Nhưng ngay sau đó vẻ mặt của Tôn Khai Sơn lập tức khôi phục lại bình
thường, ông ta nhìn Trần Gia Bảo hứng thú, cười nói: “Người trẻ tuổi
thật can đảm. Đã hơn năm mươi năm không có ai dám chế giễu tôi như vậy.
Đáng tiếc. Khi cậu đến tuổi này của tôi thì cậu sẽ hiểu được danh lợi
chẳng qua là vật bên ngoài mà thôi, người sáng suốt sẽ không khư khư giữ lấy. Chỉ có con đường đại đạo huyền bí và rộng lớn mới là sự theo đuổi
vĩnh viễn.”
Trần Gia Bảo âm thầm nhíu mày. Với trình độ tu luyện hiện tại anh vẫn chưa chạm tới cái gọi là “Đại Đạo”. Nhưng anh có thể hiểu được sự theo
đuổi cuồng nhiệt của cường giả như Tôn Khai Sơn đối với đại đạo. Nói cho cùng thì đến tuổi này của Tôn Khai Sơn, dù mạnh đến đâu cũng phải đối
mặt với một vấn đề nghiệt ngã, đó là cái chết.
Chỉ khi lĩnh hội được con đường huyền bí đó, người ta mới có thể bước qua “Tiên thiên chi cảnh” thần thánh và giác ngộ, đồng thời kéo dài
tuổi thọ của mình vô thời hạn. Vì vậy, đối với tất cả cường giả võ đạo
mà nói, “Đại Đạo” là mục tiêu cuối cùng.
“Lúc trước Tôn Khai Sơn từng nói Liễu Thành Phùng đã đưa ra một điều
kiện mà ông ta không thể từ chối. Chẳng lẽ điều kiện mà Liễu Thành Phùng đưa ra có liên quan đến cái gọi là ‘Đại Đạo’?”
Trần Gia Bảo vừa nghĩ thầm vừa đi ngang qua Liễu Thành Phùng và những người khác đến trước mặt Lưu Ly. Anh không lo lắng Liễu Thành Phùng và
những người khác sẽ ra tay đánh lén. Bất kể thế nào thì bọn họ cũng là
cường giả Truyền Kỳ, sẽ không đến mức làm ra việc mất mặt như vậy.
“Sao anh lại ở đây? Anh không biết bây giờ rất nguy hiểm sao?” Lưu Ly cau mày. Cô ấy biết rất rõ với thực lực của Trần Gia Bảo, chắc chắn anh đã phát hiện ra Liễu Thành Phùng và những người khác từ lâu nhưng anh
vẫn chọn xuất hiện. Cô ấy cảm thấy trong lòng vừa tức vừa lo.
“Đến đưa cơm cho cô chứ sao. Đây, nấm tuyết hầm, đậu phụ chay và cà
tím sốt cà chua. Tôi đặc biệt mời đầu bếp chế biến, hương vị khá ngon.”
Trần Gia Bảo cười như ánh mặt trời rực rỡ.
Lẽ nào người thanh niên tên Trần Gia Bảo này thực sự có bản lĩnh kinh người mới có thể thoát khỏi tay Liễu Thành Phùng với thân thể bị thương nặng?
Nghĩ đến đây, Tôn Khai Sơn và những người khác không khỏi nhìn Trần Gia Bảo với ánh mắt khác xưa.
Trong lòng Lưu Ly cũng có chút ngạc nhiên. Cô ấy vốn đã rất coi trọng Trần Gia Bảo, không ngờ Trần Gia Bảo lại khiến cô ấy chấn động lần nữa.
“Nói không chừng Trần Gia Bảo thực sự có thể giữ chân một cường giả Truyền Kỳ.”
Trong lòng Lưu Ly bông nhiên dâng lên hi vọng đối với Trần Gia Bảo không cách nào giải thích.
Liễu Thành Phùng giận tím mặt, lạnh lùng nói: “Thằng nhãi ranh thấp
kém mà dám nói ngoa. Nếu không phải tôi muốn giúp cô Đàm Minh Y Thanh
tìm Xá lợi Phật cốt để thăng lên cảnh giới truyền kỳ, để cô ấy tự tay
đánh bại cậu thì chỉ dựa vào những lời này của cậu, tôi đã một chưởng
đánh chết cậu rồi!”
Trong những lời nói của gã lộ ra rất nhiều tin tức. Trần Gia Bảo sửng sốt, không khỏi chỉ vào chính mình nói: “Nếu nói như thế, nguyên nhân
ông tới cướp Xá lợi Phật cốt thì ra vẫn nằm trên người của tôi?”
Liễu Thành Phùng chắp tay sau lưng hừ một tiếng, xem như là ngầm hiểu.
Trần Gia Bảo nhìn Lưu Ly và sau đó thở dài: “Nếu nguyên nhân là bởi vì tôi vậy thì tôi càng không thể rời khỏi.”
Lưu Ly cũng bị choáng váng, sự việc thật là trùng hợp. Trần Gia Bảo
là nguyên nhân gây nên cuộc tranh giành Xá lợi Phật cốt, cô ấy vì thế mà bị thương và kết quả cô ấy được Trần Gia Bảo cứu. Sau cùng cô ấy lại
đang hợp lực với Trần Gia Bảo để chống lại kẻ thù.
Cô ấy mơ hồ có loại cảm giác như “một ngụm nước, một miếng cơm cũng do tiền định”.
Một chiêu này của Tôn Khai Sơn vô cùng mãnh liệt, khiến núi cũng phải lở, biển cũng phải nứt. Lưu Ly khẽ nhíu mày, dù cho một kiếm này có thể khiến Liễu Thành Phùng bị thương đi chăng nữa thì chắc chắn cô ấy cũng
sẽ bị thương bởi nắm đấm vô hình kia.
Trong thời khắc nguy cấp, Lưu Ly đưa ra quyết định ngay lập tức. Mặc
dù người cô ấy đang lơ lửng giữa không trung nhưng vẫn có thể thay đổi
chiêu thức dùng kiếm. Thế nên chỉ trong nháy mắt, Lưu Ly đưa kiếm quét
ngang một vòng, một vòng sáng hình bán nguyệt rộng khoảng ba mét xuất
hiện như một trận cuồng phong lướt qua khiến đất đá bay rào rào trên mặt đất. Chiêu thức kiếm ấy không chỉ đánh nát nắm đấm vô hình của Tôn Khai Sơn mà còn tiếp tục tăng thêm uy lực, vòng sáng kiếm hình bán nguyệt
đánh thẳng về phía ông ta.
Sau khi dính một kiếm động trời của Lưu Ly, Tôn Khai Sơn chẳng những
không sợ mà ngược lại, ông ta còn ngửa mặt lên trời cười to một tiếng,
tiếng cười hào sảng đó của ông ta khiến toàn bộ khe núi khiếp sợ. Tôn
Khai Sơn lớn tiếng nói: “Không hổ là cô Lưu Ly, đường kiếm này của cô
rất đẹp!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT