Tiểu Nguyên vì ngâm nước quá lâu cho nên sức lực vẫn còn rất yếu, cậu chỉ thốt lên được một tiếng Lâm Hàn rồi trực tiếp ngất đi. Lúc này Khang Mạnh Nghiêm tốt bụng nhắc nhở.
" Lâm Hàn, mau đưa Tiểu Nguyên đến bệnh viện trước. Những chuyện khác từ từ hẵng tính"
Hứa Lâm Hàn hiện tại cũng chỉ lo cho Tiểu Nguyên, hắn không còn để ý đến chuyện gì khác.
Hứa Lâm Hàn bế Tiểu Nguyên trên tay, áo hắn cũng bị nước trên người cậu làm ướt, tâm trí vẫn còn chút lo sợ vội vã bế người trong lòng đi.
Diệp Tưởng nhìn hai người rời đi, trong lòng không can tâm. Tiếp tục gào lên.
" Chúng mày tưởng chúng mày có thể sống yên sao? Vì sao phải là một mình gia đình tao chịu tội, vì sao em gái tao phải hóa thành như thế ? Chẳng phải là do chính lũ chúng mày hại sao? Thằng nhóc thiểu năng đó sớm muộn gì cũng phải chết trong tay tao. Cả mày nữa Hứa Lâm Hàn, mày cũng đừng mong sống yên."
Hứa Lâm Hàn rõ ràng không thể nghe được những lời người này nói nữa, hắn đã rời đi từ lâu. Hiện tại chỉ còn lại vài người, Tử Hoàng sau khi nghe những lời mắng chửi đó cùng kìm lòng không được mà dùng chân đá vào lưng của Diệp Tưởng một cái rồi nhắc nhở.
" Ông anh Diệp Tưởng à! Anh có bị bệnh không ? Hay anh bị thiếu đòn"
Lục Tiểu Thiên đi đến, mang cho Diệp Tưởng một cái khăn. Lịch sự đáp.
" Đây là tiệc đầy tháng của con trai tôi, tôi mong anh đừng phá hỏng bữa tiệc của gia đình chúng tôi. Bây giờ đi ra cửa chính với bộ dáng thế này sẽ không hay đâu. Anh đi ra cửa phía sau có lẽ sẽ tốt hơn"
Diệp Tưởng nhìn Lục Tiểu Thiên, người này dáng vẻ nhỏ nhắn, mặt mũi không đẹp nhưng tính tình lại rất tốt. Lại cư xử rất lịch thiệp. Và đặc biệt hơn, sau lưng cậu còn có Khang Mạnh Nghiêm.
Ánh mắt Khang Mạnh Nghiêm rất lạnh lùng, mặc dù đang bế con trai trên tay nhưng vẫn không hề giảm bớt sự đáng sợ.
Khang Mạnh Nghiêm nhìn Diệp Tưởng như thể.
" Cậu dám không cư xử đúng mực với vợ tôi thì tôi cũng không để cậu sống tử tế"
Dù sao đám người ở trước mặt cũng mạnh kinh tế và quyền lực hơn hắn. Diệp Tưởng không nói gì, chỉ đứng lên loạng choạng rời đi.
Vừa bước ra đến cửa, Khang Mạnh Nghiêm lại nói.
" Lần sau đến gặp riêng tôi"
Chỉ một câu nói như vậy đã khiến Diệp Tưởng biết mình sắp không xong đến nơi rồi.
Trở lại Hứa Lâm Hàn và Tiểu Nguyên.
Tiểu Nguyên được đưa vào bệnh viện với tình trạng ngất xỉu. Các bác sĩ sau một hồi kiểm tra cho cậu thì nói với Hứa Lâm Hàn rằng đã không có chuyện gì xảy ra nữa rồi.
Ngồi trên giường bệnh, một bên nắm tay của Tiểu Nguyên. Tay còn lại vuốt ve cái trán của cậu, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Tiểu Nguyên. Anh thì thầm.
" Tiểu Nguyên ! Anh xin lỗi. Là anh không tốt, không chú ý đến em"
Từ lúc Tiểu Nguyên ở bên cạnh hắn cho đến bây giờ, đây là lần thứ bao nhiêu cậu vì hắn mà bị thương rồi?
Hắn quả thật cũng không nhớ rõ nữa, chỉ là trong lòng quả thật rất đau đớn.
Cậu ngốc nghếch, lại không hề có năng lực tự bảo vệ bản thân. Nếu có một ngày hắn xảy ra chuyện gì, cậu sẽ tự mình chống chọi với thế giới này thế nào đây.
Hắn suy nghĩ rồi thở dài một hơi.
Dì Linh vừa nghe tin Tiểu Nguyên vào bệnh viện cũng nhanh chóng xuất hiện.
Hình ảnh Hứa Lâm Hàn ngồi bên giường lo lắng cho Tiểu Nguyên thật giống với ông chủ ngày xưa. Bà đi đến, vỗ nhẹ vai hắn hỏi.
" Tình hình thế nào rồi ? Thằng bé không sao chứ?"
" Vâng! Tiểu Nguyên không sao rồi!"
Hứa Lâm Hàn đáp lời, thở dài một hơi.
Dì Linh biết hắn đang lo lắng, nhẹ nhàng nhắc.
" Không phải quá mức bao bọc là tốt. Phải để cậu ấy biết tự bảo vệ bản thân. Cha cậu năm đó cũng như vậy, vì quá mức bao bọc mà khiến chú Dĩ Anh hiểu lầm tất cả mọi chuyện. Đôi khi không phải âm thầm chịu đựng một mình là tốt. Cậu hiểu không?"
Hứa Lâm Hàn im lặng một lúc. Sau đó quyết định.
" Đợi em ấy khỏe mạnh, con sẽ cho em ấy đi học cùng vận động thể thao. Dù ngốc nghếch cũng phải biết nhận thức được một số chuyện"
Dì Linh cười cười nói.
" Cậu chắc khi Tiểu Nguyên đi học, cậu sẽ không khóc chứ?"
Hứa Lâm Hàn nghe đến đây thì bật cười, mà vì quyết định cho Tiểu Nguyên đi học của hắn đã khiến không biết bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười xảy ra.