Có thể nói dòng họ Tô vang danh một thời của tỉnh Trung Thiên đã bị xóa sổ chỉ trong một đêm…
“Không, nhất định tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho những chuyện như
thế này. Tôi thề chỉ cần tôi có thể tránh được kiếp nạn này thì chẳng
những tôi sẽ chấn hưng lại dòng họ Tô mà tôi còn muốn báo thù nữa.
Bất luận là Trần Gia Bảo hay người phụ nữ đang đứng trước mắt tôi đây thì tôi sẽ khiến bọn họ muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng
không xong.” Nghĩ như vậy nên trong ánh mắt của Tô Nguyên Hùng lóe lên
sự tàn nhẫn, ông ta sợ bị Lưu Ly nhìn thấy nên vội cúi đầu xuống giả bộ
xin tha: “Nhà họ Tô đã bị giết gần hết rồi, cũng coi như đã bị trừng
phạt rồi nên tôi cầu xin cô tha cho tôi lần này.”
Lưu Ly khẽ nhíu mày nghĩ đạo nhà Phật vốn coi trọng tu tâm dưỡng tính “đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại” nhưng cô cảm nhận
được ác ý trong tận đáy lòng Tô Nguyên Hùng nên bực bội nói: “Ông có tâm địa độc ác luôn muốn hại người nhưng lại giả bộ biết lỗi, thật sự khiến người khác buồn nôn.”
Rồi đột nhiên cô khẽ nâng thanh kiếm lên nhanh chóng chém lên cổ của Tô Nguyên Hùng.
Tô Nguyên Hùng bị chém vào cổ nên máu tươi túa ra nhưng lập tức toàn
thân như bị đóng băng, hai mắt ông ta trợn to như không tin vào sự thật
rồi té rầm xuống đất mà chết không nhắm mắt.
Vậy là một dòng họ oai phong lẫy lừng ở tỉnh Trung Thiên đã kết thúc
như vậy đó, cả một dòng họ đã bị tiêu giệt sạch chỉ trong một đêm.
Abbott và Thắng Mộng Việt chỉ biết hít một hơi nhè nhẹ rồi câm như
hến. Nhưng Lưu Ly đã chú ý tới hai người họ nên quay lại nhìn, ánh mắt
của cô ấy lạnh lùng khiến người khác không khỏi rùng mình. Một nỗi tuyệt vọng kéo đến bao phủ cả hai người họ.
“Cô… cô muốn làm gì? Dừng lại, không được qua đây.” Khuôn mặt của
Thắng Mộng Việt tái mét khi nhìn thấy Lưu Ly đang từng bước từng bước
tiến đến đây, trong tay cô ấy còn đang cầm thanh kiếm trắng vừa mới giết Tô Nguyên Hùng xong.
“Các người tới đây là muốn giết Trần Gia Bảo, rồi còn muốn chiếm Nhã
Huyên và tôi làm của riêng có phải không?” Lưu Ly xinh đẹp tuyệt trần
như một bức tranh, hỏi với vẻ châm biếm. Trong tay cô ấy còn giơ thanh
kiếm sáng loáng lên vù vù khiến hai người họ sợ đổ mồ hôi ròng ròng lạnh cả sống lưng.
Thật ra thì Ngụy Nhã Huyên còn lớn tuổi hơn Lưu Ly nhưng không biết
tại sao mà lại gọi Lưu Ly bằng chị, vì vậy Lưu Ly cũng gọi cô ấy là em
luôn.
Thắng Mộng Việt rùng mình lùi lại phía sau hai bước, run giọng nói:
“Cô… cô không thể giết tôi. Tôi chính là thành viên quý tộc của dòng dõi vua chúa nước Anh, nếu cô giết tôi thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự kiện ngoại giao của hai nước. Đến lúc đó pháp luật của nước Việt Nam sẽ không tha cho các người đâu.”
“Vậy anh là một người ngoại quốc đến nước Việt Nam của chúng tôi giết người, chẳng lẽ anh không lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sự kiện ngoại giao
của hai nước hay sao?” Lưu Ly hỏi ngược lại anh ta.
Thắng Mộng Việt câm như hến, không biết trả lời như thế nào. Mặc dù
anh ta có thuộc dòng dõi vua chúa quý tộc hay gì gì đó của nước Anh đi
chăng nữa thì đối với Trần Gia Bảo cũng chỉ như người bình thường mà
thôi. Cho nên những lời anh ta vừa nói không hề có tác dụng.
“Người bình thường thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, còn tôi là người tu hành thì phải chịu trách nhiệm với quy luật nhân quả. Giết
người phải đền mạng là lẽ đương nhiên. Nếu anh đã có dã tâm đến Việt Nam để giết người thì nên chuẩn bị sẵn tâm thế cho việc này.” Đôi mắt của
Lưu Ly trở nên sắc lạnh rồi đâm kiếm tới phía trước.
Thắng Mộng Việt không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy mũi kiếm trước mặt
lóe lên rồi máu từ cổ anh ta phun ra mà té rầm xuống mặt đất tắt thở.
Sắc mặt Abbott trắng bệch, bởi vì anh ta chưa kịp nhìn rõ Lưu Ly ra
tay như thế nào thì Thắng Mộng Việt đã chết rồi. Mặc dù anh ta là kỵ sĩ
hoàng kim giỏi nhất của giáo hội phương tây nhưng anh ta biết rõ cho dù
bản thân anh ta đang ở thời kỳ có phong độ cao nhất nhưng chỉ cần Lưu Ly xuất một chiêu thôi cũng đủ để lấy mạng anh ta rồi. Huống hồ chi bây
giờ anh ta đã bị phế một cánh tay phải, sức mạnh đã suy giảm gần hết.
Có thể nói anh ta đối mặt với Lưu Ly thì chỉ có chết mà thôi, không có đường nào thoát thân cả.
“Là tôi kiêu căng ngạo mạn không biết trời cao đất dày là gì. Trên
đời này người tài giỏi rất nhiều, cô hãy giết tôi đi.” Abbott suy sụp
tinh thần trầm trọng, niềm kiêu hãnh của kỵ sĩ hoàng kim giỏi nhất giáo
hội phương tây đã sụp đổ hoàn toàn.
“Anh đã đánh mất tinh thần kiên cường mà một người học võ nên có, bây giờ anh có sống cũng như không tồn tại mà thôi. Tôi sẽ không giết anh,
nếu anh muốn chết thì hãy tự sát đi.” Lưu Ly thản nhiên nói, rồi trong
chớp mắt đã thu kiếm vào vỏ.
Ban nãy hiện trường đầy sát khí, bây giờ lại trở nên im lặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT