Gió đêm tháng bảy thổi qua, cuốn theo mùi bia trộn lẫn mùi thì là.

Vương Dịch cố gắng kéo Viên Lai ra từ cửa sau quán bar, Viên Lai thì đang căng cổ họng gào rú:

“Đừng khóc cậu bé ơi, đứa trẻ mồ côi trên thế giới đẹp tuyệt vời…” (không tìm được bản dịch, bài hát: link)

Ba mẹ Viên Lai xuất thân nghèo khó, suốt nửa quãng đời họ lăn lộn gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, đến khi có chỗ đứng trên thương trường thì đã đến độ trung niên. Tuổi hơn bốn mươi, họ mới có một mụn con trai, bởi lẽ đó, họ chiều chuộng đứa con độc đinh muôn phần, đúng kiểu “Muốn lấy sao thì tuyệt đối không đưa trăng”.

Cũng may cậu ấm Viên Lai này không phải loại suốt ngày đua xe, hít thuốc, ngủ với người nổi tiếng trên mạng, bao nuôi ngôi sao nhỏ hay ăn chơi trác táng gì đấy. Từ nhỏ đến giờ, cậu chỉ có mỗi cái học hành không giỏi, thường bị gọi phụ huynh lên uống trà, thậm chí còn chưa từng đánh nhau với ai. Nhưng mà, tiếng xấu duy nhất là học kém cũng biến mất sau khi tốt nghiệp cấp 3.

Tất nhiên không phải vì lên đại học cậu học giỏi, mà đơn giản là vì tên nhóc này chẳng thèm đi học.

Cậu bé bỏ học này chỉ thích tiêu tiền, phá của, thuận tiện chơi vài món nhạc cụ. Ông bà nhà họ Viên hết mực vui mừng, ủng hộ toàn lực, chứ còn gì nữa, làm gì có phú nhị đại nào làm người ta yên tâm được như Viên Lai.

Chuyện là, mới đây ba mẹ Viên vung tiền mua một tiết mục cho ban nhạc của cậu chủ nhỏ ở Lễ hội âm nhạc tháng sau. Còn chưa hát mà cậu chủ nhỏ đã nôn nóng rủ bạn bè đi ăn tiệc mừng.

“Há há, lão Vương, em nói cho anh nghe, lần này tụi mình sắp hot rồi… Ực…. Ha ha a…”- Viên Lai vui vẻ cười ha ha nói.

Mới ban đầu, Viên Lai giữ suy nghĩ “Ông đây hát chơi cho vui đấy, ai quan tâm tụi bay có nghe hay không”, cậu kiên quyết từ chối hành vi giúp đỡ của người nhà, thành viên ban nhạc tự thương lượng các buổi diễn. Nhưng đến nay, cậu đã trải qua mấy buổi diễn hầu như chẳng có người xem, không tránh khỏi cảm thấy hụt hẫng.

Chúng ta phải hot mới được, Viên Lai nghĩ.

Lễ hội âm nhạc này là lễ hội có quy mô lớn nhất cả nước hiện nay, không ít ban nhạc underground vắt óc nghĩ cách chen chân vào biểu diễn. Nếu thể hiện được tài năng trong lần nhạc hội này, chưa kể tiền cát xê tăng gấp mấy lần, mục đích cuối cùng của cậu chính là không phải chịu cảnh lác đác mấy người xem nữa.

Vương Dịch gạt hai cái tay của tên cậu chủ nhỏ say xỉn đang quàng lên cổ hắn ra:

“Bảo ca, chú mày còn tỉnh táo không đấy, siết chết anh mất!”

Viên Lai lảo đảo, khó lắm mới khống chế hai chân mình, bỗng nhiên Vương Dịch giật một cánh tay của cậu, hắn hoảng hốt:

“Đậu má! Mày đừng có mơ màng nữa! …Trước mặt là thứ gì thế?”

Nghe vậy, Viên Lai cố gắng mở to cặp mắt, còn chưa kịp nhìn rõ thứ đằng trước, bỗng thấy một trận xây xẩm.

“Ọe…”

Hơn 1 giờ sáng Thư Thanh Lãng mới được đi ngủ, dường như mới vào giấc đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Thư Thanh Lãng bị quấy rầy cũng không cáu kỉnh, nhanh nhẹn sửa soạn tươm tất, bình thản lấy chìa khóa xe ra cửa.

Ở cục, thức trắng vài đêm liền tra án là chuyện thường thấy, mấy năm kinh nghiệm giúp anh làm quen với kiểu sống lẫn lộn ngày đêm thế này rồi.

Trên đường lái xe đến hiện trường vụ án, Thư Thanh Lãng còn có tâm trạng soi gương nhân lúc chờ đèn đỏ, ngắm nghía kĩ quầng thâm nổi dưới mắt và cái cằm hơi xanh, anh thầm nghĩ, lẽ ra phải cạo râu rồi mới ra đường.

Hẻm Hoa Liễu không hổ danh là phố quán bar nổi tiếng, tuy đã về khuya nhưng vẫn có mấy tốp người đứng hóng chuyện ngoài rào bảo vệ hiện trường.

“Tụi bay nghĩ người kia chết kiểu gì? Tối nay cũng đâu có nghe đánh lộn ở đâu.”

“Mà trên người hắn đâu có máu, tao nghĩ tám phần là do sốc thuốc…”

Đúng lúc này thì Thư Thanh Lãng tới, do thói quen nghề nghiệp, anh không chú ý những người xung quanh mà bước nhanh tới thi thể nằm giữa rào bảo vệ. Thư Thanh Lãng hơi rụt chân phải, chuẩn bị ngồi xổm xuống, đột nhiên anh dừng bước.

Thư Thanh Lãng quay đầu nhìn về bác cảnh sát đứng kế bên, ngờ vực hỏi: “Anh Trần, trên mình tử thi này…”

Trần Hạo hành nghề cảnh sát bấy nhiêu năm nay, cũng lần đầu gặp tình huống con ma men uống say, trùng hợp gặp người chết, lại còn ói lên thi thể. Ông vỗ cái bốp lên đầu Viên Lai: “Thằng nhãi con, tự đi mà nói!”

Cú đánh này như bấm chốt mở trên người Viên Lai, cậu há miệng gào:

“Đừng khóc cậu bé ơi!”

Trận cuồng phong này dọa đến đám cảnh sát đứng xung quanh, bao gồm Thư Thanh Lãng, không biết ai phụt cười đầu tiên, làm cả hiện trường vang lên tiếng nén cười “hự hự”. Sĩ quan Trần giận dữ:

“Đang ở hiện trường vụ án, giữ im lặng!”

Thấy cơ thể Viên Lai lại bắt đầu run rẩy, Vương Dịch vội vàng lóng ngóng níu đằng sau cổ áo cậu, giúp cậu đứng vững vàng, đồng thời nói với Thư Thanh Lãng:

“Chuyện này… Thật lòng xin lỗi anh, bạn tôi uống nhiều quá….”

Thư Thanh Lãng ngẩng đầu liếc cậu nhóc con đang loạng choạng, ngỡ như không có ai túm lại sẽ ngã sấp mặt ngay lập tức, anh khẽ cau mày, chỉ khoát tay, không đáp lời Vương Dịch.

Anh cau mày ngồi xổm xuống, lấy từ chiếc hộp tùy thân một đôi bao tay và chiếc khẩu trang ra đeo, anh vươn tay chuẩn bị cởi quần áo tử thi, bỗng dưng đôi tay khựng lại. Anh quay người lấy thêm đôi bao tay cao su, mang vào, lúc này mới bắt đầu làm việc.

Thư Thanh Lãng đã làm pháp y đến năm thứ tư, trong bốn năm này anh chứng kiến vô số thi thể, đôi khi bận quá phải vừa ăn cơm vừa xem tử thi.

Nhưng anh lại có cái tật xấu hết sức khó tin — Thư Thanh Lãng, một người làm pháp y, vậy mà bị chứng cuồng sạch sẽ!

Chuyện đáng nói chính là: Nếu chứng cuồng sạch sẽ của người bình thường được chia thành 2 bậc là cường độ thấp và cường độ cao, thì bệnh của Thư Thanh Lãng được chia ra là với vật sống và với người chết.

Ví dụ như, anh có thể thản nhiên tiếp xúc với thi thể bị bánh xe cán qua mấy lần, biến thành một đống máu thịt nát tươm.

Nhưng ngay lúc này, anh phải chuẩn bị tư tưởng suốt một phút, cuối cùng mới cắn răng, nhắm mắt lại, run rẩy vươn tay ra chạm vào quần áo tử thi bị thằng nhóc xúi quẩy kia nôn lên.

Khi Thư Thanh Lãng xong việc, vừa đánh ngáp vừa ra khỏi cục, anh mới thấy nắng làm chói mắt. Bấy giờ anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, thế mà gần mười một giờ rồi đấy.

Gần đây cục cảnh sát nhận vài bản án, tuy không phải án lớn nhưng rất dồn dập. Phòng ban nào cũng bận tối mặt, anh cũng chưa chợp mắt mấy ngày rồi. Đêm qua khó lắm mới ngủ gần nửa tiếng lại bị gọi tập hợp khẩn cấp, giờ phơi thây dưới nắng gắt thế này mới thấy hơi choáng.

Thư Thanh Lãng giơ tay phải bóp ấn đường, vẫn không thể xoa đi cảm giác mệt mỏi đang ập tới. Anh quyết định không lái xe về nữa, bèn đứng ven đường đón taxi.

Dù hai mí mắt đang đánh nhau dữ dội, anh vẫn gắng gượng vào bếp nấu bát mì, xử lí nhanh gọn, ăn xong còn không quên đi tắm. Anh bước ra khỏi phòng tắm, chưa kịp lau tóc đã vật ra giường bất tỉnh nhân sự.

Giấc ngủ này kéo dài đến tận sáng sớm hôm sau, nhờ đồng hồ báo thức vang lên. Thư Thanh Lãng giơ cánh tay che mắt, nằm nhắm mắt không nhúc nhích. Đến khi đồng hồ reo lần thứ ba, anh mới khó khăn lết xuống giường.

Đầu anh vẫn choáng như cũ, có lẽ do hôm qua không lau tóc đã ngủ.

Thư Thanh Lãng đứng trước gương, cầm dao cạo râu điện cạo đám râu mới nhú, vừa cạo vừa quan sát thân trên ở trần trong gương.

…Rốt cuộc anh cũng không nhịn được nữa, vỗ vỗ cái bụng trơn bóng của mình.

Này đồng chí cơ bụng không có chí tiến thủ, mày cứ thế mà khuất phục dưới uy nghiêm của đám thức ăn rác kia ư! Có mày làm chi thế!

Anh vừa thở dài vừa nghĩ, phải tìm thời gian tập thể hình trở lại thôi.

Thư Thanh Lãng dành cả năm phút đồng hồ để suy ngẫm nên ăn sáng với bánh quẩy sữa đậu nành hay bánh mì sữa, rốt cuộc vẫn không thể đưa ra quyết định. Thôi thì tới nhà ăn trong cục ăn bánh bao vị gì đó cho rồi.

Đầu năm nay, chẳng biết đầu bếp nhà ăn của cục thành phố bỗng nhiên đổi thành người nhà của vị lãnh đạo nào đấy, bữa ăn nào cũng chỉ làm một món, không cho lựa chọn, ăn hay không thì tùy. Đám thanh niên trong cục liên tục than khổ, nhà ăn cứ như sòng đánh bạc ấy, bạn mãi mãi không thể biết hôm nay món gì đang chờ đợi bạn, là dê hầm khoai tây đủ sắc đủ hương đủ vị, hay là một nồi canh vị rau thập cẩm.

Thư Thanh Lãng cúi đầu cắn cái bánh bao to bằng một nắm tay.

Ừm… Không bàn đến mùi vị, lần này nhân bánh là thịt heo nấm hương, quá là bình thường so với nhân cần tây hay dâu tây hồi trước.

Anh hài lòng cắn miếng thứ hai.

Anh nhổ ra một miếng tiêu xanh.

…Được rồi.

Thư Thanh Lãng cúi đầu, một tay lướt Weibo, tay kia cầm bánh bao, thi thoảng gặm một miếng, chậm rãi đi về phòng kĩ thuật. Không ngờ từ xa đi lại đã thấy cảnh nhốn nháo ngoài phòng.

“Mới sáng sớm vây lại đây làm gì thế?”- Anh hỏi.

“Ôi, anh Lãng tới rồi hả?” – Lý Hưởng nói nhỏ với anh: “Đêm hôm qua có thằng nhóc uống nhiều quá nôn lên tử thi, bọn mình đem thi thể kia về rồi đấy. Phụ huynh cậu nhóc biết chuyện, thế là kéo thằng nhỏ tới nhận tội với thi thể. Đấy, anh xem thằng nhỏ bị dọa đến cỡ nào rồi.”

Thư Thanh Lãng nhìn theo mắt Lý Hưởng, đập vào mắt anh là bóng lưng cao gầy của một cậu trai, cậu ta mặc chiếc áo phông trắng sạch sẽ, quần jeans bị giặt hơi phai màu, đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng. Cậu nhóc đang nhỏ giọng tranh luận với ba mình, nhìn bóng lưng là thấy cậu ta đang rất luống cuống.

Cảnh tượng hôm ấy vẫn còn rõ mồn một trong đầu anh. Thư Thanh Lãng nhìn cái bánh bao đang cầm, thôi vậy, cái bánh này cũng không ăn nổi nữa.

Anh bèn đi qua, vỗ vai cậu bé.

“Chào cậu!”

Viên Lai xoay người, thấy Thư Thanh Lãng cứ như nắm được cọng rơm cứu mạng, cậu vội nói:

“Chú cảnh sát, chỗ các chú có quy định không được xem thi thể đúng không!?”

Anh nhìn Viên Lai, cậu nhóc trước mặt vẫn đang cau mày, có lẽ trong lòng cậu đang căng thằng lắm, mặt mày cứng đơ, lông mi còn hơi run rẩy.

Thư Thanh Lãng vốn định nói phải, nhưng anh nuốt trở lại, nhướn mày, ung dung đáp:

“Thật ra thì cũng không phải là không được xem…”

Viên Lai nghe vậy, mặt mày suy sụp hẳn, cậu chưa kịp nghĩ đối sách, Viên Lập Quân đứng cạnh đã cất lời:

“Cảm ơn cảm ơn cậu! Cảm ơn đồng chí cảnh sát nhiều lắm!”

Viên Lai bị ba kéo đi, cậu uất ức muốn giãy giụa một lần cuối cùng: “Rõ ràng mới nãy họ nói không được nhìn…”

“Bọn họ không chịu trách nhiệm mảng này.” – Thư Thanh Lãng vừa đi vừa nói.

Trong lòng anh đang dâng lên một loại cảm giác mang tên khoái cảm được phục thù. Chậc chậc, thú vị ghê.



“Đại ca à, em xin lỗi anh, sau này hàng năm em sẽ hóa vàng mã cho anh, anh muốn nhà muốn xe gì anh cứ đến… đến báo mộng cho em, chỉ cần em tìm được, em sẽ đốt cho anh, nếu mà không tìm được, em cũng in ra đốt cho anh. Anh đừng đến tìm em nhé…” (Đoạn này edit theo cách hiểu chứ không rõ)

Thư Thanh Lãng khoanh tay tựa vào khung cửa, nhìn Viên Lai chắp tay trước ngực, nhắm mắt lẩm bẩm với thi thể trên bàn giải phẫu, trông vô cùng thành kính, giọng nói có vẻ bất ổn. Anh không nhịn được bật cười, lập tức ho một tiếng nhằm che giấu.

Nhưng Viên Lai vẫn mở mắt, liếc anh một cái sắc lẹm, lẩm nhẩm gì đấy.

Thư Thanh Lãng nhìn khẩu hình ra được chữ “Cười cái rắm”, suýt nữa anh lại không kiềm được mà bật cười, vội xoay người định ra ngoài.

Anh chưa kịp bước một bước, sau lưng lập tức có tiếng nói vang lên:

“Anh!”

Thư Thanh Lãng bị tiếng hét to dọa sợ xém té, anh quay đầu, thấy Viên Lai nghẹn đỏ cả mặt, hậm hực cả buổi mới nói nên câu:

“… Đừng đi mà… Đừng bỏ em ở đây một mình…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play