“Khí đen hả, sao trên người em trai tôi lại có khí đen được, có phải anh lừa gạt tôi đúng không?” Dứt lời, Trương Manh lập tức lấy ra một lá bùa trấn quỷ giơ về phía anh ta.
Quỷ nước vừa thấy lá bùa này thì sắc mặt càng trắng bệch, suýt chút nữa đã quỳ xuống đất cầu xin Trương Manh: “Bà cô của tôi ơi, tôi thật sự không có lừa cô. Đó là sự thật mà, lúc ấy quả thực trên người em trai cô có một luồng khí đen.”
Trương Vũ trừng mắt nhìn quỷ nước, đi đến trước mặt Trương Manh: “Tiểu Manh, tôi cảm thấy có thể anh ta nói thật, gần đây tôi đi đến một vài nơi đều có trẻ em chết đuối, nghe nói là bị một luồng khí đen đẩy xuống nước.”
Trương Manh nhìn cô ấy, chậm rãi thả xuống lá bùa trấn quỷ.
“Lần này xem như anh may mắn, niệm tình trên tay anh không có mạng người nên tôi buông tha cho cái mạng quỷ này của anh.”
Quỷ nước vốn đang vui vẻ, ngay sau đó lại bày ra dáng vẻ tội nghiệp nhìn Trương Manh: “Đại tiên, xem xét trên phần tôi thả em trai cô, cô có thể mang tôi đi với được không? Tôi không muốn ở lại con sông này, nơi đây quanh năm chỉ có mỗi một con quỷ là tôi, rất buồn chán.”
Trương Manh ‘a’ một tiếng: “Tôi muốn mang anh đi thì mang thế nào, tôi cũng không muốn bên người tôi có một tên quỷ nước ướt sũng.”
Quỷ nước lập tức kích động nói: “Không cần, tôi có thể tiến vào bên trong miếng ngọc bội trên cổ cô, sẽ không đi theo sau lưng cô, cứ yên tâm.”
Trương Manh cúi đầu nhìn thoáng qua ngọc bội trên cổ mình: “Miếng ngọc bội này của tôi? Có thể tiến vào à?”
“Có thể, có thể, có thể đấy. Đi tiên, cô không biết à? Miếng ngọc bội cô đeo trên cổ này rất lợi hại, tôi có thể cảm giác được quỷ hồn như chúng tôi nếu tiến vào bên trong miếng ngọc này thì có thể nuôi dưỡng hồn phách của đám quỷ chúng tôi.”
Trương Vũ ở bên cạnh dùng sức gật đầu: “Tôi cũng muốn nói chuyện này cho cô, Tiểu Manh, miếng ngọc bội này của cô rất không bình thường. Lát nữa tôi cũng muốn tiến vào trong nuôi dưỡng hồn phách, gần đây bởi vì một ít chuyện mà hồn phách của tôi hơi không ổn định.”
Nếu những lời kia là quỷ nước nói thì có lẽ Trương Manh sẽ không tin tưởng lắm, nhưng đây là Trương Vũ nói, cô không thể không tin.
“Miếng ngọc bội này lợi hại như vậy sao?” Lúc trước khi Cố Minh Đài cho cô miếng ngọc này cũng không biết anh có biết hóa ra miếng ngọc này là một bảo bối lớn hay không nữa.
Xem ra hôm khác phải tìm thời gian hỏi Hoàng Thanh Thiên, xem cái vị Hoàng đại tiên này có biết lai lịch của nó không mới được.
“Vậy thì được, anh vào đi.” Nếu cô thu nhận anh ta, trong con sông này sẽ không còn quỷ nước nữa, sau này cũng sẽ không có người chết đuối.
Quỷ nước vui vẻ, lạy Trương Manh một cái rồi hóa thành một vệt sáng bay vào ngọc bội trên cổ cô.
Xử lý xong chuyện quỷ nước, Trương Manh đi về nhà, hai bà cháu bà nội Trương và Tiểu Trương Đào đều đang ngủ rất say.
Nghe trong phòng truyền ra hai tiếng hít thở nhẹ nhàng, Trương Manh vui vẻ mỉm cười. Thật tốt, đời này có người nhà bên cạnh thật tốt.
Trở lại phòng, Trương Manh nằm ở trên giường, trong đầu nghĩ đến luồng khí đen quỷ nước nói kia, nghĩ không bao lâu thì cơn buồn ngủ kéo tới, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, bà nội Trương chưng một chén trứng gà cho cháu gái và cháu trai.
Trương Manh thấy chỉ có hai chị em bọn họ có, bà nội Trương lại chỉ ăn đồ ăn, trong lòng rất đau xót, lập tức múc hơn nửa trứng gà trong chén sang chén cơm của bà nội Trương: “Bà nội, bà cũng ăn trứng gà, nếu bà không ăn thì cháu cũng không ăn.”
Tiểu Trương Đào thấy thế thì làm theo, cũng múc một nửa trứng gà cho bà nội Trương.
Bà nội Trương nhìn cháu trai và cháu gái hiểu chuyện, hốc mắt đỏ lên, lập tức đáp lời: “Được, bà nội ăn, hai đứa đều cháu ngoan của bà nội, đời này nội có hai đứa là người thân rất đáng giá.”
Đột nhiên cô nghe được giọng nói thì thầm của bà nội Trương ở phía sau: “Có phải con chồn kia đã chạy trốn rồi không? Nếu biết sớm nó sẽ chạy thì lúc trước đã giết nó ăn thịt luôn rồi.”
Trương Manh nghĩ đến Hoàng Thanh Thiên đã rời nhà vài ngày, tên nhóc này trở về cái nhà kia để làm gì không biết nữa?
Có vài người thật sự muốn gây bất ngờ, sáng sớm hôm nay mới nhắc đến Hoàng Thanh Thiên rời đi, buổi tối cùng ngày, vị Hoàng đại tiên này đã trở về .
“Tiểu Manh Manh, không gặp tôi nhiều ngày như vậy, cô có nhớ tôi không?” Trương Manh đang nằm trên giường thì một con chồn béo ú kêu chít chít chạy về phía cô.
Chẳng qua vào tai Trương Manh lại có thể phiên dịch ra lời nói của con người.
“Sao tên nhóc cậu lại trở về rồi, không ở nhà nhiều thêm mấy ngày à?”
Nhìn nó lật qua lật lại ở trên giường cô khiến cả giường đầy lông, Trương Manh ghét bỏ xách nó lên.
Hoàng Thanh Thiên lắc cái đuôi, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Tất nhiên là muốn trở về rồi, lần này về nhà tôi đã mang hết tất cả những đồ tốt cho cô, cô có muốn xem không?”
Trương Manh tò mò hỏi: “Cậu thì có đồ tốt gì? Lấy ra xem thử?”
“Trương Manh, có phải cô không tin tôi sẽ có đồ tốt đúng không?”
“Không có!”
“Có, vừa rồi cô mỉm cười chắc chắn là đang cười nhạo tôi không có đồ tốt! Hừ, dám xem thường Hoàng đại tiên đây. Được lắm, tôi sẽ cho cô xem bảo bối của tôi.”
Nhớ trước đây khi nó là Hoàng đại tiên, con người dốt đặc cán mai đã tặng cho nó không ít đồ vật, tất cả đều để ở một nơi khác, cả một gian phòng cũng không chứa hết.
“Được, được, tôi biết sai rồi, cậu mau lấy đồ vật ra cho tôi xem thử đi.” Lần này giọng điệu của Trương Manh chân thành hơn.
Cô sợ sẽ chọc Hoàng Thanh Thiên tính tình keo kiệt này tức giận xù lông mất.
Hoàng Thanh Thiên khẽ hừ, kiêu ngạo đạp chân nhỏ đi ra bên ngoài.
Trương Manh đi theo nó.
Một người một chồn rời khỏi nhà họ Trương, trực tiếp đi đến ngọn núi phía sau nhà.
Dưới sự dẫn dắt của Hoàng Thanh Thiên, bọn họ đi tới một hang động bên trong ngọn núi.
Mới vừa bước vào hang động này, Trương Manh đã cảm giác được sự khác thường: “Cái hang này có khi nào thế, tại sao lúc trước tôi lại không nhìn thấy?”
Hoàng Thanh Thiên lắc đuôi: “Tất nhiên là cô không nhìn thấy rồi, tu hành hiện tại của cô sao có thể thấy trận pháp bản đại tiên thiết lập được, tôi bố trí một kết giới ở chỗ này, chỉ có người bản đại tiên dẫn theo mới có thể tiến vào, những người khác muốn vào thì không có khả năng đâu.”
Kiếp trước Trương Manh đã từng nhìn thấy kết giới như này ở trong phim truyền hình thần thoại, không nghĩ tới hiện tại lại may mắn gặp phải nên rất ngạc nhiên.
“Hoàng Thanh Thiên, bản lĩnh của cậu không nhỏ đấy, biết dùng cả kết giới.” Hoàng Thanh Thiên ưỡn ngực nhỏ: “Tất nhiên rồi, nếu không cô cho rằng danh xưng Hoàng đại tiên của tôi là để không à?”
Trương Manh nhìn cái đuôi vểnh cao của nó thì bật cười.
Xoay người lại, cô nhìn thấy rõ trong hang động xếp đầy vàng bạc châu báu giống nhau.
“Cái này, đây đều là bảo bối của cậu?” Nhìn nhiều vàng bạc châu báu đáng giá như này, Trương Manh sắp hoa cả mắt.
“Không sai, chính là bọn chúng, thế nào, tôi có lợi hại không?”
Trương Manh gật đầu, chạy tới phía trước đống đôi vàng bạc châu báu, phát hiện những thứ này đều là châu báu rất có giá trị, vàng bạc cũng là vàng ròng.
Hoàng Thanh Thiên thấy cô yêu thích như vậy thì khóe miệng khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng khụ một tiếng: “Xem ở phần chúng ta là bạn tốt, cho cô mấy thứ này đấy.”
From TYT & Thảo Vân Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT