“Không.” Trần Gia Bảo lắc đầu từ chối: “Trước khi đến thành phố Phú Thọ, tôi vẫn còn một chuyện phải giải quyết.”

“Chuyện gì?” Liễu Ngọc Phi bất mãn lẩm bẩm: “Còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện đi tìm Ngọc tỷ Truyền Quốc chứ?”

Trần Gia Bảo uống cạn rượu vang trong ly, “khà” một tiếng hào sảng, sau đó anh đặt ly rượu xuống lớn tiếng đáp: “Tôi muốn nhà họ Phụng của Tỉnh Thành phải cúi đầu phục tùng trong vòng một tuần!”

Anh vừa dứt lời, Liễu Ngọc Phi và Đỗ Phú Quý đều không khỏi kinh ngạc.

Nhà họ Phụng ở Tỉnh Thành là gia tộc lớn mạnh có quyền thống hàng trăm năm, thế lực của bọn họ vượt qua sự tưởng tượng của người đời, thế mà Trần Gia Bảo lại dám phát ngôn hùng hồn như vậy, đúng là bá khí.

Mắt Liễu Ngọc Phi thoáng chốc sáng bừng lên, nhưng ngay sau đó cô ta lại “hừ” một tiếng, bày tỏ thái độ khinh thường của mình.

Tất nhiên là cô ta chỉ cố tình khiêu khích Trần Gia Bảo mà thôi chứ trước nay cô ta chưa bao giờ hoài nghi lời của Trần Gia Bảo là thật hay giả. Trong khoảng thời gian này, cô ta đã điều tra rất nhiều về những việc Trần Phi đã từng làm, biết rằng anh là người nói được làm được! “Xem ra, trong một tuần tới đây, Tỉnh Thành chắc chắn sẽ có biến động bất ngờ, xảy ra rất nhiều chuyện thú vị.”

Lòng Liễu Ngọc Phi bất giác tràn đầy cảm giác mong chờ.

Sau đó, Trần Gia Bảo bàn bạc với hai người kia về việc sắp xếp các hành động tiếp theo. Tất nhiên là về cơ bàn đều là Trần Gia Bảo nói, Liễu Ngọc Phi và Đỗ Phú Quý nghe.

Sau khi bàn bạc xong, Liễu Ngọc Phi nghiêm nghị đứng lên nói: “Tôi biết rồi, nếu cậu đã quyết định như vậy thì chúng tôi cũng xin phép cáo từ. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ báo cáo nguyên vẹn những gì cậu vừa nói với cục trưởng. Tôi tin là ông ấy nhất định sẽ phối hợp với cậu.” Nhớ lại bản kế hoạch điên rồ và táo bạo của Trần Gia Bảo vừa rồi, Liễu Ngọc Phi lại thấy rất sốc, cô ta đã rất sốt rượu muốn được nhanh chóng quay về Hà Nội, báo cáo tin tức này lên trên.

“Tốt.” Trần Gia Bảo mỉm cười gật đầu, tiễn Liễu Ngọc Phi và Đỗ Phú Quý đến cửa biệt thự.



“Đội trưởng Phi chờ ở đây một lát, tôi sẽ lái xe tới.” Mắt Đỗ Phú Quý đảo sang, quyết định cho đôi nam nữ này chút thời gian ở riêng với nhau nên ông ta bèn kiếm cơ nhanh chóng rời đi.

Ông ta không biết rằng Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi chỉ đang đóng giả làm tình nhân nên vẫn tự cho mình là người thông minh, còn rất đắc ý về điều đó. Nếu để Liễu Ngọc Phi biết được suy nghĩ này của Đỗ Phú Quý, chưa biết chừng cô ta sẽ xẻ thịt lột da ông ta mất.

Ở cổng biệt thự chỉ còn lại hai người Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi. Lúc một mình đối diện với Trần Gia Bảo, Liễu Ngọc Phi đột nhiên thấy hơi xấu hổ, lúng túng, vì thế cô ta đã tìm chuyện để nói: “Đúng rồi, đội mới thành lập vẫn chưa có tên, cậu là đội trưởng, chi bằng cậu đặt tên cho đội đi.”

“Được.” Trần Gia Bảo ho nhẹ một tiếng, mặc dù đây là lần đầu tiên anh đặt tên cho một đội nhóm, nhưng điều này cũng chẳng thể làm khó anh.

Vừa nghĩ, Trần Gia Bảo vừa nhìn lên trời. Đúng lúc này anh liền nhìn thấy một đám mây đen dài trên bầu trời, tựa như một con Thần Long bay liệng trên thiên cung, che lấp một nửa ánh trăng. Trong đầu Trần Gia Bảo chợt lóe lên một ý tưởng, anh cười đáp: “Gọi là “Huyết Long” đi.”

“Huyết Long?” Liễu Ngọc Phi cười châm chọc, đáp: “Cái tên này thực sự rất thô tục. Còn nữa, tôi phải nhắc nhở cậu một câu, kế hoạch của cậu với nhà họ Phụng quá táo bạo, cẩn thận đến lúc đó không những không thể khiến nhà họ cúi đầu phục tùng mà người lại còn bị người nhà họ Phụng đánh thành chó chết, làm chúng tôi cũng bị mất mặt theo… Ưm…”

Lời chế giễu của cô ta còn chưa nói xong thì Trần Gia Bảo đột nhiên túm lấy cổ áo cô ta, kéo cô ta vào trong lồng ngực mình, nhắm thẳng vào đôi môi đỏ mọng của cô ta mà hôn một cách không hề khách khí.

“Ưm… ưm… ưm…” Thân hình mềm mại Liễu Thiên Phương run lên, sau khi phản ứng lại cô ta lập tức dùng hai tay đẩy Trần Gia Bảo ra, nhưng làm sao có thể đẩy được?

Một lúc sau Trần Gia Bảo mới buông cô ta ra, nhìn Liễu Ngọc Phi thở hổn hển, gương mặt hiện đầy vẻ xấu hổ trong vòng tay mình, khẽ nói: “Đàn ông là sinh vật không chịu được sự khiêu khích, đây là cái giá mà cô phải trả vì đã khiêu khích tôi. Thế nào, cô đã sợ chưa?”

Liễu Ngọc Phi ngẩng đầu nhìn Trần Gia Bảo vài giây, sau đó cô ta đột nhiên vòng hai tay qua cổ anh, kiễng chân lên, chủ động hôn anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play