Lượng thông tin Viên Lai tiếp thu trong đêm nay đã vượt quá phạm vi nhận thức của đại não, vì thế khi cậu thấy mấy chữ này, cậu chết máy luôn.

Viên Lai chẳng nhớ nổi cậu ngủ lúc nào, nhưng sáng sớm hôm sau thì cậu bị mẹ cằn nhằn đánh thức: “Bảo Bảo! Con lại lén mẹ hút thuốc! Còn ấn tàn thuốc lên bàn nữa cơ!”

Viên Lai mơ màng ngồi dậy, cậu há miệng muốn nói chuyện thì phát hiện cổ họng nghèn nghẹn, ho khan một lúc mới phát được ra tiếng: “Mẹ?”

Mẹ Viên nghe tiếng mà hoảng hốt, cũng không nói nữa, vội vàng ngồi xuống bên giường cậu, áp tay lên trán cậu thử độ nóng: “Ôi trời!!! Nóng phỏng tay. Sao lại sốt rần rần lên thế?” Mẹ Viên vội vàng bảo dì giúp việc gọi điện cho bác sĩ, bà đỡ cậu nằm xuống.

Viên Lai nằm xuống, nhanh chóng trở lại giấc ngủ.

Từ bé đến giờ Viên Lai rất ít bị bệnh, hiếm khi sốt đi sốt lại, ba bữa hôm nay vẫn chưa thấy tốt lên, ba mẹ Viên lo lắng lắm, chỉ muốn thay phiên túc trực ngày 24 tiếng.

“Ba mẹ không đến công ty ạ? Sốt tí thôi mà, chưa đến nỗi để hai người…”

Ba Viên chọt ngón tay vào ót Viên Lai: “Sao mà chưa đến nỗi, ba mẹ kiếm tiền cũng để cho con, công ty làm sao quan trọng bằng Bảo Bảo chứ?”

Vì vậy, cậu chẳng có cơ hội nào chuồn đi, chỉ có thể lấy điện thoại gửi WeChat cho Vương Dịch, bảo bọn họ cứ tập luyện đi, thật sự là bây giờ cậu không đến bar được rồi.

Vương Dịch đáp: Bảo à, không có gì phải khó xử đâu. Tuy anh biết mày ngấp nghé nhan sắc của anh đã lâu, nhưng anh vẫn sẽ xem mày là anh em.

Viên Lai mở camera, chụp cái tay đang truyền nước, có vết kim đâm bầm tím, ngón giữa dựng thẳng, rồi gửi qua.

Vương Dịch gửi giọng nói: “What? Bị bệnh?”

Viên Lai nói: “Ừ. Mấy anh tập đi.”

Sau đó cậu đăng tấm ảnh ngón giữa kia lên vòng bạn bè, caption: Cuộc sống giống như khi bị cưỡng gian, không thể phản kháng thì hưởng thụ thôi chứ sao.

Lúc sau, Thư Thanh Lãng nhấn like.

Viên Lai lập tức nghĩ đến chuyện vào đêm trước khi bị sốt, cậu không nhịn được chọt mở WeChat của anh, gõ đùng đùng mấy chữ:

– Con mẹ nó suốt ngày anh không có chuyện làm à.

Cùng lúc cậu nhấn nút gửi, đối phương nhắn:

– Bi bệnh à?

Viên Lai đáp:

– Chôn rồi!

Thư Thanh Lãng gửi một tấm hình qua, cũng là cái tay đang truyền nước, có vẻ là đang ở bệnh viện.

– Trùng hợp quá.

Viên Lai lại nói:

– Vậy chúc anh cũng sớm ngày xuống mồ.

Thư Thanh Lãng cầm điện thoại bằng tay trái nhưng không hề ảnh hưởng đến tốc độ đánh chữ của anh:

– Ừ, ở dưới đó chờ tôi đi.

Viên Lai nói:

– Ngu ngốc.

Tối thứ sáu ấy Viên Lai vẫn đến quán bar, ở nhà ngột ngạt cả một tuần rồi, khó lắm cậu mới chuồn được ra ngoài.

Lúc Thư Thanh Lãng đến bar, một mình Viên Lai đang uể oải vùi vào sô pha nghe Thời Dao hát, cậu vờ như không thấy anh.

Thư Thanh Lãng đi thẳng đến ngồi cạnh cậu, Viên Lai duỗi cẳng chân, đạp đạp chỗ Thư Thanh Lãng đang ngồi, nói: “Ngại quá, chỗ này không ngồi được rồi.”

Thư Thanh Lãng buồn cười, anh nắm cặp chân đang duỗi đến, đặt lên đùi mình, nhướn mày nhìn cậu: “Vậy thì ngồi được rồi chứ?”

Viên Lai rút chân cái vụt, chỗ mắt cá chân bị anh sờ đã sởn da gà, da gà da vịt lũ lượt kéo từ chân đến đầu: “Anh… anh cái đồ ngu ngốc này!”

Thư Thanh Lãng kêu phục vụ đến, gọi một ly hồng trà. Viên Lai nói với phục vụ: “Cho tôi một ly Maritni.”

Thư Thanh Lãng nhìn cậu nói: “Không thoải mái thì đừng uống rượu chứ?!”

Viên Lai chẳng quan tâm, lười biếng nằm một góc sô pha, giả vờ nhìn sân khấu rất chăm chú. Phục vụ bưng hồng trà và Martini đến, Thư Thanh Lãng nhanh tay cầm ly rượu lên, thản nhiên nhấp một miếng dưới ánh mắt phẫn nộ của Viên Lai.

Viên Lai giận dữ nói: “Con mẹ nó anh không biết tự gọi à?”

Thư Thanh Lãng đáp: “Bị sốt mà uống rượu sẽ nặng thêm đấy.”

“Đã con mẹ nó hết sốt lâu rồi!” – Viên Lai lại gọi phục vụ một ly nữa, rượu vừa lên, cậu không chờ phục vụ đặt lên bàn đã đứng dậy cầm từ cái khay, còn đồng thời nhìn chằm chằm Thư Thanh Lãng để đề phòng.

Thư Thanh Lãng dở khóc dở cười nhìn Viên Lai, nói: “Uống đi uống đi, tôi cướp khỏi tay cậu được à?”

Viên Lai cười khẩy: “Ai mà biết được?”

Thư Thanh Lãng thò tay qua xoa nhẹ mái đầu Viên Lai. Viên Lai vội vàng lùi về sau, ly rượu đầy đổ hết cả nửa lên người cậu. Viên Lai giật cổ áo, nổi giận đùng đùng, hét vào mặt anh: “Anh, anh có bị bệnh không?”

Chẳng ngờ Thư Thanh Lãng gật gật cái đầu: “À, bị cảm, vẫn chưa khỏi hẳn.”

“…” – Viên Lai trừng anh, chẳng thể nói ra lời.

“Còn cậu, sao đang yên đang lạnh lại nóng rần lên thế?” – Thư Thanh Lãng hỏi cậu.

“Bị chó cắn, chắc nhiễm virus rồi!” – Viên Lai cười gằn.

Thư Thanh Lãng cười như không cười nhìn cậu, ý trên mặt chữ: “Cậu còn có loại sở thích ấy nữa à?”

“Cái… cái gì?” – Viên Lai không hiểu gì cả.

Thư Thanh Lãng đưa mắt đến nửa thân dưới của cậu, lại nhấp ngụm rượu.

“Đậu má! Anh…” – Mặt Viên Lai đỏ như thiêu như đốt, cậu thẹn quá hóa giận nói – “Con mẹ nó anh còn xem video của tôi rồi tuốt đấy, ông đây cứng một cái thì sao nào? Hôm đó tôi… tôi uống nhiều quá!”

“Vậy bây giờ thì sao?”- Đột nhiên Thư Thanh Lãng chồm tới – “Bây giờ không uống nhiều phải không?”

Viên Lai thầm than không ổn rồi, cậu định đứng dậy, lại bị Thư Thanh Lãng chặn vào một góc sô pha. Viên Lai giãy giụa vài cái mang tính biểu tượng, sau đó từ bỏ chống cự. Dù sao cũng đã hôn một lần rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng mất mát gì. Khi Thư Thanh Lãng dán mặt đến, Viên Lai vô thức nhắm mắt lại.

Thế nhưng mãi vẫn không thấy nụ hôn trong mong đợi, cậu mở mắt, phát hiện Thư Thanh Lãng cách cậu gần một thước, ý cười lan tràn trong mắt anh. Thấy cậu trợn mắt, anh cười nói: “Đã bắt đầu hưởng thụ rồi à?”

Viên Lai giận quá hóa cười: “Đúng vậy đấy, có ngon thì anh con mẹ nó cưỡng gian tôi đi.”

Thư Thanh Lãng không muốn thừa nhận, nhưng thật lòng là nghe thế anh cũng động lòng.

Anh nói: “Cưỡng gian thì thôi, nhưng cưỡng hôn thì có thể thử.” – Nói rồi, anh cúi đầu hôn cái miệng đang hé mở của Viên Lai.

Nụ hôn này không có nét dịu dàng như lần đầu tiên, không còn tính thăm dò. Chỉ có sự áp bức nóng bỏng, Thư Thanh Lãng đưa lưỡi vào miệng Viên Lai, không đợi cậu thích nghi đã bắt đầu cuốn lấy. Đó là một nụ hôn mãnh liệt tràn trề dục vọng, Viên Lai ngửa đầu, cơ thể như nhũn ra, tiếp đó bị Thư Thanh Lãng kề trán ép sát vào ghế. Thư Thanh Lãng luồn tay vào vạt áo len rộng thùng thình, ngừng lại ở vòng eo tinh tế.

Nụ hôn kết thúc, mặt Viên Lai ửng đỏ, ngửa đầu nhắm mắt lại, lông mi khẽ run. Thư Thanh Lãng cúi đầu ghé vào bên tai cậu, nói khẽ: “Bảo Bảo, cậu lại cứng rồi.”

Viên Lai đẩy anh ra, ngồi thẳng dậy, túm cái gối che trên đùi, đáp: “Bảo cái con mẹ anh, không thấy buồn nôn à?”

Thư Thanh Lãng tựa nhẹ ra ghế, nhìn cậu đáp: “Rất đáng yêu mà!”

“Đáng yêu cái rắm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play