Vừa nói xong, vẻ mặt của ông ta co rúm lại ngay lập tức, hai mắt thì
trợn tròn, từng sợi tóc dựng thẳng lên như một con sư tử. Khi vòng sáng
hình bán nguyệt đi đến trước mặt thì đột nhiên ông ta hét to một tiếng,
hai bàn tay đặt song song đối diện nhau, khắc chế đường kiếm vô hình
trong lòng bàn tay.
Ngay tức khắc, một luồng khí mạnh mẽ bạo phát ra khỏi đường kiếm, Tôn Khai Sơn buộc phải lùi về sau vài bước, cùng lúc đó có một lớp băng vừa cứng vừa dày kết tụ lại trên hai bàn tay của ông ta rồi bắt đầu lan
nhanh ra khắp cánh tay với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Chỉ trong chớp mắt, hai cánh tay của Tôn Khai Sơn đã bị đông cứng lại.
Sức mạnh từ đường kiếm của Lưu Ly thực sự quá kinh khủng.
Trong lòng Trần Gia Bảo dấy lên sự ngạc nhiên khi thấy sức mạnh của
Lưu Ly thực sự quá khủng khiếp, có kiếm Thanh Sương trong tay, cô ấy như hổ mọc thêm cánh, thậm chí sức mạnh còn lớn gấp trăm lần so với lúc Mao Thành Trực thi triển kiếm Thanh Sương.
Sự uy hiếp của Liễu Thành Phùng biến mất ngay lập tức, gã còn chưa
kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã phải chứng kiến cảnh này khiến trong lòng
gã kinh ngạc không thôi. Gã vẫn nhớ lần trước lúc gã vây đánh Lưu Ly,
đúng là sức mạnh của Lưu Ly rất dũng mãnh khiến gã có ấn tượng rất sâu,
nhưng chắc chắn khi đó sức mạnh của cô ấy không kinh khủng như lúc này.
Không cần phải nói, khả năng cao là vì kiếm Thanh Sương trong tay đã gia tăng sức mạnh cho Lưu Ly.
“Tôn Khai Sơn là người có sức chiến đấu mạnh nhất ở phe mình, ngay cả ông ta cũng bị Lưu Ly đánh cho thương tích đầy mình, vậy thì đêm nay
chúng ta không những phải nhận thua mà còn phải bỏ mạng ở trên ngọn núi
Yên Tử này rồi.”
Ngay lập tức tâm trí của Liễu Thành Phùng trở nên ngưng trọng rồi gã
trao đổi ánh mắt với một cường giả Truyền Kỳ khác tên là Hoàng Thiên Ý.
Vậy là sau đó, cả hai người đều phi người lên mà bao vây tấn công Lưu Ly cùng một lúc.
Đây vốn là thời điểm thích hợp nhất để Lưu Ly ra đòn tấn công Tôn
Khai Sơn, nhưng cô ấy còn chưa kịp ra tay thì cô ấy đã cảm nhận được có
hai luồng năng lượng mạnh mẽ đã lao vút tới tấn công mình từ hai phía.
Lưu Ly chỉ còn biết ngầm thở dài một hơi, không thể làm gì khác hơn là
tha cho Tôn Khai Sơn trước rồi huy động kiếm Thanh Sương trong tay hai
cái, đánh lùi Liễu Thành Phùng và Hoàng Thiên Ý cùng một lúc.
Nhưng cũng chính lúc đó, vòng sáng kiếm trong lòng bàn tay của Tôn
Khai Sơn đột nhiên vỡ vụn, phát ra âm thanh kịch liệt như tiếng kim loại va chạm vào nhau, đồng thời băng cứng trên tay ông ta cũng vỡ nát tan
tành, hóa thành vô số hạt tuyết nhỏ tung bay trong không khí, tỏa ra ánh sáng nhiều màu rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Hai người kia không khỏi kinh hãi trong lòng, Lưu Ly đang dốc hết sức lực để đánh với Tôn Khai Sơn mà vẫn có thể khiến họ bị thương, điều đó
chứng tỏ sức mạnh của cô ấy thực sự quá đáng sợ.
Đột nhiên Lưu Ly khẽ nhíu mày, trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy hiện ra một vết đỏ trông có vẻ bất bình thường. Ngay sau đó Lưu Ly kêu lên
một cách đau đớn, một dòng máu đỏ tươi rỉ ra từ khóe miệng rồi chảy
xuống bộ quần áo gọn gàng, giản dị và sạch sẽ của cô ấy như đóa hoa mai
nở rộ, đẹp đẽ mà thê lương.
Lưu Ly bị thương rồi.
Liễu Thành Phùng cảm thấy vui mừng ngay tức khắc, gã lau vết máu trên khóe miệng đi bằng vẻ hưng phấn rồi nói lớn: “Mọi người nhìn đi, dù Lưu Ly có cầm kiếm thần đi chăng nữa nhưng dưới sự bao vây và tấn công gay
gắt của ba người chúng ta thì thực lực của cô ta cũng chỉ sánh ngang với chúng ta mà thôi. Chỉ cần đợi sau khi anh Minh Tuyền giết chết Trần Gia Bảo rồi liên thủ với chúng ta thành một đội bốn người thì chắc chắn
chúng ta có thể giành được phần thắng. Đến lúc đó chắc chắn tôi có thể
đến được cõi Phật mà mọi người cũng có thể có được điều mà mình mong
ước.”
Trên khuôn mặt của đám người Tôn Khai Sơn và Hoàng Thiên Ý là vẻ vui
mừng, họ không chần chừ gì nữa mà lại tiếp tục bao vây tấn công Lưu Ly.
Lưu Ly lau máu trên miệng mình đi rồi cầm kiếm lên nghênh chiến, như
đóa hoa mai kiêu ngạo vươn mình nở rộ trong gió rét giá lạnh.
Trận chiến ác liệt lại bắt đầu, dường như còn khốc liệt hơn vừa rồi.
Trình độ tu luyện của Lưu Ly rất thâm hậu, các chiêu thức cô ấy đánh
ra cũng vô cùng ác liệt, quét ngang một kiếm mà có thể đánh xa chín mươi nghìn dặm.
Nhưng sức mạnh của ba người kia cũng không hề kém cạnh, hơn nữa đối
phương người đông thế mạnh, họ lấy Tôn Khai Sơn làm người tấn công trực
tiếp, đối mặt trực diện với các chiêu thức của Lưu Ly.
Còn hai người Liễu Thành Phùng và Hoàng Thiên Ý thì tận dụng triệt để mọi cơ hội để vây đánh Lưu Ly.
Mặc dù có kiếm thần trong tay nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi
như vậy thì Lưu Ly cũng chỉ có thể tấn công ít lại mà phòng thủ nhiều
hơn, gắng gượng giữ vững nhưng dường như ai cũng có thể thấy được, phòng thủ lâu dài cũng sẽ không trụ được. Chỉ cần Lưu Ly phạm phải một sai
lầm nào, hoặc ví dụ sau khi đánh bại được Trần Gia Bảo, Trương Minh
Tuyền sẽ nhập bọn cùng với ba người họ mà tấn công Lưu Ly thì chắc chắn
lúc đó dù Lưu Ly có ba đầu sáu tay đi chăng nữa, kết cục của cô ấy cũng
sẽ vô cùng thảm hại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT