Hôm nay nhà Khang Mạnh Nghiêm tổ chức tiệc ở ngoài trời, mà hồ bơi của nhà họ Khang lại được thiết kế ở phòng riêng ở trên tầng cao nhất. Hầu như mọi quan khách đều tập trung ở ngoài sân vườn. Không ai đi lên bể bơi cả.
Tiểu Nguyên lại không biết bơi, em ấy nhất định càng không thể đi lung tung ở nhà một người lạ được.
Hứa Lâm Hàn nhận biết có điều không lành, lập tức chạy đến chỗ hồ bơi.
Theo sau còn có Tử Hoàng, Khang Mạnh Nghiêm và cả Hoắc Đông.
Vừa đến nơi đã thấy cửa khóa trái, bên trong nhất định có chuyện không hay rồi. Hứa Lâm Hàn vội đập cửa.
" Mau mở cửa, mau mở cửa"
Người bên trong chắc chắn có nghe tiếng nói của hắn nhưng cố ý làm lơ đi. Tiểu Nguyên cũng không phát ra tiếng, trong lòng hắn như lửa đốt. Cảm giác sợ hãi ngập tràn, hai ánh mắt hắn cũng đỏ lên rồi.
" Chìa khóa bể bơi ở đây"
Lục Tiểu Thiên, chủ của ngôi nhà lấy chìa khóa từ trong tay quản gia đưa cho Hứa Lâm Hàn. Hắn gấp gáp mở cửa xông vào.
Cảnh tưởng trước mắt khiến hắn khiếp sợ một phen.
Tiểu Nguyên nằm sấp dưới mặt nước vùng vẫy, phần gáy bị một người đàn ông quen thuộc giữ chắc để cậu không thể thở được. Giữa một bể bơi rộng lớn, hắn chỉ kịp hét lên hai tiếng.
" Tiểu Nguyên"
Hai tiếng vừa dứt lời, Hứa Lâm Hàn vội lao xuống hồ bơi. Hoắc Đông cùng Tử Hoàng cũng lao xuống.
" Hứa Lâm Hàn ? Mày nhìn thấy không? Nếu hôm nay nó không chết, thì tao nhất định không còn là Diệp Tưởng"
Diệp Tưởng với ý địch thù hận muốn giết chết Tiểu Nguyên, nhìn sức lức của cậu vùng vẫy càng lúc càng yếu ớt. Hứa Lâm Hàn cùng Hoắc Đông vội lao đến đấm Diệp Tưởng hai cú.
Cơn đau đớn làm y choáng váng. Tử Hoàng tranh thủ thời cơ nắm bắt lấy Tiểu Nguyên đã bất tỉnh kéo lên thành bể bơi. Lục Tiểu Thiên đưa con trai cho quản gia bế, Dương Thanh lại giúp bọn họ hô hấp nhân tạo cho Tiểu Nguyên.
Đám người ở dưới bể cũng rất nhanh đã lên bờ, Hoắc Đông thân hình lực lưỡng khống chế lấy Diệp Tưởng, còn có ý tốt nhắc nhở Lâm Hàn.
" Mau đến xem nhóc con nhà cậu đi, chuyện của Diệp Tưởng từ từ tính sau"
Hứa Lâm Hàn nghe đến đây cũng không nghĩ nhiều, vội vàng chạy đến chỗ của Tiểu Nguyên đang được Dương Thanh tiến hành hô hấp nhân tạo ra.
Cả một đám người ở bể bơi đều loạn lên. Cũng may các vị khách ở dưới chưa ai lên đến đây, nếu không mọi việc sẽ càng rối hơn nữa.
Khang Mạnh Nghiêm dặn dò quản gia quản lí buổi tiệc cho tốt. Còn mình và những người ở đây sẽ tự giải quyết việc. Xem chừng chủ nhân của ngôi nhà này cũng giận lắm rồi.
" Tiểu Nguyên... Tiểu Nguyên"
Hứa Lâm Hàn nhìn đôi mắt của cậu nhắm chặt, cả người đều ướt sũng. Lòng đau như cắt yếu ớt gọi tên cậu.
Cảm giác của hắn hiện tại chính là sụp đổ. Lỡ như Tiểu Nguyên có mệnh hệ gì, cả đời này hắn nhất định cũng sẽ sống không yên.
Lục Tiểu Thiên nhìn trong ánh mắt của Hứa Lâm Hàn ngập tràn trong sợ hãi, quá khứ của bản thân cũng suýt đưa vào tay thần chết... Khang Mạnh Nghiêm cũng vì thế mà đau đớn như hiện tại cũng hiểu được tâm trạng của cậu. Tiểu Thiên dùng một cái khăn lớn khoác lên người Hứa Lâm Hàn, nhỏ giọng an ủi.
" Dương Thanh là bác sĩ, nhất định sẽ không sao"
Hứa Lâm Hàn không nói gì, chỉ một mực im lặng nhìn Dương Thanh sơ cứu cho Tiểu Nguyên. Cả người dường như căn cứng chờ đợi kết quả cuối cùng.
Bỗng nhiên, tiếng cười quái gở vang lên bên tai. Diệp Tưởng mặt dù bị Hoắc Đông không chế quỳ gối ở phía đối diện vẫn mang vẻ mặt tự đắc nói.
" Thằng ngốc đó chết là đáng, nó là thứ quỷ quái không nên sống ở trên đời này. Các người nghĩ thằng ngốc này sẽ sống được sao khi bị tao nhấn chím lâu như vậy ?"
Bốp!
" Cái thằng khốn này, không đánh chết mày mày lại tưởng bản thân mình bất tử sao ?"
Tử Hoàng vừa hay tặng cho hắn thêm một cú đấm nữa, xem ra Diệp Tưởng quả thật không còn gì để mất nữa rồi nên mới liều mạng như vậy.
Qua hai mươi phút đồng hồ sơ cứu, cuối cùng.... Tia hy vọng cũng thấy được rồi.
Nước từ trong miệng Tiểu Nguyên phun ra, cậu bắt đầu ho sặc sụa. Sau đó liên tục thở gấp.
Mà Hứa Lâm Hàn hiện tại như vớ phải phao cứu sinh. Nhanh chóng chạy đến ôm cậu vào lòng, liên tục nói.
" Tiểu Nguyên...Tiểu Nguyên... Anh tưởng mình mất em rồi."
Tiểu Nguyên mở mắt, vừa thấy hắn liền nhẹ gọi lên. Chỉ cần giọng cậu cất lên, gánh nặng của hắn như được trút hết.
" Anh Hàn..."