Editor: Chúi Ú

Nhìn Trịnh Lập bị đưa lên xe cấp cứu, Lâm Hiểu Đông xoay người nhìn về phía giám đốc Hồ.

Cậu nhìn bộ dạng sợ hãi của bọn họ, ung dung cười, phất phất tay, nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt, nếu một ngày nào đó ta bị đuổi ra ngoài, nhớ chừa lại một phòng của Vạn Tiêu để ta ở qua đêm nha.”

Lúc Lâm Hiểu Đông rời đi đã là buổi trưa, ánh nắng chói chang chiếu trên đường phố.

Cậu ngâm nga hát, bất tri bất giác liền đi bộ đến một trường cao trung gần đó.

Khi bước đến bên cạnh bảng thông báo ở trước cổng trường, cậu bất ngờ nhìn thấy ảnh của Lâm Hạ Miên.

Lại nhìn thấy tiêu đề, “Học sinh ưu tú toàn diện về đức trí thể mỹ*”.

* Đức trí thể mỹ: đạo đức, trí tuệ, thể chất, biết cảm nhận về cái đẹp.

Đứa trẻ tốt.

Trên bức ảnh chụp, đứa trẻ ngốc này cười rạng rỡ, với thông điệp:

“Tôi hy vọng bản thân trở nên thẳng thắn và dũng cảm hơn.”

“Trước kia ta cũng từng học ở trường này.” Lâm Hiểu Đông nhìn một lúc, tự hào mà nói với học sinh đang đứng bên cạnh.

Hai nữ sinh nhìn thấy hình xăm trên cánh tay cậu với vẻ mặt ghét bỏ và sợ hãi, nhanh chóng liền rời đi.

Lâm Hiểu Đông cúi đầu nhìn xuống cánh tay của mình.

Trên thực tế, hình xăm dán trên cánh tay hầu hết đã mờ đi một nửa, nhưng khi còn làm việc ở Vạn Tiêu, Cố Hi dường như không thèm quan tâm đến việc trên cánh tay cậu có hình xăm hay không, vì vậy cậu vẫn giữ lại nó đếm tận bây giờ.

Nhắc mới nhớ, rốt cuộc vì sao Cố Hi lại coi trọng cậu đến vậy?

Lâm Hiểu Đông nghĩ nghĩ, quả nhiên là vì Lâm Hạ Miên.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính.

Khuôn mặt gần giống với thanh niên trên tấm ảnh, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau.

Cũng khó trách tối hôm qua Cố Hi nhìn mình, lại buột miệng gọi tên của Lâm Hạ Miên.

Lâm Hiểu Đông hoàn toàn không hề nghĩ đến lời xin lỗi của Cố Hi cùng với màu tóc mới nhuộm của mình có liên quan đến nhau, mà cậu nghĩ, người đàn ông có biểu hiện như vậy là bởi vì tình yêu sâu đậm của hắn dành cho em trai mình.

Điện thoại di động ở trong túi rung lên, Lâm Tiểu Đông cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Cố Hi chuyển bốn nghìn tệ qua WeChat cho cậu.

Ghi chú: Mua đồ ngủ.

Lần trước ba vạn tệ, lần này bốn nghìn tệ.

Xem ra sếp có ý định đánh lâu dài.

Quần áo là do hắn tự mình xé, Lâm Hiểu Đông vui vẻ nhận lấy.

“Bạch nguyệt quang ~ ở nơi nào đó trong trái tim tôi ~”

Cậu hát, sau khi nhận được tiền, cậu cảm thấy bản thân cần phải chuyên nghiệp hơn khi đóng vai thế thân.

Thời buổi này, thế thân không chiến đấu hay tranh giành mới gọi là thế thân tốt.

“Ngươi nói, ta nên lấy lý do gì mới tốt đây,” Lâm Hiểu Đông suy nghĩ nói, “Nếu bây giờ ta đến trước mặt Cố Hi nói với hắn, ta yêu hắn, yêu đến chết đi sống lại, cho dù ngươi coi ta như người thế thân của em trai ta, ta cũng sẽ không ngại. Khẳng định hắn sẽ không tin đâu.”

Hệ thống: “Cố Hi có một toà nhà trong thành phố, nghe nói người ngoài không thể vào được, nếu ngài có thể làm cho hắn đưa ngài tới đó, ước chừng giai đoạn đầu sẽ thành công.”

Hiện tại, hệ thống rất bình tĩnh, dù sao chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thu thập thẻ người tốt, các chuyện còn lại đều không liên quan đến nó.

Trong trận quyết đấu điên cuồng này, nó rất muốn thấy, cuối cùng Lâm Hiểu Đông có thể làm được những chuyện gì.

~~~~~~~~

Sau khi trở về, Lâm Hiểu Đông nói hệ thống mở ra tiểu sử nhân vật Lâm Hạ Miên.

Cái gọi là tiểu sử nhân vật, thật ra là trải qua là kí ức của nhân vật ở góc nhìn thứ nhất. Kỳ thật cậu vốn dĩ muốn chọn Cố Hi, nhưng thông điệp của Lâm Hạ Miên viết trên bảng thông báo ở trường cao trung kia khiến cậu có chút để ý, cho nên cuối cùng cậu đã thay đổi quyết định.

“Mở tiểu sử nhân vật ‘ Lâm Hạ Miên ’ có hay không?”

“Có.”

Lâm Hiểu Đông nằm trên giường dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, nhắm mắt lại. Sau khi mở ra, khung cảnh trước mắt đã trở thành một ngôi nhà nhỏ tồi tàn.

Đây là ký ức của Lâm Hạ Miên.

Không đợi Lâm Hiểu Đông tính hiện tại là năm mấy, cậu liền nghe thấy tiếng khóc nỉ non phát ta từ cổ họng của ‘cậu’, phòng bên cạnh truyền đến tiếng mắng chửi, một người phụ nữ đầu tóc bù xù quấn một cái khăn, đi chân trần mở cửa, hướng bên này quát: “Lâm Hiểu Đông! Không phải nói mày chăm sóc tốt cho đứa nhỏ sao?”

Khi vừa nói xong, một đứa trẻ nhỏ nhỏ gầy gầy từ trong phòng bếp chui ra.

Trông nó mới chỉ bốn năm tuổi, chiều cao chỉ bằng cái bàn, khi nghe mẹ nói vậy, đứa trẻ trầm mặc không lên tiếng mà đi đến bên cạnh ‘cậu’, thay tã cho đứa nhỏ một cách thuần thục, lại gian nan bế đứa nhỏ vào trong lòng ngực, cầm lấy núm vú cao su nhét vào trong miệng của nó.

Người phụ nữ vẻ mặt phiền chán mà mắng hai câu, sau đó xoay người trở về phòng với khách.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, đứa trẻ dừng lại động tác.

Khuôn mặt đứa trẻ không biểu tình mà vươn ra hai tay, đặt lên trên cổ của ‘cậu’, mười ngón tay chậm rãi siết chặt.

Cảm giác khó thở do thiếu oxy cực độ dần dần truyền lên não, Lâm Hiểu Đông nhìn đứa trẻ trước mặt qua đôi mắt của Lâm Hạ Miên, trái tim của cậu ngừng đập trong giây lát.

Nhưng cuối cùng, đứa trẻ kia cũng từ từ buông tay.

Khung cảnh lại chuyển.

Lâm Hạ Miên lớn lên, học tiểu học, hằng ngày đều cùng anh trai đi đến trường rồi cùng nhau đi học về.

Trên đường đi học về, ‘cậu’ đeo cặp sách, nắm tay anh trai, dùng âm thanh non nớt của trẻ con trò chuyện với anh trai lớn hơn mình hai tuổi về những chuyện xảy ra trên trường ngày hôm nay, bộ dáng ngồi xổm bên lề đường cực kỳ giống như chú chim sẻ ríu rít trên dây điện.

“Tất cả bạn học trong lớp em đều không có anh trai,” ‘cậu’ rất đắc ý mà nói, “Chỉ mình em có thôi nha!”

“Thật không?”

“Vâng,” Lâm Hạ Miên nghĩ nghĩ, bỗng nhiên phát hiện bản thân để sót một người, “Không phải, Đại Vượng cũng có anh trai, nhưng bạn ấy nói với em rằng bạn ấy rất ghét anh trai của mình, bởi vì mỗi khi anh ấy ở nhà đều bắt nạt, giật đồ ăn vặt của bạn ấy.”

Vừa nói, ‘cậu’ vừa tỏ vẻ thương cảm: “Thật đáng thương, may mắn em có một người anh hai tốt.”

‘Cậu’ nắm tay anh trai cười một cái.

“Bạn học ta cũng không có em trai,” cậu bé nói từ tận đáy lòng, “Thật ghen tị với bọn họ.”

“…… Anh, Anh nói gì vậy?”

Sự chú ý của Lâm Hạ Miên hoàn toàn bị hấp dẫn bởi quán bán gà ở lề đường, nên hoàn toàn không nghe thấy lời cậu bé nói.

“Không có gì.” Vẻ mặt cậu bé có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.

Cậu bé cúi đầu nhìn em trai đứng bên cạnh, mỉm cười nói: “Tối nay muốn ăn gì?”

“Thịt kho tàu ạ!”

Lâm Hạ Miên hoan hô, nhảy vào trong lòng ngực của anh trai, hôn một cái “Chụt”, miệng nói to: “Anh hai vạn tuế!”

Hình ảnh lại một lần nữa thay đổi.

Lúc này, cả hai anh em đều đã trưởng thành.

Lâm Hạ Miên học năm hai sơ trung, Lâm Hiểu Đông xếp hạng nhất trong lớp, nên được tuyển thẳng từ năm cuối sơ trung lên năm nhất cao trung.*

* Năm hai sơ trung bên TQ: lớp 8 THCS bên VN. Năm cuối sơ trung: lớp 9. Năm nhất cao trung: Lớp 10 THPT.

“Tiểu Đông, ngày khai giảng trường có phát học bổng cho con không?”

Đêm khuya, Lâm Hạ Miên mơ mơ màng màng từ trên giường bò dậy, dụi dụi mắt đi vào phòng WC, nhưng lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ với anh trai.

Có lẽ là bởi vì mấy đứa con đều đã lớn, nên tính tình của người phụ nữ cũng dần dần dịu đi, khi Lâm Hạ Miên đi học về, thỉnh thoảng có thể thấy bà ấy đang bận rộn ở trong bếp.

Nhưng đối mặt với tính tình hiền dịu hiếm có của mẹ, anh trai chỉ cúi đầu, khẽ “Dạ” một tiếng.

“Vậy có thể cho mẹ mượn trước hai ngàn tệ được không?” vẻ mặt của mẹ có chút chật vật, nhỏ giọng nói, “Tiểu Đông, con cũng biết, sức khoẻ mẹ không tốt, thuốc uống hiện tại rất đắt, mẹ không có khả năng chi trả.”

“…… Con không có tiền.”

“Nói láo, ngày trước mẹ đang dọn dẹp đồ đạc, rõ ràng thấy một đống tiền nhét trên đầu giường của con!” bà ấy cao giọng, nhưng rất nhanh liền nhận thấy thái độ của mình quá nghiêm khắc, lại hạ thấp tư thế khẩn cầu nói, “Tiểu Đông, mẹ biết con sống cũng không dễ dàng, là do mẹ vô dụng, xin lỗi con, nhưng dù sao mẹ cũng là mẹ của con. Con cứ như vậy mà nhìn mẹ chết sao?”

“Đó là tiền học phí của con với Hạ Miên,” anh trai ‘cậu’ ngẩng đầu, nói giọng khàn khàn, “Mẹ, đừng nói mấy lời này nữa, con nghe đến mệt rồi.”

“Mày! Mày là cái đồ bất hiếu, đồ sói mắt trắng……”

Lâm Hạ Miên nghe chưa hết liền trốn đi.

Căn nhà cho thuê không lớn, ‘cậu’ cùng Lâm Hiểu Đông vẫn luôn ngủ chung trên một cái giường, khi về lại phòng, ‘cậu’ gỡ thanh gỗ nối trên đầu giường ra, đếm đếm số tiền bên trong, không nhiều cũng không ít, chính xác là tám ngàn tệ.

Đây đều là số tiền học bổng của ‘cậu’ và anh trai, dành dụm tích góp từng chút một.

Cửa bị đóng lại, Lâm Hạ Miên đột nhiên ngẩng đầu.

Là anh ‘cậu’ đã quay lại.

“Ngươi đếm gì vậy,” anh trai đi đến, vẻ mặt mệt mỏi, ngã xuống giường, “Không phải lúc trước ta đã nói, số tiền này tuyệt đối không được đưa cho mẹ, nếu không cuộc sống sau này của cả hai chúng ta sẽ không còn nữa.”

Lâm Hạ Miên không nói một lời.

Nghe tiếng khóc nức nở ở phòng bên cạnh, một lúc sau, ‘cậu’ nhỏ giọng nói: “Nhưng anh à, em cảm thấy chúng ta như vậy có phải quá bất công với mẹ hay không? Mẹ sinh ra chúng ta, thực sự không thể mặc kệ bà ấy được……”

“Vậy bà ta đã từng quan tâm đến chúng ta chưa!”

Đột nhiên anh ấy quát lên khiến Lâm Hạ Miên giật mình, ngơ ngác mà quỳ ở trên giường, không dám nhúc nhích.

Không biết qua bao lâu, anh ấy thở dài một tiếng, xoa xoa đầu ‘cậu’, cầm tiền nhét vào trong tay ‘cậu’.

“Bỏ đi, ngươi cầm số tiền này qua cho mẹ đi,” anh bình tĩnh nói, “Chuyện học phí, ta sẽ nghĩ cách.”

Lúc này Lâm Hạ Miên mới lấy lại tinh thần.

‘Cậu’ thật sự bị doạ trước biểu hiện vừa rồi của anh trai mình.

“Anh, anh thật tốt.”

‘Cậu’ nở một nụ cười rạng rỡ, cầm tiền chạy ra khỏi phòng.

Người mẹ đang khóc vì vui mừng, dùng sức mà ôm chặt lấy ‘cậu’: “Hạ Miên, quả nhiên con vẫn yêu mẹ nhất……”

Kí ức tiếp theo là ở bệnh viện.

Lâm Xảo Xảo bị bệnh nặng phải nhập viện, nếu không có người chăm sóc thì không thể sống nổi, vì để điều trị bệnh cho bà ấy, gia đình đã nợ một số tiền lớn, mỗi ngày chủ nợ đều đến đòi nợ, Lâm Hiểu Đông cùng Lâm Hạ Miên thậm chí còn không thể ra khỏi nhà, chứ nói gì đến chuyện đi học.

Đến bước đường cùng, hai anh em quyết định rút thăm, người rút trúng số màu đỏ sẽ phải nghỉ học để đi làm thuê kiếm tiền, chăm sóc mẹ.

“Mẹ, con……”

Thiếu niên đi vào phòng ngủ, lại thấy có thêm một hộp thăm đáng nhẽ phải ở trên tay mẹ. ‘Cậu’ trừng lớn hai mắt, vừa định nói chuyện gì đó, đột nhiên người phụ nữ đang dựa vào đầu giường “Hừ” một tiếng: “Nói nhỏ thôi, đừng để anh con nghe thấy.”

‘Cậu’ nhìn bà ấy đánh tráo hộp thăm, cho dù bản thân có rút thăm như thế nào, cũng không thể rút trúng lá có ghi số màu đỏ.

“Anh trai con mềm lòng, hắn sẽ không nói gì đâu,” mẹ nói với ‘cậu’, “Lâm Hạ Miên, khi nào con trưởng thành, nhất định phải báo đáp lại anh con, có được không? Hắn chỉ có mình con thôi.”

Lâm Hạ Miên nhìn chằm chằm hộp thăm trong lòng bà ấy, trầm mặc thật lâu.

Nhưng rốt cuộc ‘cậu’ vẫn im lặng không nói gì.

Đoạn kí ức cuối cùng, xảy ra ở thế giới tương lai.

“Anh, anh thật sự yêu hắn sao?”

Sau khi trưởng thành, Lâm Hạ Miên đứng ở trong phòng bếp, ngây ngốc mà nhìn bóng dáng trước mặt.

Càng lớn lên, tình cảm giữa hai anh em càng ngày càng xa cách, không chỉ về trình độ học vấn, địa vị, môi trường sống, ngay cả ngoại hình cũng có sự thay đổi rõ rệt.

Hiện tại, sẽ không còn ai nhầm lẫn giữa bọn họ nữa.

Bởi vì giao tiếp với những người ở khu ổ chuột trong một thời gian dài, anh trai ‘cậu’ càng trở nên trầm mặc, ánh mắt nham hiểm, giống như là một con chó hung ác gầy trơ cả xương, chỉ khi ở bên cạnh Cố Hi mới có thể ngẫu nhiên lộ ra vẻ dịu dàng hiếm có; sau khi Lâm Hạ Miên nhận bằng tốt nghiệp của trường, với học lực xuất sắc cùng với ngoại hình nổi bật, hiện tại ‘cậu’ đang là phó giáo sư cấp nam thần nổi tiếng trong trường.

Người đang cắt cá dừng lại động tác.

“Lâm Hạ Miên,” giọng nói hắn khàn khàn. Trước đây trong một cuộc ám sát Cố Hi, vì để bảo vệ nguời đàn ông, hắn không cẩn thận làm dây thanh quản bị tổn thương, “Hiếm khi ta được về nhà, đừng nói những chuyện khiến người khác cảm thấy không thoải mái.”

Nhưng Lâm Hạ Miên dường như không nghe thấy, ngược lại tiến lên một bước, duỗi tay ôm lấy eo của hắn.

“Anh,” ‘cậu’ áp mặt vào lưng người đàn ông, quyến luyến mùi hương trên cơ thể người kia mà hít một hơi thật sâu, nói ra những câu nói khiến cho người đàn ông trong lòng ‘cậu’ run lên không ngừng, “Từ bỏ đi, người Cố Hi yêu là em, cho dù anh có lấy lòng hắn như thế nào đi nữa, cho dù phải trả giá bằng cả tính mạng đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không coi trọng anh đâu.”

“Câm miệng!”

Người đàn ông chống tay trên thớt, tuyệt vọng mà gầm nhẹ.

“Vì sao anh lại không đối diện với sự thật?” Khi thấy anh trai mình bị đẩy đến giới hạn, Lâm Hạ Miên thấp giọng nở nụ cười. ‘Cậu’ vươn tay, muốn nâng khuôn mặt giống mình kia lên, nhưng lại bị đối phương căm ghét mà né tránh.

“Lâm Hạ Miên,” hắn lạnh lùng nói, “Ngày trước, đáng nhẽ ra ta nên bóp chết ngươi từ trong tã lót.”

Động tác của Lâm Hạ Miên dừng lại một chút.

Ngay sau đó, ‘cậu’ không hề giận mà nở nụ cười, cầm lấy con dao róc xương cá còn dính vết máu đang đặt ở trên thớt, nhét vào trong tay anh mình.

“Hiện tại anh cũng có thể,” ‘cậu’ dùng âm thanh xúi giục, nhẹ nhàng nói, “Chỉ cần giết em, trên thế giới này sẽ không còn ‘Lâm Hạ Miên’, từ nay về sau, anh chính là người duy nhất của Cố Hi……”

Hơi thở của người đàn ông dần dần trở nên dồn dập hơn.

“Giết em đi, anh!” đột nhiên Lâm Hạ Miên nắm chặt tay của hắn, giọng nói hưng phấn đến điên cuồng.

Một lực kéo cổ tay hắn, khiến người đàn ông theo bản năng mà đẩy chuôi dao về phía trước.

Mũi dao đâm thủng bụng, Lâm Hạ Miên kêu lên một tiếng, chậm rãi quỳ gối trên mặt đất. Khi còn một chút ý thức cuối cùng, ‘cậu’ nhìn thấy anh trai mình hoảng loạn quỳ xuống ôm lấy mình, giống như hồi còn nhỏ, quãng thời gian mà chúng ta vui vẻ bên nhau……

Lâm Hạ Miên hài lòng nhắm mắt lại.

Bởi vì ‘cậu’ biết, Lâm Hiểu Đông sẽ sớm đi theo ‘cậu’.

Cả đời này, ‘cậu’ chỉ cho phép anh ấy nhìn mỗi mình ‘cậu’ mà thôi.

Tiểu sử nhân vật cứ như vậy mà kết thúc.

Hệ thống trầm mặc một lúc lâu không lên tiếng.

Mặc dù trước đó Lâm Hiểu Đông đã nhắc nhở nó nhiều lần, nhưng sau khi xem xong đoạn ký ức này hệ thống vẫn khiếp sợ trước bệnh điên của Lâm Hạ Miên.

Ngay cả bản thân nó cũng cảm thấy, sống trong một gia đình méo mó như vậy, muốn trở thành một người tốt với trái tim đơn thuần…… Căn bản là chuyện không bao giờ xảy ra!?

Nhưng Lâm Hiểu Đông lại thấp giọng nở nụ cười.

Hệ thống: “Có chuyện gì mà ngài vui vậy?”

“Ngươi không cảm thấy rất thú vị sao?” Lâm Hiểu Đông cười hỏi ngược lại nó, cậu thậm chí có thể nghĩ đến vẻ mặt của Lâm Hạ Miên trong tương lai khi biết cậu cùng với Cố Hi ở bên nhau, nhất định sẽ rất náo nhiệt.

“Em trai của ta, quả nhiên không bao giờ làm ta thất vọng.”

————————

Tác giả có lời muốn nói: Bản thân ta cho rằng cảm xúc của Lâm Hạ Miên không phải là tình yêu, mà giống như là một đứa trẻ hư cố gắng chiếm đoạt đồ chơi của mình, đương nhiên, mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, hoan nghênh đã để lại bình luận ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play