Vừa dứt lời thì Trần Gia Bảo liền lập tức di chuyển, chân phải đạp
trên mặt đất rồi lao vút nhanh như mũi tên đến chỗ của Ưng Kiến Hoa.
“Trần Gia Bảo, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của Ngũ sắc
thần quyền của tỉnh Trung Thiên.” Ưng Kiến Hoa đạp hai chân xuống đất
rồi hai nắm đấm xuất hiện hai quầng ngũ sắc, ông ta hét lớn một tiếng
rồi vung tay đánh về phía Trần Gia Bảo.
Lập tức một vầng sáng khổng lồ chói lọi lóa cả mắt phóng ra rồi một tiếng nổ ầm như tiếng sấm vang lên.
“Cẩn thận.” Diệp Ngọc Trâm kêu to nhắc nhở Trần Gia Bảo.
“Chút tài mọn thôi, không thể nào làm khó được tôi đâu.” Trần Gia Bảo không tránh đường quyền của Ưng Kiến Hoa mà lại ung dung nghênh đón
quầng sáng đó bằng một cánh tay trái mà thôi.
Ưng Kiến Hoa tỏ ý khinh miệt nói: “Bây giờ lớp trẻ thật là ngông cuồng không biết trời cao đất dày gì cả.
Cậu tưởng rằng chỉ cần dùng một tay chống đỡ là có thể chống lại được một quyền của tôi sao? Chỉ sợ là cánh tay của cậu sẽ bị phế đó…”
Ông ta chưa kịp nói xong lời châm biếm thì đã nhìn thấy một cảnh
tượng vô cùng khó tin. Rõ ràng là Trần Gia Bảo chụp lấy Ngũ sắc thần
quyền vào lòng bàn tay rồi không biết bằng cách nào mà Ngũ sắc thần
quyền tan biến mất, ngược lại còn biến thành một quả cầu âm dương. Thật
là thần bí.
“Cái gì… sao có thể như vậy chứ?” Ưng Kiến Hoa quá sợ hãi, điều này ông ta hoàn toàn không thể lý giải được.
“Xem ra Tước Vũ Quyền Cương của ông vẫn còn kém xa Vô Cực Quyền của
tôi.” Trần Gia Bảo vừa nói chuyện võ công vừa nhanh chóng lướt nhẹ đến
trước mặt Ưng Kiến Hoa, tay trái vẫn đang cầm quả cầu âm dương trong
tay.
Không cần phải nói cũng biết chỉ cần luồng khí của quả cầu âm dương
đánh trúng thì cho dù Ưng Kiến Hoa là cường giả Tông Sư trung kỳ cũng
chỉ biết ôm hận mà ngã xuống thôi.
“Không hay rồi.”
Sắc mặt của Ưng Kiến Hoa trắng bệch đầy vẻ luống cuống. Trước ranh
giới giữa sự sống và cái chết thì ông ta nhanh chóng thoát ra rồi vừa lơ lửng trong không trung vừa đánh ra những đường quyền cực kỳ ác liệt về
phía Trần Gia Bảo.
Sau khi đánh ra ba đường quyền ngăn chặn Trần Gia Bảo thì Ưng Kiến Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù ông ta chưa bao giờ nghe nói đến cái quái gì mà “Vô Cực Quyền” nhưng dù sao ông ta cũng là một cường giả Tông Sư nên đã nhận ra Vô cực quyền có thể hóa giải Tước Vũ Quyền Cương của ông ta, đồng thời cũng
chuyển hóa thành sức mạnh của Trần Gia Bảo. Quả thực ông ta chưa bao giờ nghe qua loại quyền pháp thần kỳ nào như vậy cả.
“Khó trách tại sao đến ngay cả tay kiếm Mao Thành Trực của Thanh
Sương cũng bị Trần Gia Bảo chém giết. Như vậy càng khẳng định Vô Cực
Quyền của Trần Gia Bảo quả nhiên là cực kỳ huyền diệu, đến ngay cả bản
thân mình đều trở tay không kịp. Có điều quyền pháp của cậu ta có tuyệt
vời đến mức nào thì cũng chỉ là Tông Sư trung kỳ mà thôi, trình độ tu
luyện tương đương với mình cho nên chắc chắn khả năng hóa giải Tước Vũ
Quyền Cương của mình sẽ bị hạn chế. Ban nãy mình vừa tung ra ba đường
quyền mà đường nào đường nấy mạnh mẽ ác liệt, chắc chắn Trần Gia Bảo sẽ
không có cách nào để hóa giải được đâu.” Ưng Kiến Hoa nghĩ thầm trong
bụng, đồng thời ông ta cũng có ý định rút lui khỏi đây. Ông ta dự định
sau khi chạy về tới tỉnh Trung Thiên sẽ bàn bạc lại chuyện này kỹ càng
hơn: “Dù sao nếu mình muốn thoát thì Trần Gia Bảo cũng sẽ không ngăn cản được. Còn về phần của người nhà họ Tiêu thì… họ chết thì chết, không
quan tâm. Vốn dĩ không liên quan đến mình.”
Ông ta đang suy nghĩ còn chưa kịp định thần lại thì đã bị Trần Gia Bảo tiếp tục dọa cho hoảng sợ thêm lần nữa.
“Chỉ là ba đường quyền thôi mà, sao có thể làm khó được tôi chứ?”
Trần Gia Bảo khinh miệt vừa cười vừa không ngừng xoay quả cầu âm dương
trước ngực mà giao chiến với ba đường quyền rồi lại hóa giải được toàn
bộ. Sau đó mọi người đều nhìn thấy thể tích của quả cầu đã tăng lên so
với lúc nãy, luồng khí từ quả cầu tỏa ra cũng mãnh liệt hơn ban nãy gấp
bội.
“Sao… sao có thể chứ? Tại sao cậu lại hóa giải được toàn bộ Tước Vũ
Quyền Cương của tôi chứ?” Sắc mặt của Ưng Kiến Hoa trắng bệch, sau đó
ông ta nghĩ đến một khả năng nên thất thanh hỏi: “Chẳng lẽ…
chẳng lẽ cậu đã đạt tới trình độ của Tông Sư hậu kỳ sao?”
“Trả lời đúng rồi. Nhưng đáng tiếc, để khen thưởng cho câu trả lời
này của ông thì chỉ có một con đường chết mà thôi.” Ngay lúc đó Trần Gia Bảo đã lao tới ngay trước mặt Ưng Kiến Hoa, còn Ưng Kiến Hoa chỉ biết
sợ hãi tuyệt vọng mà nhìn Trần Gia Bảo. Trong chớp mắt, quả cầu âm dương cứng rắn đã đánh vào cơ thể của ông ta. Mọi người chỉ nghe thấy tiếng
kêu la thảm thiết của Ưng Kiến Hoa rồi thấy ông ta rớt xuống như diều bị đứt dây. Xương cốt của ông ta bị đứt ra từng khúc từng khúc nghe bùm
bùm rồi rớt xuống mép sân biệt thự nghe thật nặng nề. Rồi sau đó là cả
một bức tường đổ ập xuống, vô số tường gạch vụn đá đè xuống chôn vùi nửa thân người Ưng Kiến Hoa.
Trần Gia Bảo bước đến trước mặt Ưng Kiến Hoa rồi tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “Vậy mà còn chưa chết hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT