Love 2:

Minh Nhật Lãng ngồi đợi thực sự rất lâu.

Đêm càng sâu người càng yên tĩnh, chẳng còn bóng ai ra vào khu nhà đó nữa. Cậu đứng dậy, trong lòng nghĩ đã đến lúc ra về. Nhưng đi được vài bước lại quay lại, cứ chần chừ không quyết được.

Lại ngẩng đầu lên lần nữa, căn phòng vẫn tối om một màu. Lại ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, ánh trăng đã lên giữa trời, bao quanh là muôn ngàn ánh sao sáng lấp lánh. Cảnh đẹp trước mắt thật giống với bức tranh ghép mà Lâm Nguyệt Loan tặng cậu. Cậu cứ đứng sững người mải mê ngắm ánh trăng non… cho đến khi đằng sau vang lên tiếng người gọi cậu.

“Minh Nhật Lãng”. Giọng nói vô cùng kinh ngạc.

Ba chữ đó lọt vào tai khiến Minh Nhật Lãng sững người, cậu vội vàng quay đầu lại và nhìn thấy người mình chờ đợi bao lâu. Cảm giác vui sướng trong lòng giống như có cơn gió thổi tới khi hoa nở, khắp nơi đều tràn ngập sắc hoa.

Lâm Nguyệt Loan không dám tin vào mắt mình nữa, đã hơn mười giờ đêm rồi sao Minh Nhật Lãng lại xuất hiện ở đây chứ? Vết thương và bệnh tình của cậu ấy... không thể chạy nhảy khắp nơi như Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ được.

“Sao cậu đến đây?”.

Nói xong cô mới nhìn xung quanh, không thấy xe bác Hồng cô càng ngạc nhiên hơn: “Cậu đến đây một mình?”.

Tiếp tục nghĩ cô càng kinh ngạc hơn: “Sao bác Hồng không đưa cậu đi, trời ơi, Minh Nhật Lãng, không phải cậu trốn nhà đi đấy chứ?”.

Cô hỏi hết câu này đến câu khác còn Minh Nhật Lãng vẫn im lặng không trả lời mà chỉ lặng im nhìn cô. Chỉ cảm thấy dường như nhìn thôi chưa đủ.

Kìa người hái dây sắn, một ngày không gặp, dài tựa ba tháng!

Kìa người hái cỏ tiêu, một ngày không gặp, dài tựa ba thu!

Kìa người hái ngải, một ngày không gặp, dài tựa ba năm(27)!

27. Đây là bài thơ Thái Cát trong phần Vương Phong, Kinh Thi. Bài thơ là lời tưởng nhớ tình nhân tha thiết (BTV).

Chỉ có nhớ nhung thực sự mới có cảm nhận mãnh liệt một ngày không gặp dài như ba tháng, ba thu, ba năm nhỉ? Nỗi nhớ mỗi phút mỗi giây đều được kéo dài vô tận, dài đến mức không nhìn thấy điểm cuối ở đâu.

“Minh Nhật Lãng, tớ đang hỏi cậu đấy. Có phải cậu trốn nhà đến đây không?”.

Minh Nhật Lãng như tỉnh mộng: “Tớ… tớ ra ngoài không ai biết cả”.

“Cậu…”. Lâm Nguyệt Loan bực tức nói: “Sao cậu có thể như thế chứ! Vết thương của cậu chưa khỏi, bác sĩ đã nói cậu phải nằm đủ ba tuần cơ mà, cậu không nói gì với người nhà mà đã ra ngoài, nhỡ trên đường bị lạc thì làm thế nào?”.

Minh Nhật Lãng thật thà đáp: “Nếu tớ mà bảo với người nhà thì không được ra ngoài nữa”.

“Muộn thế này rồi cậu ra làm gì chứ?”.

Minh Nhật Lãng lấy hết dũng khí và nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa: “Tớ… tớ muốn ra ngoài… để gặp cậu”.

Mảnh trăng non cong cong tỏa sáng, hoa quế thơm khắp bốn phương trời.

Thiếu niên mười sáu gương mặt ửng hồng, thể hiện tình yêu đầu tiên và chân thật nhất.

Rất dịu dàng, khéo léo, nói trước hoa thơm, dưới ánh trăng thề.

Lâm Nguyệt Loan sững người, đôi má bắt đầu ửng hồng.

Bà Điền Tuệ Văn đứng bên cạnh nãy giờ mới lên tiếng: “Loan Loan… đây là…”.

“Mẹ, đây cũng là bạn cùng lớp con, bạn Minh Nhật Lãng”.

Lúc này Minh Nhật Lãng mới phát hiện ra có một người phụ nữ đứng bên cạnh nãy giờ, Lâm Nguyệt Loan gọi người đó là mẹ, cậu sững người, trước giờ cậu luôn nghĩ cô không có mẹ.

Minh Nhật Lãng lịch sự cúi chào bà: “Cháu chào bác”.

Bà dịu dàng cười lại và nói: “Chào cháu, cháu đợi lâu lắm rồi đúng không?”.

Câu nói của mẹ khiến Lâm Nguyệt Loan sực tỉnh, cô cũng vội hỏi: “Cậu ra ngoài bao lâu rồi Minh Nhật Lãng?”.

“Tớ đi lúc tám rưỡi”.

“Sắp hai tiếng đến nơi rồi, cậu mau về nhà đi. Nếu không bố mẹ cậu lo lắng chết”.

“Tối nay bố mẹ tớ đi dự tiệc rồi, vì họ không có nhà nên tớ mới lén đi đó chứ”.

“Vậy càng tốt, nhân lúc bố mẹ cậu chưa về thì cậu mau về đi, vậy là việc lớn có thể hóa nhỏ rồi”.

Minh Nhật Lãng hiểu những điều Lâm Nguyệt Loan nói nhưng cậu không nỡ ra về. Khi chưa gặp được cô thì trong lòng nghĩ chỉ cần nhìn một cái là được rồi, nhưng gặp được cô rồi lại muốn ở bên cô lâu hơn một chút. Gặp gỡ rồi vội vàng ra về, thực sự cậu không cam tâm…

“Tớ có thể lên nhà cậu uống nước được không, tớ khát lắm!”. Minh Nhật Lãng ngu ngốc nghĩ ra cái lý do này để ở lại bên cô lâu hơn một chút.

Bởi vì ngốc nghếch nên càng khiến người ta thương yêu. Trái tim bà Điền Tuệ Văn lúc này chợt thấy dịu dàng lạ lùng. Ngay từ cái nhìn đầu tiên bà đã có thiện cảm với cậu con trai này, những người đẹp thường gây thiện cảm với người khác dễ hơn. Bây giờ không chỉ là do cậu ấy có ngoại hình ưa nhìn mà còn do trên người cậu ấy tỏa ra một vẻ thanh khiết không nhiễm bụi trần, khiến bà cảm thấy quý mến. Bà nói: “Được chứ, cháu lên nhà đi, ngồi một lúc rồi hãy về”.

Ngồi giữa căn phòng đơn giản và sạch sẽ của Lâm Nguyệt Loan, cậu đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh. Trên tường có một bức di ảnh, theo tuổi tác và tướng mạo của người trong ảnh thì chắc chắn đó là bố của Lâm Nguyệt Loan. Trong lòng cậu vẫn băn khoăn thắc mắc, trước giờ cứ nghĩ mẹ cô ấy mất rồi, vậy là sau bao ngày nghĩ nhầm hóa ra lại là sự hiểu nhầm quá lớn, người đã mất là bố cô ấy.

Nhìn trái nhìn phải, cậu phát hiện trong góc phòng khách có một đống đồ đặc sản của thành phố A, đều được gói trong hộp, nhìn qua là đoán được những món đồ này để mang đi tặng, biếu. Tò mò quá cậu liền hỏi: “Mua nhiều đặc sản thế này để đi biếu bạn bè ngoài vùng ạ?”.

Mẹ Nguyệt Loan trả lời rất tự nhiên: “Đúng đó, bác làm việc ở thành phố B, mua ít đồ đặc sản để tặng đồng nghiệp của bác”.

Minh Nhật Lãng nghe xong giật cả mình hỏi lại: “Bác ơi, bác làm việc ở thành phố B, thế bình thường bác không ở nhà ạ?”.

“Ừ, một năm bác về hai ba lần thôi”.

“Vậy Lâm Nguyệt Loan, bạn ấy…”. Cậu không biết phải dùng từ nào cho hợp lý.

Lâm Nguyệt Loan không đợi Nhật Lãng nói hết câu đã thêm vào luôn: “Tớ ở một mình, tớ có thể chăm sóc bản thân mình được”. Trong lòng thì có chút bực bội nghĩ tại sao mẹ lại nói những điều đó với Minh Nhật Lãng chứ.

Minh Nhật Lãng không nghĩ mọi chuyện lại như thế này. Cô bằng tuổi cậu, cậu được bố mẹ và một dãy người hầu chăm sóc tận tình, cô thì bố mất, mẹ ở xa, một mình sống độc lập. Trong lòng thấy xót xa, ba phần khâm phục bảy phần thương cảm.

Lâm Nguyệt Loan đưa cho Minh Nhật Lãng một ly nước ấm rồi thêm đĩa điểm tâm hoa quả cho cậu: “Cậu ăn đi, hoa quả điểm tâm nhà tớ không cầu kỳ như nhà cậu đâu”.

Minh Nhật Lãng nhặt một chiếc kẹo vừng bỏ vào miệng và nói: “Không đâu, ngon lắm mà! Tớ thích ăn những thứ này hơn đồ nhà tớ”.

“Minh Nhật Lãng, nhà cháu ở đâu?”.

“Bạch Bình Châu ạ!”.

Bà Điền Tuệ Văn nghe xong liền sững người.

Bạch Bình Châu ở thành phố A giống như South Kensington ở London, giống Upper West Side ở NewYork, là khu đô thị cao cấp bậc nhất, đẹp nhất giữa những thành phố hoa lệ, những hộ gia đình giàu bình thường đều không dám hỏi ở đây. Nhà Minh Nhật Lãng lại ở khu này, vậy thì gia thế, bối cảnh gia đình không cần hỏi cũng có thể đoán được như thế nào rồi. Tuy nhìn quần áo, hành động, lời nói và khí chất bà Điền Tuệ Văn cũng đoán được xuất thân của cậu rất tốt, nhưng không ngờ khi hỏi ra còn vượt cả dự đoán.

Minh Nhật Lãng chọn mỗi loại điểm tâm đều nếm một lượt, Lâm Nguyệt Loan thấy cậu ăn như vậy không yên tâm, liền nói: “Những thứ này bình thường cậu chưa ăn bao giờ, đừng ăn quá nhiều, cẩn thận không dạ dày không tiêu hóa được”.

“Tớ đói lắm, để tớ ăn nhiều một chút, không sao đâu”.

“Cậu đói, buổi tối không ăn cơm à?”.

“Chỉ ăn có một chút thôi”. Lúc đó Minh Nhật Lãng còn đang bận nghĩ xem làm thế nào để trốn được ra ngoài nên làm gì có tâm trạng mà ăn, chỉ ăn đại vài miếng cho xong.

“Cháu đói rồi thì đừng ăn đồ ăn vặt nữa, vừa may bác có mua vằn thắn tươi về, để bác đi nấu cho cháu ăn”.

“Mẹ, không còn sớm nữa, Minh Nhật Lãng phải về rồi”.

“Nấu vằn thắn nhanh lắm, để cậu ấy ăn xong rồi về”.

“Vậy để con đi nấu”.

“Không cần, để mẹ nấu cho, con ngồi tiếp bạn đi”.

Bà Điền Tuệ Văn vào bếp chuẩn bị mọi thứ, Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng ngồi đợi ngoài phòng khách, cô sốt ruột nhìn đồng hồ, đã mười giờ bốn mươi phút rồi.

“Minh Nhật Lãng này, giờ này liệu bố mẹ cậu đã về chưa? Nếu họ phát hiện cậu không có trong phòng thì lo lắng lắm đấy!”.

“Không đâu, bố mẹ tớ đi dự tiệc thì sớm nhất cũng phải mười hai giờ mới về”.

“Hay là cậu gọi điện về cho bác Vương báo rằng đang ở nhà tớ, bảo bác ấy đừng nói với bố mẹ cậu, rồi len lén gọi bác Hồng đến đón cậu”.

Minh Nhật Lãng lắc đầu: “Không được, bác Vương mà biết thì bố mẹ tớ nhất định sẽ biết. Ở nhà ai cũng coi tớ là trẻ con, không được rời người lớn giây phút nào cả. Hận một nỗi không nhét tớ vào bụng mới yên tâm được ấy!”.

Ngập ngừng một lát cậu mới nói tiếp: “Tớ khó khăn lắm… mới có cơ hội chạy ra ngoài, cậu đừng vội đuổi tớ về… được không?”.

“Tớ đâu có muốn đuổi cậu về chứ… chỉ là tớ không yên tâm. Cơ thể cậu… đêm tối thế này chạy đến tìm tớ, nhỡ cậu bị làm sao thì trong lòng tớ sao chịu được?”.

Không phải thời loạn lạc, tên bay đạn lạc liên miên, Minh Nhật Lãng đến đây cũng không phải vượt chiến tuyến, phá khóa xiềng, nhưng cũng mạo hiểm chẳng kém. Bệnh của cậu, vết thương chưa lành, dường như để cậu đi trên đường thì tai nạn bất cứ lúc nào cũng có thể ập đến. Lâm Nguyệt Loan càng nghĩ càng sợ hãi.

Cô nhấn mạnh: “Minh Nhật Lãng, sau này cậu nhất định không được làm thế nữa”.

Minh Nhật Lãng không đáp mà còn hỏi ngược lại: “Mấy hôm nay cậu không đến dạy kèm cho tớ là vì mẹ cậu đến à?”.

“Ừ, mẹ tớ về đây có ba ngày rồi đi, vì thế tớ bảo thầy Châu nhờ Bạch Vân Tịnh đi thay tớ”.

“Vậy nếu mẹ cậu đi rồi, thì cậu sẽ đến dạy kèm tớ tiếp chứ?”.

Ánh mắt Minh Nhật Lãng tràn đầy hy vọng, hy vọng ấy như đứa trẻ đang chờ đợi người ta cho kẹo, khiến trái tim Lâm Nguyệt Loan mềm nhũn, cô gật đầu không do dự: “Tớ sẽ đến”.

Món vằn thắn nóng hổi, thơm lừng được đặt lên bàn. Minh Nhật Lãng chỉ nếm một miếng đã khen: “Ngon quá, tài nghệ nấu ăn của bác thật giỏi”.

“Không liên quan gì đến tài nghệ của bác đâu, vằn thắn này đã được ướp sẵn rồi, bác chỉ nấu lên thôi”.

Minh Nhật Lãng cắm cúi ăn liền mấy miếng, miệng khen không ngớt: “Bác mua ở đâu thế, đây đúng là món vằn thắn ngon nhất mà cháu từng ăn”.

“Ở tiệm vằn thắn trong chợ đêm. Những hàng ăn trong ngõ hẻm nhiều khi còn ngon hơn thức ăn ở những nhà hàng lớn ấy chứ! Cái này là bác nấu, chứ nếu ở quán người ta dùng nước canh nấu ngay thêm ít rau thơm nữa, ngon hơn nhiều”.

“Bác cho cháu địa chỉ quán đó ở đâu, nhất định cháu phải đi ăn một chuyến”.

“À, cái này thì bác cũng không rõ, thành phố A thay đổi nhanh quá, bác không nhớ rõ. Đến quán đó phải rẽ năm bảy đường. Không sao đâu, Loan Loan nó biết, cháu muốn ăn thì bảo nó dẫn đi”.

Minh Nhật Lãng ngay lập tức quay sang hỏi Nguyệt Loan: “Khi nào đó chúng ta đi ăn nhé?”.

“Được, nhưng phải đợi cậu khỏi bệnh đã”.

Ban nãy dưới nhà bà Điền Tuệ Văn có nghe con gái nhắc đến “vết thương chưa khỏi”, bây giờ lại nghe thấy “khỏi bệnh đã”, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Bà nhìn thì đâu thấy Minh Nhật Lãng có điều gì khác biệt. Chỉ là có chút yếu ớt thôi. Bà định hỏi nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi lại thôi.

Sau khi ăn xong bát vằn thắn, Lâm Nguyệt Loan đưa Minh Nhật Lãng xuống nhà. Bà Điền Tuệ Văn còn cẩn thận dặn dò: “Loan Loan, con dẫn bạn ra ngoài đường lớn, ở đó dễ bắt xe hơn”

“Con biết rồi”

“Cháu chào bác”. Minh Nhật Lãng cúi chào.

“Chào cháu”.

Cả hai xuống dưới tầng rồi cùng đi trong con hẻm nhỏ. Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, trăng đã lên cao, lòng người cô quạnh, thỉnh thoảng có tiếng ve thu kêu một hai tiếng, càng làm cho màn đêm trở nên tĩnh mịch hơn.

Đột nhiên Minh Nhật Lãng lên tiếng: “Con phố nhà cậu ở tên là phố Quan Thư đó”.

“Ừ, nghe nói có người đã từng khảo chứng rồi, nơi này trước đây là vùng được miêu tả trong bài thơ Quan thư trong Chu Nam của Kinh thi, vì thế nó được đặt tên là Quan Thư”.

“Thật à?”.

Lâm Nguyệt Loan cười và nói: “Ai biết là thật hay giả được chứ, quê hương của Quỷ Cốc Tử còn bị người ta tìm ra tận ba nơi cơ mà. Các chuyên gia ai cũng có lý, chả biết phải tin ai mới phải”.

Minh Nhật Lãng nói với vẻ rất nghiêm túc: “Tớ lại tin rằng đây đúng là nơi trong câu thơ ”Quan quan thư cưu, tại hà chi châu”“.

Lâm Nguyệt Loan quay sang nhìn cậu đúng lúc ánh mắt cậu cũng quay sang nhìn cô, bốn mắt đột ngột giao nhau khiến cả hai đỏ bừng mặt.

Cả hai không ai nói gì nữa rồi bên nhau đi hết phố Quan Thư, ra ngoài đường lớn. Đây chính là nơi hôm qua Lâm Nguyệt Loan yêu cầu Nguyên Thần Dạ đỗ xe “Tuyệt đại giai nhân”.

“Chúng ta đứng đây đợi taxi”.

Cả hai đứng chán chê bên đường mà không có chiếc taxi nào đi qua. Con đường này không phải đường chính của thành phố A, xung quanh cũng không có bến xe bus hay xe lửa, taxi lại càng hiếm. Đêm khuya rồi chẳng lái xe nào lượn vào đây cả.

Lâm Nguyệt Loan lo lắng nói: “Đã hơn mười một giờ đêm rồi, nếu không về kịp nhà trước khi bố mẹ cậu về thì nguy to, họ lại ra ngoài đi tìm, lúc đó lại nổi cơn lôi đình. Hay là chúng ta đi thêm đoạn nữa, ra ngoài ngã tư sẽ có nhiều xe hơn”.

Chỉ có cách đó, hai người tiếp tục đi về phía trước. Đi chưa được bao xa thì phía sau có tiếng xe ô tô vang lên, hai ngọn đèn pha rọi khá xa. Lâm Nguyệt Loan quay lại nhìn xem thế nào, đó là một chiếc xe thể thao mui trần chứ không phải taxi, cô thở dài rồi đi tiếp.

Chiếc xe màu đỏ đó giảm ga dần dần sau hai người, còi bấm liên tục: Tin… tin... tin…

Lâm Nguyệt Loan quay lại nhìn lần nữa, đó không phải là xe của Nguyên Thần Dạ sao!

Trong xe, cầm lái là Nguyên Thần Dạ. Ghế phụ bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, nhưng không phải cô gái tối hôm nọ. Đúng lúc cô gái ấy cũng đang nhìn Lâm Nguyệt Loan.

Nguyên Thần Dạ dừng xe, một tay dựa vào thành ghế, một tay đặt hờ trên bánh lái, cười và hỏi cô: “Em Lâm, tối thế này em còn đi đâu thế?”.

Lâm Nguyệt Loan cười đáp lại: “Em đi tiễn bạn”.

Theo tiếng Lâm Nguyệt Loan Minh Nhật Lãng bước lên một bước từ phía sau. Ánh đèn đường chiếu rọi lên người cậu. Nguyên Thần Dạ nhìn thấy và khựng lại. Cô gái ngồi bên cậu cũng không nhìn Lâm Nguyệt Loan nữa mà quay sang nhìn Minh Nhật Lãng, trong đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

Im lặng một hồi Nguyên Thần Dạ lấy lại nụ cười và nói: “Cậu là Minh Nhật Lãng?”.

Minh Nhật Lãng gật đầu: “Anh là anh Nguyên Thần Dạ khóa trên?”.

Học cùng một trường, tuy cả hai chưa bao giờ gặp mặt nhưng đã từng nghe đến tên nhau. Không cần phải giới thiệu nhưng cả hai đều có thể nhận ra đối phương một cách chính xác.

“Lâm Nguyệt Loan, sao em tiễn Minh Nhật Lãng mà đi xa thế?”.

“Ở đây không bắt được xe nên bọn em định ra ngoài ngã tư xem thế nào”.

Nguyên Thần Dạ nghe xong có chút ngạc nhiên: “Minh Nhật Lãng này, không phải nhà cậu có lái xe đưa đi đón về sao?”.

Minh Nhật Lãng không đáp nhưng Lâm Nguyệt Loan đã lên tiếng thay cậu: “Người ta muốn ngồi taxi không được à?”.

“Không phải không được mà là e rằng tối nay hai người không gọi được xe đâu”.

“Tại sao?”.

“Đài vừa thông báo, thành Đông có hai xe taxi bị cướp, lái xe taxi cả thành phố đều cùng nhau đi truy bắt rồi”.

“A, chết rồi, làm thế nào bây giờ?”. Lâm Nguyệt Loan nói, Minh Nhật Lãng cũng chau mày.

Nhìn phản ứng của Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan cậu hiểu hai người họ đang nghĩ gì, cậu nói: “Nếu Minh Nhật Lãng không muốn gọi lái xe ở nhà thì anh có thể đưa em về một chuyến”.

Đúng thế, ngay trước mặt có xe còn gì. Lâm Nguyệt Loan dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Minh Nhật Lãng, cậu chần chừ một lúc rồi gật đầu.

Minh Nhật Lãng ngồi phía sau xe, Lâm Nguyệt Loan nghĩ đi nghĩ lại vẫn không an tâm, cô dặn dò Nguyên Thần Dạ: “Anh đừng đi nhanh quá đấy, phải chậm chậm thôi”.

Nghĩ rồi lại nói tiếp: “Đặc biệt là qua những khúc cua, anh phải giảm tốc độ đó”.

Tiếp tục nghĩ rồi lại lên tiếng: “Còn nữa…”.

Cô còn chưa nói xong Nguyên Thần Dạ đã ngắt lời, cậu nửa đùa nửa thật nói: “Nếu em không yên tâm như thế thì ngồi sau xe quản thúc anh đi. Cùng lắm là anh đưa em về chuyến nữa”.

Lâm Nguyệt Loan nghe rồi nghĩ ngợi, sau đó lên xe, ngồi cạnh Minh Nhật Lãng ở hàng ghế sau: “Cũng được, em với anh đưa Minh Nhật Lãng về nhà”.

Trong lòng Minh Nhật Lãng thực sự rất vui, nhưng lại không muốn cô nửa đêm theo xe đi khắp nơi thế. Đặc biệt là đi xe cùng Nguyên Thần Dạ, thế là cậu nói: “Khuya thế này rồi cậu đừng đi nữa, về nhà nghỉ ngơi sớm đi”.

“Không được, tớ nhất định phải thấy cậu an toàn về đến nhà. Nếu không đêm nay làm sao tớ ngủ ngon được”.

Minh Nhật Lãng nghe được những lời quan tâm của cô như thế, trong lòng cảm giác rất ngọt ngào.

Nguyên Thần Dạ nhìn hai người thì thầm nhỏ to qua gương như thế, trong lòng cũng đã hiểu ra nhiều điều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play