Ngay sau đó thì giống y như cô ta dự đoán, lập tức có một vòng tay rắn chắc mà ấm áp ôm trọn cô ta vào lòng. Hồng Liên khẽ rên lên một tiếng đau đớn nhưng vẫn mỉm cười đầy hạnh phúc.

“Xin lỗi, tôi đến trễ để cô phải chịu khổ rồi.” Trần Gia Bảo nhìn thấy người đẹp nằm thiêm thiếp trong lòng của anh mà vô cùng day dứt.

“Nếu không phải nguyên nhân vì tôi thì anh cũng sẽ không đi tìm Lưu Ly, mấy ngày nay cũng sẽ không rõ sống chết nên tôi cũng rất áy náy.” Hồng Liên cũng nói với vẻ ân hận. Cũng chính vì như vậy nên cô ta mới đứng ra để ngăn cản Ưng Kiến Hoa, như vậy thì cô mới thấy lòng mình được thanh thản hơn.

“Chuyện còn lại cứ giao cho tôi đi.” Trần Gia Bảo hôn nhẹ lên trán Hồng Liên rồi đặt cô ta nằm xuống, sau đó quay lại nhìn thẳng vào Ưng Kiến Hoa bằng ánh mắt đầy sát khí: “Ban đầu tôi giữ lại mạng sống cho ông là vì muốn tìm hiểu thêm một vài tin tức về nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên. Nhưng thật không ngờ rằng vì sai lầm của mình mà mọi chuyện lại thành ra như vậy, suýt chút nữa đã gây ra hậu quả không thể cứu vãn. Nếu đây là sai lầm của tôi thì sẽ do chính tay tôi sửa lại.”

Mấy ngày nay Trần Gia Bảo đã lơ là mất cảnh giác đối với Ưng Kiến Hoa nên ông ta mới lộng hành như vậy. Nếu anh đến muộn một phút đồng hồ nữa thôi thì thì chỉ sợ Hồng Liên đã thịt nát xương tan rồi.

Sai lầm này khiến cho anh rất ân hận.

Cho nên ngay lúc này đây trong lòng Trần Gia Bảo vẫn đang bừng bừng lửa giận.

“Trần Gia Bảo, tại sao cậu còn sống mà quay về được chứ? Lưu Ly đâu?” Trống ngực của Ưng Kiến Hoa đập loạn xạ, ông ta hoảng sợ cực độ thầm nghĩ nếu Lưu Ly cùng đi với Trần Gia Bảo thì làm sao ông ta có thể sống sót mà trở ra khỏi đây chứ?

“Lưu Ly không có ở đây.” Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Nhưng để đối phó với ông thì chỉ cần một mình tôi là đủ rồi.”

Lưu Ly không có ở đây sao? Ưng Kiến Hoa nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm rồi cười ha ha to lên nói: “Ông đây chỉ sợ một mình Lưu Ly mà thôi, còn về phần cậu thì tôi đã điều tra rõ rồi. Tôi biết cậu chỉ mới đạt trình độ là một Tông Sư trung kì mà thôi, xét về trình độ thì chúng ta ngang nhau cho nên không ai làm gì được đối phương cả. Cậu đừng hòng uy hiếp tôi.”



“Ông tưởng rằng tin tức mà ông nghe được là đúng sao, thật buồn cười. Tiện thể nhắc nhở ông là nên cập nhật tin tức mới đi là vừa. Bây giờ điều quan trọng nhất chính là làm sao để ông và cả mấy người nữa có thể tiếp tục sống sót mà rời khỏi đây mới là vấn đề chính.” Trần Gia Bảo cười, ánh mắt lạnh băng nhìn lướt qua đám người nhà họ Tiêu một cách chậm rãi.

Lập tức đám người nhà họ Tiêu rùng mình sợ hãi. Dù sao thì hình ảnh Trần Gia Bảo là người bách chiến bách thắng, ra tay quyết đoán đã in sâu vào trong tâm trí của họ rồi.

Tiêu Hậu Hà hít sâu một hơi, mặc dù trong lòng ông ta rất sợ hãi nhưng rõ ràng là bây giờ đã lật mặt với Trần Gia Bảo nên không còn cách nào để cứu vãn tình thế được nữa liền cười lạnh nói: “Trần Gia Bảo, người khác sợ cậu nhưng người nhà họ Tiêu chúng tôi không sợ cậu. Bây giờ đã có Tông Sư Ưng Kiến Hoa chủ trì công đạo cho chúng tôi rồi, cậu đừng tưởng rằng bản thân cậu vẫn còn giống như trước kia có thể tùy ý nắm giữ vận mệnh của nhà họ Tiêu chúng tôi nữa. Quả thật là ngông cuồng xằng…”

Ông ta còn chưa dứt lời thì đột nhiên một thanh kiếm sắc bén từ trong không trung bay đến, trong nháy mắt đâm thủng yết hầu của ông ta đem theo cả câu nói chưa nói ra hết lời mà ngã rầm xuống đất.

“Thật là om sòm quá. Tông Sư đang nói chuyện với Tông Sư, ai cho phép ông xía vào chứ.” Trần Gia Bảo rút kiếm ra, lúc này Tiêu Hậu Hà nằm trên mặt đất mà hai mắt trợn trừng. Ông ta chết không nhắm mắt.

Người nhà họ Tiêu kêu lên sợ hãi rồi nhanh chóng lùi hết ra sau như thủy triều rút lui vậy.

“Giết là đúng rồi. Cái loại tiểu nhân chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này chết thật khiến cho người khác hả hê mà.” Tạ Quốc Hùng vốn đã không vừa mắt Tiêu Hậu Hà nên bây giờ lớn tiếng reo hò, thấy như đã tiêu tan hết cục tức ban nãy.

“Trần Gia Bảo, cậu… cậu dám giết người của tôi ngay trước mặt tôi sao?” Ưng Kiến Hoa cực kỳ sợ hãi.

Tiêu Hậu Hà đã dẫn theo cả đoàn người đến đầu quân cho ông ta, vậy mà kết quả lại bị Trần Gia Bảo đã giết chết Tiêu Hậu Hà chỉ trong một giây thôi. Như vậy chẳng khác nào tát vào mặt ông ta chứ?

Trần Gia Bảo cười nhạt nói: “Ông và người nhà họ Tiêu đến phá nhà phá cửa của tôi với ý định giết người để trả thù, bây giờ năng lực kém cỏi bị tôi giết chết thì lại đùng đùng nổi giận à? Vậy bây giờ tôi giết ông thì có lẽ ông sẽ nổi trận lôi đình nhỉ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play