Lâm Hiểu Đông từng nghe mọi người chế giễu, nói cậu kiếp trước mổ heo kiếp này dạy học *, cậu vẫn luôn cười chỉ coi như trò đùa.
* Kiếp trước mổ heo, kiếp này dạy học (上辈子杀猪,这辈子教书): Nghĩa đen này dễ hiểu hơn, vì người cho rằng kiếp trước mình là đồ tể mổ lợn, anh đã giết nhiều mạng người và phạm tội nặng, nên kiếp này phải làm thầy, cũng phải lo lắng, đau khổ. Nghề giáo viên không còn được coi trọng như trước nữa.
Nhưng không ngờ có một ngày, một cái đồ vật tự xưng là hệ thống đến tìm cậu, nói kiếp trước cậu đã phạm phải luật trời, nên kiếp này cần phải làm người tốt đủ bảy kiếp mới có thể đầu thai chuyển thế.
Hệ thống: "Chào ngài, tôi không phải ' đồ vật ', tôi là hệ thống 07."
Lâm Hiểu Đông mặt không cảm xúc: "Ta không quan tâm."
Mười phút trước, cậu vẫn còn đang nằm trên giường của mình, bật điều hòa ăn chút đồ mát, mười phút sau cậu liền trở thành một tên khốn tóc vàng mặc quần xà lỏn ngồi xổm bên lề đường. Cậu đọc sơ qua cốt truyện của thế giới này, thầm nghĩ bộ quần áo hiện tại của mình tổng cộng không quá một trăm nhân dân tệ, thật sự có thể được một đại gia có khối tài sản mấy trăm tỷ nhìn trúng, trở thành thế thân của bạch nguyệt quang?
Chết tiệt.
"Tên bạch nguyệt quang kia là e trai của ngài," hệ thống dừng lại một chút, sau đó nói thêm, "Thân."
"Ta tên Lâm Hiểu Đông, hắn tên Lâm Hạ Miên," Lâm Hiểu Đông nhịn không được cảm thán, "Mặc dù ta rất thích cái tên này của ta, đơn giản dễ nhớ, nhưng rõ ràng có một chút gì đó không đúng? Ta là con ruột phải không?"
"Không, ngài chỉ tình cờ được sinh ra trong bụng của một người mẹ mà thôi."
Lâm Hiểu Đông: "............"
Không ngờ hệ thống này còn có khiếu hài hước.
Cậu thở dài một hơi, chống đầu gối đứng dậy, thầm nghĩ, thôi kệ tới đâu hay tới đó.
Không phải chỉ là một thánh phụ thôi sao, đơn giản.
Nhiệm vụ mà hệ thống giao cho cậu là phải thu thập thẻ người tốt của nhân vật có liên quan đến cốt truyện trong từng thế giới, số lượng không được ít hơn năm thẻ, ngoài ra còn phải diễn theo tính cách của nhân vật, tuyệt đối không được để người ở thế giới này phát hiện ra hệ thống.
Lâm Hiểu Đông vén nhẹ mái tóc vàng xanh trên đỉnh đầu, nhìn người đi đường cách xa cậu ba thước, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này bị làm hư như vậy, làm sao có thể coi là người tốt?
Đám trẻ con trong xóm có lẽ phải khóc hét lên vì sợ hãi khi nhìn thấy cậu.
Dựa theo lộ trình mà hệ thống cung cấp, cậu lảo đảo đi về nhà, chuẩn bị nhìn xem đệ đệ của mình rốt cuộc trông như thế nào.
Nơi hai anh em ở rất đơn sơ, là một hành lang cũ kĩ trong môi trường nóng bức ẩm ướt, Lâm Hiểu Đông đã leo đến tầng sáu, nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh đánh bóng bàn tràn đầy năng lượng của hai bác gái ở lầu dưới.
"Anh!"
Nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Hạ Miên 17 tuổi đang đứng trước cửa, cười rạng rỡ nhìn cậu.
Trên người thiếu niên mặc áo phông trắng đồng phục có huy hiệu mang biểu tượng của trường, làn da trắng nõn, mi mắt cong cong.
Một bộ dáng thư sinh thuần khiết như ánh mặt trời.
Lâm Hiểu Đông nhìn thấy hắn, phản ứng đầu tiên là: một con phượng hoàng bay ra từ chuồng gà.
Thảo nào, với vẻ ngoài này được đại gia coi như bạch nguyệt quang.
Cậu mở cửa phòng, thuận miệng hỏi: "Không đi đến trường luyện thi sao?"
Lâm Hạ Miên lắc đầu: "Hôm nay lão sư xin nghỉ, cho nên được về sớm."
Hắn ân cần cầm lấy túi trên tay Lâm Hiểu Đông, lại giúp cậu bật điều hoà, không khí trong phòng khách giảm xuống mấy độ, nhưng Lâm Hiểu Đông rất nhanh liền ngăn lại: "Bật thấp như vậy làm gì, tốn điện."
Vì thế Lâm Hạ Miên liền tắt điều hòa, cầm quạt quạt cho cậu.
Lâm Hiểu Đông thản nhiên nhận lấy khăn lông từ trên người đệ đệ, suy nghĩ một lúc lại hỏi: "Gần đây học tập thế nào?"
"Vẫn ổn, em xếp top 7 trong đội luyện thi toán của trường."
"Top 7? Không tệ, chỉ cần không ngừng cố gắng." Lâm Hiểu Đông lục tung ký ức mà hệ thống đưa cho cậu, từ sâu trong trí nhớ cuối cùng cũng phát hiện được một chuyện, "Ta nhớ hình như ngày trước ta được 985 điểm lọt top 30 của tỉnh thì phải?"
Lâm Hạ Miên gật gật đầu: "Hiện tại em đang ở top 60, Triệu lão sư nói, nếu nỗ lực em vẫn có hy vọng. Chỉ là......"
Lâm Hiểu Đông đợi một lúc không nghe thấy cậu nói gì, không khỏi nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn.
Thiếu niên ngừng quạt quạt gió trên tay, nhìn chằm chằm sàn nhà, thấp giọng nói: "Triệu lão sư còn nói, gần đây có người nhìn thấy anh thường xuyên ra vào...... trường hợp này, sợ rằng sẽ có người báo cáo trước kì thi, cho nên hy vọng em về nói với anh một tiếng."
"Làm sao vậy," Lâm Hiểu Đông nhướng mày nói, "Ca ca của ngươi đi theo người ta đòi nợ, liên quan gì đến việc ngươi tham gia kì thi toán? Bọn họ khó chịu cái gì?"
"Ý em không phải vậy!" Lâm Hạ Miên lập tức nói, "Đương nhiên em cũng cảm thấy bọn họ có vấn đề, anh cũng không dễ dàng gì, em biết điều đó, nhưng Triệu lão sư......"
Thanh niên nhìn hắn một lúc, đúng như Lâm Hạ Miên dự đoán, anh ấy cuối cùng cũng mềm lòng chấp thuận.
"Được rồi," cậu vẫy vẫy tay, "Ta sẽ chú ý."
Lâm Hạ Miên lập tức mỉm cười: "Cảm ơn ca."
"Ăn tối đi," Lâm Hiểu Đông ra lệnh, "Lột đậu tương đi, tiện thể lấy cho ta chai bia. Đúng rồi, ngươi không được phép uống."
"Anh chỉ lớn hơn em hai tuổi mà thôi, suốt ngày quản này quản nọ."
Lâm Hạ Miên lẩm bẩm, nhưng vẫn mang vẻ mặt hạnh phúc mà ngồi ở bàn bên cạnh, chịu thương chịu khó lột đậu tương cho cậu.
"Thấy đệ đệ ngài thế nào?" Hệ thống hỏi cậu.
Lâm Hiểu Đông nhai đậu: "Cũng được, chúng ta xem một chút đi."
Thừa dịp Lâm Hạ Miên đang lột đậu tương, Lâm Hiểu Đông cẩn thận lật xem cốt truyện của thế giới do hệ thống cung cấp.
Tên côn đồ này thật ra có thành tích học tập rất tốt, nhưng vì cha mất sớm, mẹ lại bệnh nặng, nên hắn ta không thể không nghỉ học để nuôi gia đình, hắn đi theo một nhóm xã hội đen trên đường phố, dựa vào việc đòi nợ thuê để nuôi sống bản thân và đệ đệ của mình. Kết quả, khi còn học cao trung, đại gia vừa nhìn thấy đệ đệ hắn, đã nhất kiến chung tình, hắn trở thành người thế thân cho em trai và được đại gia nuôi dưỡng, trở thành con chó trung thành và tận tâm nhất dưới trướng của anh ta.
Cuối cùng, hai huynh đệ vì tình yêu mà quay lưng lại với nhau, hắn đã tự thiêu sau khi giết chết đệ đệ của mình.
Câu chuyện này, tập hợp đủ các yếu tố phổ biến khác nhau như hào môn, cẩu huyết, tội phạm và tình huynh đệ.
Có thể nói là đây một kiệt tác về cẩu huyết.
Lâm Hiểu Đông: " Kịch bản rác rưởi như vậy, ngươi cho rằng ta còn có cơ hội sao?"
Hệ thống trầm mặc một lát, kiên định nói: "Tôi tin ngài."
"Vậy ngươi thật sự tin tưởng ta sao," thanh niên lười biếng mà dựa lưng vào sô pha, nhìn chằm chằm vào cây đàn ghita màu xám trong góc tường, nở nụ cười mơ hồ, "Trước đây ta có đọc tiểu thuyết, cảm thấy hệ thống rất lợi hại, có thể cung cấp bàn tay vàng hay gì gì đó, tại sao ngươi lại không có bất kì thứ gì vậy?"
"Khi thu thập được một nửa thẻ người tốt, ngài có thể có cơ hội mở khoá tiểu sử của thế giới, hoàn thành nhiệm vụ cũng có thể đạt được số điểm nhất định, dùng để đổi các loại vật phẩm hay năng lực khác nhau," hệ thống uyển chuyển nói, "Nhưng tất cả mọi thứ đều phải bắt đầu từ con số 0."
Lâm Hiểu Đông đã hiểu.
Một chữ, nghèo.
"Anh à, em có tiết tự học ở trường vào buổi tối." Lâm Hạ Miên mang cặp sách đứng ngoài cửa hô.
"Chờ một chút!"
Lâm Hiểu Đông lấy lại tinh thần, trước ánh mắt khó hiểu của Lâm Hạ Miên, cậu đi đến nhét vào túi hắn một đống tiền giấy nhàu nát.
Về cơ bản, đó đều là tiền lẻ mười nhân dân tệ và hai mươi nhân dân tệ, cộng lại cũng được khoảng hai đến ba trăm.
"...... Ca, anh đang làm gì vậy?"
"Ai nha, ngươi không muốn xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp với các bạn cùng lớp sao," Lâm Hiểu Đông xua xua tay, lời trong lời ngoài như thể cậu sợ rằng Lâm Hạ Miên ở trường sẽ bị đối xử không tốt "Đang là mùa hè, sau khi tan học nhớ rủ bọn họ đi ăn kem que, đừng để cho mấy tiểu gia hoả lắm mồm đó ở sau lưng nói xấu ngươi."
Lâm Hạ Miên nắm chặt tiền trong tay, một lúc sau, lẳng lặng nhét tiền lại vào trong túi.
Thiếu niên đột nhiên tiến lên một bước, ôm Lâm Hiểu Đông một cái ôm thật chặt.
"Em sẽ không làm loạn đâu." Hắn vùi đầu vào cổ Lâm Hiểu Đông, muộn nghẹn ngào hứa.
Hệ thống: "Ting, mảnh thẻ người tốt +1."
Nhân vật liên qua đến cốt truyện cũng được chia thành nhận vật chính và nhân vật phụ, nhân vật chính như Lâm Hạ Miên cần phải thu thập đủ ba mảnh nhỏ mới có thể tạo thành một thẻ người tốt hoàn chỉnh.
"Rồi rồi rồi, nóng quá. Mau đi nhanh đi, đừng đến muộn." Lâm Hiểu Đông xoa xoa đầu, đẩy đứa nhỏ trông giống khối kẹo mạch nha ra khỏi cửa.
Khi cánh cửa đóng lại, cậu xoay người nhìn vào tấm gương trên tường.
Thanh niên trong gương cao cao gầy gầy, một đôi mắt đen láy lộ ra vẻ điềm đạm, thoạt nhìn rất giống Lâm Hạ Miên, nhưng khí chất của hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Lâm Hiểu Đông gãi gãi mái tóc như đống rơm của mình, sau khi Lâm Hạ Miên rời đi, cậu lập tức bật điều hoà lên, ngáp một cái rồi nằm trở lại trên giường.
Nhưng nằm chưa được bao lâu, điện thoại trong túi liền ong ong vang lên.
Cậu "Tsk" một tiếng, rồi bắt máy điện thoại: "Alo?"
"Hiểu Đông, hẹn gặp ở chỗ cũ!" một giọng nói lớn truyền đến từ phía bên kia, vừa nghe liền biết do uống quá nhiều, "Hôm nay ngươi...... Ngươi nhất định phải tới, Long ca và mọi người đều đang ở đây, chỉ chờ mỗi mình ngươi thôi đấy!"
Lâm Hiểu Đông nhíu mày: "Đầu trọc, ngươi uống bao nhiêu rồi?"
"Đừng, đừng lo chuyện bao đồng, ngươi chỉ cần thật nhanh đi đến đây là được!"
"Hiểu rồi, lập tức tới ngay."
Cậu thở dài một hơi, cúp điện thoại rồi đi tắm lại lần nữa, đợi sau khi mặt trời lặn, lúc này hắn mới chậm rãi đi đến chỗ hẹn.
Trước khi đi, Lâm Hiểu Đông đã để sẵn trong túi mình một cây dùi cui điện chống lang.
Khi cậu đến nơi, trời đã tối hẳn, đầu trọc rất bất mãn với dáng vẻ đờ đẫn của Lâm Hiểu Đông, oán giận nửa ngày "Ngươi biết không, hôm nay cháu trai của Trịnh Lập cũng đến chơi bida ở phòng bên cạnh," hắn hạ giọng nói, "Mang theo một đám côn đồ, toàn là cao thủ!"
Lâm Hiểu Đông dừng lại.
Cậu chỉ chỉ vào mình: "Ngươi cho rằng với thể trạng này của ta không đánh lại bọn chúng sao?"
"Ai nha, Long ca nói, chúng ta không thể thua." Đầu trọc nói, "Hơn nữa ta cảm thấy, hôm nay bọn chúng đến không phải để đánh nhau."
Vừa dứt lời, trong phòng bida liền phát ra tiếng chai bia bị đập vỡ.
Một đám côn đồ cầm gậy golf lao ra đánh nhau với một nhóm mặc âu phục khác đang đứng trước cửa.
Đầu trọc: "............"
Hắn và Lâm Hiểu Đông đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn trận đấu hỗn loạn trước mắt, bộ dạng thất thần của hai người giống như hai con gà vô tình lạc vào đám nhím đang đánh nhau.
Long ca ở bên cạnh, vừa ra sức giằng co một mất một còn với đối thủ, vừa hét vào mặt bọn họ: "Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Đánh chết lũ rùa này cho tôi!"
Đầu trọc lập tức phản ứng lại, vung tay kéo Lâm Hiểu Đông vào trận hỗn chiến.
Kết quả chưa đến hai phút, hắn đã bị người ta đánh bại, Lâm Hiểu Đông cầm dùi cui điện liếc mắt nhìn trong đám người, dù sao một chút cậu cũng không biết đánh nhau, những người lao tới cậu đều bị cậu dùng dùi cui đâm cho một đâm, bị giật đến kêu lên.
Lúc này, hai phe đã ngừng chiến, Trịnh Lập hung tợn nhìn chằm chằm cậu: "Cháu trai, có bản lĩnh thì quang minh chính đại mà đến! Đâm lén sau lưng làm gì?"
"Cảnh cáo! Tụ tập đông người để đánh nhau là vi phạm pháp luật, cần chú ý đến thiết lập nhân vật!"
Hệ thống đang thổi kèn ở bên tai cậu, Lâm Hiểu Đông hỏi lại: "Thiết lập nhân vật của ta còn không phải là tên côn đồ tóc vàng hay sao?"
"Không," hệ thống nghiêm túc nói, "Tên côn đồ chỉ là nghề của ngài, trở thành một cái người tốt mới là mục tiêu cuối cùng. Cho nên, ngài phải trở thành một tên côn đồ có trái tim mềm yếu, tuân thủ luật pháp và quy định và bắt đầu từ ta."
Lâm Hiểu Đông: "Hệ thống rác."
Hệ thống: "OOC cảnh cáo, đang thiết lập dòng điện...... Đếm ngược bắt đầu: Mười, chín, tám......"
Lâm Hiểu Đông thở dài một hơi: Được thôi.
Cậu đặt dùi cui điện xuống, nhìn Trịnh Lập nói: " Ông nói muốn quang minh chính đại mà đến, nghiêm túc chứ?"
"Không dám sao!?"
"Được rồi," Lâm Hiểu Đông lấy điện thoại di động ra, "Vậy thì tôi phải nhờ người làm chứng, nếu không, chỉ sợ ông đánh không lại tôi liền giở trò chơi xấu."
Trịnh Lập cười lạnh: "Tới đi, ngươi là ai mà dám."
Ông ta kiên cường, trực tiếp ngồi xuống, còn ra lệnh cho tất cả những tên côn đồ ở phía sau cũng ngồi xuống và chờ đợi.
Dù sao hôm nay không ai có thể chạy thoát, hắn muốn xem Lâm Tiểu Đông có thể làm ra những trò gì.
Mười phút sau.
Xe cảnh sát chạy đến hiện trường.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Lập, viên cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc mà bước xuống xe, hỏi: "Ai gọi cảnh sát đến vậy?"
Lâm Hiểu Đông giơ lên tay: "Tôi."
"Đồng chí cảnh sát, chúng tôi chuẩn bị tiến hành một trận đấu công bằng, nên các ngươi là người làm chứng cũng phải công bằng." Cậu nghiêm túc nói, sau đó quay đầu lại hỏi Trịnh Lập đang đờ đẫn, "Tôi gọi trọng tài đến, tuyệt đối công bằng, khi nào ông mới bắt đầu trận đấu?"
Trịnh Lập: Ta khinh bỉ ngươi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT