Nghĩ đến đây, cảm giác hơn thua lúc trước trong lòng Tôn Vân Hoán đã tiêu tán trong nháy mắt. Một gia tộc dựa vào Tiềm Long Các, muốn quật khởi lần nữa cũng chỉ là chuyện búng tay.
Giờ này phút này, khi quay đầu lại nhìn Lạc Minh Ngọc lần nữa, vậy mà Tôn Vân Hoán lại khó có thể kinh thường.
“Hừ, Long Kiệt, ngươi đừng quên, thực lực của ngươi ta tương đương, ngươi cảm thấy ngươi có thể bảo vệ được bốn người bọn họ sao?” U Huyền nhìn thoáng qua Trác Uyên đang hấp hối, sát ý trong mắt không giảm đi chút nào.
Sắc mặt chợt thay đổi, Long Kiệt không còn tươi cười như lúc trước, lạnh lùng nói: “U Huyền, ngươi cũng đừng quên, hiện tại ngươi đang bị thương, sẽ còn là đối thủ của ta sao?”
U Huyền còn muốn phản bác, nhưng lại bị Long Kiệt ngăn lại: “Ta biết ngươi muốn nói gì, tuy rằng cao thủ ma đạo lợi hại, vào giây phút mấu chốt có thể phát huy thực lực tối đa, nhưng nêu như ngươi ta đều liều chết ở đâu, tất sẽ khiến cho hai nhà đại chiến. Cái trách nhiệm này, ngươi gánh vác được sao?”
Nghe thấy lời này, U Huyền không thể không do dự.
U Minh Cốc và Tiềm Long Các cùng thuộc Ngự Hạ Thất Thế Gia, hai nhà cũng có ân oán lẫn nhau, khai chiến là chuyện sớm hay muộn, nhưng lại không phải hiện tại. Nếu là bởi vì hắn ta mà làm hỏng chuyện lớn của gia tộc, đây thật sự không phải là điều hắn ta có thể gánh vác nổi.
“Được…”
Nhưng mà, khi hắn ta vừa muốn gật đầu giảng hòa thì một bàn tay sắt lại mạnh mẽ lao tới trái tim hắn ta trong nháy mắt.
Sợ hãi cả kinh, hắn ta vội vàng vận nguyên lực, muốn ngăn cản, nhưng một cỗ huyết khí lại chợt dâng lên, làm cho hơi thở của hắn ta bất giác cứng lại. Trong giây phút này, bàn tay kia lại mạnh mẽ xuyên qua ngực của hắn ta, hung hăng chộp vào trái tim của hắn ta.
“Sư phụ của ngươi không báo cho ngươi sao, trong lúc tu giả ma đạo chúng ta chiến đấu, chỉ cần có một chút do dự thì sẽ mất mạng.”
Bên tai U Huyền truyền đến giọng nói quen thuộc, mà trước mặt hắn ta là nụ cười tà dị của Trác Uyên.
“Ngươi… Không phải ngươi…” U Huyền ngơ ngẩn mà nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc.
Rõ ràng người này đã sắp chết, cổ lực lượng này từ nơi nào tới, lại còn có so ngay từ đầu cùng hắn đánh thời điểm càng cường, tốc độ còn nhanh hơn, chẳng lẽ …
Chỉ một thoáng, hắn ta đã nghĩ thông suốt tất cả, người này đang dụ dỗ hắn ta vào bẫy. Không chỉ có là hắn ta, còn có…
Nghĩ đến đây, hắn ta quay đầu nhìn về phía Long Kiệt cũng đang khiếp sợ, trong mắt lại có ý cầu xin nhè nhẹ.
Cứu ta…
“Chết đi!” Giọng của Trác Uyên giống như là ác quỷ địa ngục, vang vọng ở bên tai hai người, hai người cùng kêu lên nói: “Đừng!”
Nhưng tất cả đều đã chậm, bàn tay kia của Trác Uyên sớm đã hung hăng dùng một chút lực, cả trái tim của U Huyền đều bị lôi ra bên ngoài cơ thể. Máu loãng chảy ra như nước suối, U Huyền mở to hai mắt, thẳng tắp ngã xuống.
Hắn ta vốn là không muốn chiến đấu với tu giả ma đạo, bởi vì hắn ta vẫn luôn biết, người ma đạo quỷ dị tàn nhẫn…
“Biểu ca!”
Tôn Vân Hoán nhìn thi thể U Huyền, không khỏi đau gọi một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh. Nhưng tên hộ vệ của Tôn gia bèn vội vàng đưa tiểu thư rời khỏi nơi này, hiện tại bọn họ đã không có chỗ dựa, nơi này chỉ có người của Tiềm Long Các, bọn họ nào có chọc được tới chứ?
Ùng ục!
Long Kiệt luôn luôn đạm nhiên, lần đầu tiên bởi vì có người chết ở trước mặt mà khẩn trương đến nuốt một ngụm nước miếng, khi quay đầu nhìn về phía Trác Uyên, chỉ thấy trái tim trên bàn tay kia còn đang hơi hơi phập phồng, không hiểu sao mà trên đầu của hắn ta lại chảy ra mồ hôi nhỏ giọt.
Tu giả ma đạo, hắn ta cũng gặp qua không ít, nhưng mọi hành động của Trác Uyên lại là làm cho hắn ta chấn động nhất. Cùng so sánh với Trác Uyên, hắn ta cảm thấy những tên tu giả ma đạo mà trước đây gặp qua, quả thực không khác gì quân tử khiêm tốn.
“Ngươi chính là người mà Cửu gia phái tới bảo hộ chúng ta đi, đa tạ giúp đỡ. Mời quay về nói với Cửu gia, về sau có thể không cần phái người đến.” Trác Uyên tùy tay ném trái tim kia đi rồi, ôm quyền với Long Kiệt.
Cười khổ một tiếng, Long Kiệt miễn cưỡng đáp lễ, chưa nói câu nào đã xoay người rời đi, dường như một tướng quân bại trận.
Ba cái canh giờ sau, trong nội bộ Tiềm Long Các ở Thành Phong Lâm.
Phanh!
Long Cửu một chưởng đánh lên trên bàn, phẫn mà đứng lên, chỉ có một con mắt đang không ngừng run rẩy, dường như muốn nhảy ra. Trước người lão ta có hai người đang đứng, Long Quỳ và Long Kiệt, hai người đều cúi đầu, không dám nhìn lên phía trước.
“Không nghĩ tới Long Cửu ta tung hoành một đời, hôm nay sẽ bị một tên tiểu tử bày kế, hỏng cả đại kế của gia tộc.”
Long Quỳ chần chờ một chút, nhìn về phía Long Cửu khó hiểu nói: “Cửu thúc, tiểu Quỳ không rõ, Trác Uyên kia đánh lén giết chết U Huyền thì liên quan gì đến Tiềm Long Các chúng ta?”
“Hồ đồ.” Long Cửu xoay người nổi giận mắng: “Lúc ấy A Kiệt cũng ở hiện trường, còn động thủ với U Huyền, đây là rõ như ban ngày. Tiểu tử kia làm trò trước mặt A Kiệt mặt giết chết đệ tử U Minh Cốc, ngươi nói cái nồi này sẽ đội lên đầu ai?”
“Lạc gia nha!” Long Quỳ đương nhiên nói.
Nghe thấy lời này, Long Cửu tức đến cười mà lắc đầu. Long Kiệt lại giải thích nói: “Tiểu Quỳ, ngươi có thể tin người của một gia tộc nhỏ, dám giết đệ tử của Ngự Hạ Thất Thế Gia sao?”
Long Quỳ suy nghĩ trong chốc lát sau rồi lắc lắc đầu.
Long Kiệt nói tiếp: “Đến cả ngươi cũng không tin thì người của U Minh Cốc và Tôn gia càng sẽ không tin tưởng, bọn họ nhất định sẽ đội lên đầu chúng ta.”
“Cái gì, chúng ta đây cũng quá xui xẻo đi, dựa vào cái gì mà gánh tội thay Lạc gia chứ?”
“Hừ, xui xẻo à? Đây căn bản chính là cái bẫy do tiểu tử kia thiết kế. Theo lời của A Kiệt, lúc đấy rõ ràng hắn đã sắp chết, dù cho U Huyền muốn mạng của hắn, hắn cũng không thể động đậy, cố tình sau khi A Kiệt ra tay thì hắn mới nhân cơ hội đánh lén, thực lực còn hiếu thắng hơn ban đầu, đây rõ ràng chính là hắn đã tính kế từ lâu.”
“Cái gì, vậy là hắn đã sớm biết Long Kiệt ca ca ở bên cạnh, cho nên mới tính kế U Huyền sao?” Long Quỳ cả kinh nói.
Thở dài, Long Cửu bất đắc dĩ lắc đầu: “Nha đầu ngốc, hắn không phải tính kế U Huyền, mà là tính kế Tiềm Long Các và U Minh Cốc chúng ta, hai nhà chúng ta mà đánh nhau thì Lạc gia của hắn mới có thể thoát thân.”
“Sao có thể, vậy hắn không sợ đắc tội hai đại thế gia sao?”
“Điểm này, hắn cũng đã sớm nghĩ kỹ rồi. Lúc ấy vào lúc bán đồ kia, hắn cũng đã thăm dò coi trọng danh dự của ta với gia tộc. Cho nên nếu như chúng ta ra tay với Lạc gia hay mặc kệ Lạc gia, đó cũng đại biểu rằng chúng ta yếu thế hơn U Minh Cốc, sẽ tổn hại uy danh của Tiềm Long Các, cho nên hiện tại chúng ta chỉ có thể bảo vệ Lạc gia.”
“Ai!” Long Cửu bất đắc dĩ lắc đầu: “Từ lúc bắt đầu đã tính kế đến trên người lão già này… Tiểu tử này, chính là người nam nhân nguy hiểm nhất mà lão già này từng gặp.”
Long Kiệt nghe xong, dường như lại nghĩ tới tình huống lúc trước, cũng gật đầu mạnh một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT