“Đi ra ngoài!”
Đêm khuya, Trác Uyên miễn cưỡng ngăn dòng máu trước ngực, sắc mặt tái nhợt ngồi trên trên giường. Lạc Minh Ngọc muốn chăm sóc thương thế của hắn, lại bị hắn giận dữ gầm lên đuổi ra ngoài.
Hôm nay chiến một trận với U Huyền, tuy rằng cuối cùng xem như hắn thắng, nhưng lại thắng đến buồn bực.
Cũng không phải bởi vì dựa vào đánh lén, cảm thấy thắng mà không võ, chuyện này rất phổ biến ở ma tu, không có gì ghê gớm cả. Chỉ là trong một trận chiến này, hắn cảm thấy rất vô lực.
Tuy rằng giữa bọn họ chênh lệch thực lực của bốn tầng, nhưng hắn vẫn luôn cho rằng với tầm mắt của Ma Hoàng hắn, dùng hết thực lực thì nhất định có thể thắng tiểu tử miệng còn hôi sữa này.
Nhưng sự thật lại là hắn chẳng những không thắng được, hơn nữa căn bản không chiếm được tiện nghi gì. Cuối cùng vẫn dựa vào tính toán của hắn, sau khi dụ cho người của Tiềm Long Các hiện thân thì mới bất ngờ giết người, khơi mào chuyện của hai nhà, kéo Lạc gia ra bên ngoài.
Hết thảy đều giống với kế hoạch của hắn, nhưng hắn lại không có vui sướng của sự thành công.
“Quá yếu…”
Trác Uyên chậm rãi nhắm mắt lại, bất đắc dĩ vỗ đầu.
Hiện giờ vì thoát khỏi sự dây dưa của Thái gia và Tôn gia, bọn họ đã hoàn toàn bị kéo vào bên trong tranh chấp bảy thế gia, đây không khác gì uống rượu độc giải khát. Tuy rằng hiện tại bọn họ có được chút bình tĩnh, nhưng sau này kẻ địch mà bọn họ phải đối mặt, chính là Ngự Hạ Thất Thế Gia.
Nhưng với thực lực trước mặt này của hắn, đừng nói là bảo hộ Lạc gia, dù là tự bảo vệ mình cũng không có khả năng.
“Trở nên mạnh, phải trong khoảng thời gian ngắn này trở nên mạnh!”
Trác Uyên cắn chặt răng, trong tay kết ra một thủ quyếtkỳ quái, hai mắt đột nhiên dần hiện ra hồng quang quỷ dị. Mà vào một giây này, mà bên trong Thái phủ cách đây ngàn mét, Thái Mạnh Phi đang ngồi thiền luyện công trong phòng, bỗng nhiên trong bụng đau xót, cả mặt đều vặn vẹo lên. Mồ hôi như hạt đậu trượt từ trán hắn ta xuống, chỉ chốc lát sau đã hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn mất đi tri giác.
Tiếp theo, một tia ánh sáng đỏ như máu thoáng hiện ở trong bụng hắn ta, một đứa trẻ con to như bàn tay chậm rãi hiện ra.
Huyết Anh, đây đúng là bản mạng Huyết Anh mà Trác Uyên tu luyện.
Lúc trước khi ở Thái phủ, vì kiềm chế sự uy hiếp của Thái Khung, Trác Uyên vừa ra tay đã đưa Huyết Anh vào trong cơ thể Thái Mạnh Phi, chỉ là tốc độ quá nhanh, tất cả mọi người không thấy được. Sau đó, coi đây là áp chế, buộc Thái Khung không dám động thủ với bốn người Lạc gia.
Đồng thời, Huyết Anh ở trong cơ thể Thái Mạnh Phi, cũng có thể trợ giúp Trác Uyên giám thị Thái gia, nếu bọn họ có bất luận hành động nào, Trác Uyên đều có thể biết đầu tiên.
Có điều hiện tại, hành động Thái gia đã không quan trọng.
Huyết Anh chậm rãi quay đầu, nhìn thoáng qua Thái Mạnh Phi hôn mê bất tỉnh, lại là lộ ra một nụ cười lạnh, truyền ra giọng của Trác Uyên: “Hừ, lão tử không lấy tánh mạng của ngươi trước, sẽ cho ngươi chính mắt thấy Thái gia bị diệt tộc như thế nào.”
Vừa dứt lời, Huyết Anh hóa thành một tia hồng quang bay ra khỏi phòng Thái Mạnh Phi, lướt qua trong giây lát.
“Ách…”
Trong một tòa hoa viên âm u, một tên hộ vệ của Thái gia tuần tra ban đêm vừa đi ngang qua, đột nhiên bị một tia hồng quang chui vào trong cơ thể. Hộ vệ kia còn không kịp phát ra bất luận tiếng vang nào, đã cảm thấy toàn thân tê rần, cuối cùng không động đậy nổi. Ngay sau đó, toàn thân trên dưới nhanh chóng khô quắt, gió thổi qua, biến thành một đống bột mịn, mà hồng quang kia lại bay đến nơi khác.
Cứ như vậy như vậy, trong ngắn ngủn mười lăm phút, đã có hơn ba mươi tên hộ vệ của Thái gia biến mất một cách không thể hiểu được.
Trác Uyên trong khách điếm đang nhắm hai mắt, tà dị cười, tiếp tục dẫn Huyết Anh đi tìm con mồi mới.
Giờ này phút này, Huyết Anh kia hợp nhất tâm thần với hắn, Huyết Anh chính là Trác Uyên, Trác Uyên chính là Huyết Anh. Sau khi Huyết Anh tiến vào trong cơ thể tu giả thì sử dụng Thiên Ma Đại Hóa Quyết, hút hết toàn bộ máu và nguyên lực, sau đó mang bản thể luyện hóa về cho Trác Uyên. .
Truyện SắcVốn là Trác Uyên cũng không muốn triệu hồi Huyết Anh nhanh như vậy, thật sự là bởi vì khi hắn tự bạo tâm mạch khi đánh nhau với U Huyền, thì cần Huyết Anh lấy huyết khí chữa khỏi, có điều vừa lúc khai đao Thái gia.
Lúc này Huyết Anh đã có tu vi Tụ Khí Cảnh, dù là cao thủ Đoán Cốt Cảnh cũng ứng phó cực kỳ phiền toái, mà tu giả ở Tụ Khí Cảnh thì trực tiếp có thể bị hạ gục trong nháy mắt.
Nếu là chiến một trận với U Huyền mà có Huyết Anh trong người thì Trác Uyên vốn không cần dùng bất luận mưu kế gì cũng có thể xử lý hắn ta.
Nghĩ đến đây, Trác Uyên không thể không cảm thán Thiên Ma Đại Hóa Quyết tuyệt phối với Huyết Anh.
Vốn muốn đào tạo Huyết Anh đề cao tu vi, chuyện còn khó hơn lên trời, lúc trước Huyết Ma lão tổ cũng đào tạo thành thánh cấp Huyết Anh. Nhưng hiện tại, lợi dụng Thiên Ma Đại Hóa Quyết, lúc trước Trác Uyên ở khách điếm chỉ dùng mười ngày đã đưa nó nên tu vi Tụ Khí Cảnh.
Không sai, chính là mười ngày bế quan kia, Trác Uyên dùng một ngày luyện thành bản mạng Huyết Anh, mười ngày còn lại là lấy máu anh đi ra ngoài hút tinh huyết. Đã tăng cao tu vi của nó, cũng có thể mang về huyết khí bổ sung cho mình.
Mà gia tộc như Thái gia này, quả thực cao thủ Đoán Cốt Cảnh trở lên chính là vô cùng khan hiếm, Trác Uyên cũng không sợ Huyết Anh của hắn sẽ bị bọn họ thương tổn. Cho nên càng thêm không kiêng nể gì mà du tẩu khắp nơi, chỉ chốc lát đã hút được tinh hoa của hơn năm mươi người.
Nhưng mà, đang lúc Trác Uyên cười tà trộm giết người của Thái gia, một cổ hơi thở quỷ dị đã hấp dẫn lực chú ý của hắn.
“Ma đạo cao thủ?”
Trác Uyên hơi ngạc nhiên, dẫn Huyết Anh bay về chỗ phát ra khí tức.
Sau đó Huyết Anh đã đi tới trước một căn phòng nhỏ, bên trong có ánh đèn lờ mờ, cách mười mét có hai mươi tên cao thủ Tụ Khí Cảnh đang đứng gác trái phải.
Điều này không khỏi khiến cho Trác Uyên hiếu kỳ, đưa Huyết Anh chậm rãi bay đến cửa sổ phía trước xem kỹ. Đến nỗi những tên đứng gác kia, trực tiếp làm lơ Huyết Anh trước mặt, bọn họ căn bản không phát hiện ra.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu, ba lão giả ấn khách và chủ vị ngồi ở chỗ kia.
Ngồi ở chủ vị, đương nhiên là gia chủ Thái Khung của Thái gia. Bên trái của hắn ta là một lão giả đầu trọc, một đôi mắt vẩn đục của lão nửa mở, toàn thân trên dưới tản ra một cổ hơi thở quỷ dị.
Trác Uyên liếc mắt một cái đã nhận ra, đó là hơi thở của cao thủ ma đạo.
Còn vị bên tay phải của Thái Khung, cả người mặc hoa phục, trên người cũng có một tia hơi thở ma đạo, nhưng lại không rõ ràng, chắc là thay đổi giữa chừng tu luyện công pháp ma đạo.
Mà Thái Khung và lão giả mặc hoa phục này lại vô cùng cung kính với lão giả đầu trọc kia.
Chẳng lẽ nói…