“Nhiệm vụ? Nói như vậy, lần này các người tới đây, ngoài việc nói cho tôi biết việc thành lập một đội mới, còn là ủy nhiệm nhiệm vụ cho tôi
ư?” Trần Gia Bảo ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt trấn tĩnh cùng với vẻ nhàn rỗi, chỉ lên tủ rượu.
Thành thật mà nói, Trần Phi Ngọc không hề cảm thấy ngạc nhiên, vì nếu đối phương đã đặc biệt thành lập một đội mới cho anh thì bọn họ chắc
chắn sẽ không thể để anh được nhàn rỗi. Vì thế, có nhiệm vụ là chuyện
sớm muộn mà thôi. Đương nhiên, nếu nhiệm vụ đó không vừa hợp ý anh, anh
cũng sẽ từ chối.
Trên đời này tuyệt đối không có ai có thể cưỡng ép được anh!
Đỗ Vĩnh Quý hiểu ý Trần Gia Bảo, ông ta nhanh chóng bước đến tủ rượu, chọn một chai Lafite cổ điển, rót ba ly rượu đỏ, lần lượt đưa cho Trần
Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi.
Trần Gia Bảo nhấp một ngụm, hai mắt sáng lên, cất lời khen: “Hương rượu thơm nồng, rượu ngon, quả là rượu ngon”.
“Nói đi, rốt cuộc là nhiệm vụ gì?” Trần Gia Bảo cầm ly rượu, lạnh nhạt nói.
Đỗ Phú Quý cười đáp: “Cụ thể là nhiệm vụ gì thì để đội trưởng Phi nói đi.” Vừa nhắc đến chính sự, Liễu Ngọc Phi liền phấn chấn hẳn lên. Cô ta nhanh chóng ném sự bất mãn vừa rồi ra khỏi đầu, đặt chiếc ly đế cao
xuống bèn, nói một cách nghiêm túc: “Nhiệm vụ lần này là hi vọng cậu có
thể đi tìm ngọc tỷ Truyền Quốc.”
“Ngọc tỷ Truyền Quốc?” Trần Gia Bảo vốn đang định uống rượu, ngay cả
ly rượu cũng đã đưa đến bên miệng, nghe cô ta nói vậy anh liền dừng động tác lại, kinh ngạc hơi: “Cô chắc chứ?”
Ngọc tỷ Truyền Quốc là ngọc tỷ hoàng quyền được Hoàng đế hạ lệnh dùng ngọc bích chạm khắc nên vào hơn hai nghìn năm về trước, bên trên Ngọc
tỷ còn được thừa tướng khắc tám chữ “Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi
mãi”, vốn được cho là biểu tượng của “quyền lực do trời ban cho, chính
thống và hợp pháp”.
Nhưng Ngọc tỷ Truyền Quốc vốn đã thất lạc hàng nghìn năm qua, không thấy dấu vết.
Có thể nói, ở nước Việt Nam ngày nay, ngoài kiếm Hiên Viên của Hoàng
đế và một vài biểu tượng quyền lực hoàng gia hiếm hoi trong truyền
thuyết ra thì Ngọc tỷ Truyền Quốc là thứ trân quý nhất.
Trần Gia Bảo đặt ly rượu xuống, đưa tay xoa xoa thái dương, nói:
“Ngọc tỷ Truyền Quốc đã thất truyền cả ngàn năm, có rất nhiều bậc đế
vương tài trí mưu lược kiệt xuất muốn có được nó mà không được. Các
người mở miệng ra là muốn tôi tìm ra, các người thật sự coi tôi là thần
tiên sao?” “Hừ, tôi còn tưởng cậu thực sự không có gì là không làm được. Hóa ra vẫn có những chuyện cậu bó tay chịu chết.” Thấy dáng vẻ khó xử
của Trần Gia Bảo, trong lòng Liễu Ngọc Phi thấy rất sảng khoái, không
kìm được mà bật cười thành tiếng, sau đó nói tiếp: “Yên tâm đi, theo
những thông tin mà chúng tôi nắm được trước đây, Ngọc tỷ Truyền Quốc đã
từng xuất hiện ở thành phố Phú Thọ. Đương nhiên, vì đó là một món đồ
luôn thoắt ẩn thoắt hiện trong mấy nghìn năm qua nên tin tức lần này là
thật hay giả vẫn cần phải tiến hành điều tra thêm.”
Ngọc tỷ Truyền Quốc thế mà lại từng xuất hiện ở thành phố Phú Thọ ư?
Bất kể thông tin này có là thật hay không, chỉ cần có một chút tin tức
về nó xuất hiện, chính phủ đều sẽ để mắt tới đầu tiên. Đó là mị lực của
Ngọc tỷ Truyền Quốc!
“Thú vị đấy.” Trần Gia Bảo không kìm được mà bật cười, trong lòng đã thầm tiếp nhận nhiệm vụ lần này.
Thiên địa vạn vật đều có linh tính, huống hồ là Ngọc tỷ Truyền Quốc?
Dù sao, bắt đầu từ Thủy Hoàng đế, hơn hai nghìn năm qua, Ngọc tỷ Truyền
Quốc đã luôn là biểu tượng chính thống của hoàng quyền, trong nó đã
ngưng kết lại một lượng may mắn vô hình rất lớn.
Vì vậy, Trần Gia Bảo cũng rất muốn xem xem rốt cuộc Ngọc tỷ Truyền
Quốc trong lời đồn có hình dạng như thế nào, thậm chí anh còn mạnh dạn
tưởng tượng một chút, nếu bản thân anh có thể hấp thụ được may mắn
truyền ra từ bên trong Ngọc tỷ đó thì chắc chắn nó sẽ là nguồn năng
lượng giúp anh nâng cao tu vi của bản thân. Đến lúc đó, anh cũng có thể
nhanh chóng giúp Lưu Ly cướp lại phật cốt xá lợi. Nghĩ đến đây, Trần Gia Bảo lập tức trở nên hưng phấn!
Hơn nữa, thành phố Phú Thọ vốn là một trong những mục tiêu của Trần
Gia Bảo. Dù là Bùi Thanh Phong hay Nhạc Kim Luân của nhà họ Nhạc đều hận không không thể dồn anh vào chỗ chết. Xem ra, đã đến lúc lật độ kẻ
thống trị thế giới ngầm của thành phố Phú Thọ là Bùi Thanh Phong, khiến
thành phố này bị khuấy đảo đến long trời lở đất!
“Sao thế, mãi không thấy cậu lên tiếng, sợ rồi à?” Liễu Vân Phượng
mỉa mai. Trần Gia Bảo liếc nhìn đôi môi đỏ mọng của Liễu Ngọc Phi, sau
đó lắc đầu cười: “Không, tôi sẽ nhận nhiệm vụ này.”
“Quá tốt rồi!” Đỗ Phú Quý vui mừng khôn xiết, Trần Gia Bảo được ông
ta tiến cử, nếu anh từ chối ngay từ nhiệm vụ đầu tiên thì đoán chừng ông ta chẳng còn biết giấu mặt vào đâu nữa.
“Coi như cậu vẫn còn một chút khí phách.” Liễu Ngọc Phi bĩu môi,
nhưng nhìn ánh mắt của cô ta thì xem ra, tâm tình cô ta cũng khá tốt:
“Vậy chúng ta chỉnh trang một chút, ngày mai hoặc ngày kia sẽ bắt đầu
luôn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT