Lạc thường nói cô có bệnh, cho nên khi giao tiếp với cô, họ luôn rất thất vọng và uể oải.
Đối mặt với Lan Dục, Hạ Nhất lần đầu tiên sinh ra cảm giác thất vọng và uể oải mà hai người tình nhân kia hình dung.
Cô và Lan Dục không cách nào có thể giao tiếp, cô không hiểu anh, và anh cũng không hiểu cô.
Lan Dục nói, sau này bọn họ sẽ sống cùng nhau, cho nên Hạ Nhất phải quen với sự tồn tại của anh.
Anh ấy thực sự có tầm ảnh hưởng lớn cuộc sống của cô.
Nhất Nhất từng chút một bị náo loạn đến bệnh thần kinh phát tác.
Khi cô ở trạng bình thường thì mọi người không thể lên tiếng, còn nếu rơi vào trạng thái bất bình thường – đó là lúc khiến chúng ta sụp đổ.
Cô bắt đầu không ngủ vào ban đêm, nửa đêm canh ba sẽ gõ cửa phòng của cặp vợ chồng.
Đêm đầu tiên, cô gõ cửa ba lần. Tiêu Ái xoa xoa cái đầu tổ gà rối loạn của mình, hỏi cô làm sao vậy.
Hạ Nhất vẻ mặt nghiêm túc nói: ” Tiêu Ái, trong phòng tôi có người.”
Cô luôn cảm thấy có người đang nhìn mình không ngừng, nó đến từ khắp nơi, có lấy bịt mắt che cũng vô dụng —
Tiêu Ái rất im lặng.
Kể từ khi Lan Dục triển khai kế hoạch “truy tình” đến nay, Hạ Nhất tuyệt đối không thể chịu đựng được hoàn cảnh thay đổi xung quanh, cộng thêm chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cực độ, thần kinh cô bắt đầu trở nên căng thẳng quá mức, hơn nữa tình huống càng lúc càng rõ ràng và dẫn tới ảo giác.
Lúc đầu, Nhất Nhất chỉ cảm thấy như thế này: Hình như có ai đó đang nhìn tôi?
Sau đó, nâng level lên là: Sao tôi cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình?
Một thời gian nữa, trở thành như thế này: Thật sự có kẻ nào đó đang theo dõi tôi!
Sau đó, cô ấy hoàn toàn trở thành như thế này: Thật sự có người đang theo dõi tôi! Ở mọi lúc, mọi nơi! Kẻ đó không chỗ nào là không xuất hiện!
Nhiều năm trước, đôi vợ chồng họ đã từng chứng kiến căn bệnh ám ảnh cưỡng chế này của Hạ Nhất.
Cho nên Tiêu Ái rất sụp đổ, bất luận là đối với Hạ Nhất hay Lan Dục.
Lan Dục quả thật bản lĩnh, có thể ảnh hưởng đến Hạ Nhất như vậy.
Cô không giải quyết được Hạ Nhất, nên đành mang theo bộ mặt “nước mắt lưng tròng” lao đến chỗ Mộ Bách đứng bên cạnh Lan Dục, bất lực nói:
“Bảo Lan thiếu đón cô ấy đi, nhanh nhanh chốt đơn lẹ ik! Cầu xin anh luôn ấy– đánh ngất hay gây mê gì cũng được, tùy các anh quyết, chỉ cần anh ship cô ấy đi là được! Tôi chân thành chúc cả hai trăm năm hạnh phúc! Thật sự thật sự là… Đừng tra tấn tôi nữa mà, huhuhu, tui lạy anh luôn……”
Cô không thể chịu nổi, bệnh thần kinh của Hạ Nhất tái phát, vợ chồng họ không cách nào ngủ ngon được!
Mộ Bách dở khóc dở cười, nhưng hắn cũng đành bó tay bó chân.
Hạ Nhất còn chưa đáp ứng kết hôn với Lan Dục, Lan Dục không thể cướp cô ấy về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT